Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 127: Chương 127: Chống lưng của Mã Hồng Khương




"Vô liêm sỉ! Các cậu là ai?" Mã Hồng Khương chau mày.

Ông ta nhìn ba người Lăng Túc Nhiên tức giận nói: "Dám đến nhà họ Mã láo xược, thật là chán sống!"

"Ông chính là Mã Hồng Khương? Cũng được phết, chạy trốn nhiều năm như vậy mà còn dám quay về Đông Khởi, rất có chí khí!" Ánh mắt Phán Quan hơi nheo lại.

"Hả?" Sau khi nghe câu nói của Phán Quan, đồng tử Mã Hồng Khương hơi co rút lại: "Cậu là ai?"

"Chuyện của ông để sau hãy nói!" Lăng Túc Nhiên bình thản lên tiếng, ánh mắt sau khi quét một vòng trên người Nghiêm Hạc liền nhìn Mã Hồng Chiến.

"Nghe nói, nhà họ Mã các ông ở Đông Khởi có thể một tay che trời, dù giết người cũng không ai động được đến các ông?"

"Cậu có ý kiến à?" Mã Hồng Chiến chau mày: "Thật xem mình quan trọng rồi hả?"

"Nếu tôi nói tôi có quyền quyết định sống chết của con trai ông, ông có tin không?" Lăng Túc Nhiên lạnh lùng hỏi.

"Hừ!" Mã Hồng Chiến hừ lạnh một tiếng: "Thật sự là cây ngay không sợ chết đứng, tôi ngược lại muốn xem thử cậu quyết định sống chết của nó thế nào!"

"Ông có thể thấy ngay đây!" Lăng Túc Nhiên cười nhạt một tiếng, chuyển sang Phán Quan giọng điệu trầm xuống: "Tuyên bố tội chính của Mã Hạ Lân!"

"Tuân mệnh!" Phán Quan gật mạnh.

"Mười tám tuổi, cùng đồng bọn làm nhục hai bạn học nữ, khiến một người trong đó tự sát, người còn lại thần kinh bất ổn."

"Hai mươi tuổi, say rượu lái xe, gây tai nạn giao thông nghiêm trọng, khiến ba chết một bị thương, trong số người chết còn có một phụ nữ có thai."

"Hai mươi hai tuổi, do tranh giành người yêu người khác nên đã dẫn người đánh đối phương thành người thực vật."

"..."

Phán Quan một hơi đọc lên bảy tám trọng tội của Mã Hạ Lân.

"Hả?" Sau khi nghe xong lời Phán Quan, Mã Hồng Chiến chau mày.

Ông ta không ngờ Phán Quan lại biết rõ chuyện này như vậy. Ông ta lờ mờ đã có một dự cảm không may, đối phương xem ra có chuẩn bị trước!

"Chủ nhân nhà họ Mã, không biết ông có muốn bổ sung không?" Lăng Túc Nhiên nhìn Mã Hồng Chiến, bình thản nói.

"Hừ!" Sau khi hít sâu vào, Mã Hồng Chiến liền hừ lạnh một tiếng: "Cho dù bị các cậu biết thì thế nào, đồn cảnh sát còn không làm gì được, cậu cho rằng đám các cậu là ai?" Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!"Nói như vậy, ông là đã đồng ý những tội trạng này của anh ta rồi hả?" Lăng Túc Nhiên lại bình thản lên tiếng.

"Con trai ông phạm phải những tội này, mỗi một tội ít nhất khiến anh ta ở trong tù cả đời. Nhưng cho tới hôm nay, anh ta vẫn giống như người vô tội. Nhà họ Mã các ông quả thực rất lợi hại!"

"Nhãi con, tôi không có rảnh ở đây nói nhảm với cậu, cậu có bản lĩnh đụng đến tôi thử xem!" Mã Hồng Chiến tức giận đáp.

"Tốt!" Lăng Túc Nhiên sau khi nói xong, quay đầu nhìn Phán Quan: "Theo luật thì xử trí như thế nào?"

"Chém!" Phán Quan trầm giọng lên tiếng

"Vậy chém!" Lăng Túc Nhiên lạnh giọng đáp.

"Tuân mệnh!" Một người Ảnh Môn binh sĩ bước ra hai bước, lật ngửa tay, thanh đao giương ra.

"Đừng mà!" Mã Hạ Lân sợ mất mật hô lên.

"Cậu dám!" Mã Hồng Khương nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình nhanh chóng vụt đi.

Vù!

Ngay khi thân hình ông ta mới phóng tới một nửa khoảng cách, thanh đao đã lóe lên từ cổ Mã Hạ Lân.

Trong một khắc liền thấy một tia máu hiện ra nơi cổ họng Mã Hạ Lân. Máu phun ra.

Ọc ọc! Ọc ọc!

Mã Hạ Lân há to miệng, không thốt ra được nửa chữ, chân xụi lơ không còn hơi thở, đôi mắt trừng to giống như bóng bàn.

Đến lúc chết, anh ta khó mà tin được mình lại chết như vậy!

Sớm biết như thế, sáng nay sẽ không trêu chọc đối phương, mới chỉ mấy tiếng đồng hồ, mình đã vĩnh biệt chốn phồn hoa này!

"Chồng ơi..."

Vợ Mã Hạ Lân kêu lên một tiếng trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

"Hạ Lân!"

Hai anh em Mã Hồng Chiến đồng thời đau đớn kêu to.

Đám người bên cạnh Nghiêm Hạc vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ, bọn họ cũng không ngờ đối phương lại thật sự dám đứng trước mặt họ chém Mã Hạ Lân.

"Khốn nạn, tôi phải giết cậu, tôi nhất định phải giết cậu!" Ngay tức khắc, Mã Hồng Chiến mắt tràn ngập dữ tợn: "Bay đâu, bay đâu, mau, giết chúng cho tao!"

Rầm rập!

Tiếng bước dân dồn dập vang lên, hai trăm ba trăm tên đàn ông tay côn tay đao khí thế hung hăng lao đến ba người Lăng Túc Nhiên, trên người mấy người dẫn đầu tỏa ra một luồng hơi thở mạnh mẽ, đương nhiên là người trong võ đạo.

"Dám giết cậu cả, chết cho tao!" Mau chóng xông qua trước mặt ba người, một người đàn ông cầm đầu gào thét lên tiếng, đại đao trong tay cực nhanh chém xuống Lăng Túc Nhiên.

"Muốn chết ư?" Mười tên Ảnh Môn binh sĩ bên cạnh trầm giọng, mười tàn ảnh nhanh chóng hướng đám người đối phương lóe lên.

Đồng thời, cổ tay tiếp tục xoay chuyển, đao Lãnh Nguyệt trong tay đánh ra từng nhát chém sắc bén.

"A..."

Sau một khắc, trong quảng trường truyền ra vô số tiếng kêu thảm thiết cuồng loạn, đồng thời từng thân hình trực tiếp ngã xuống.

Chưa đến năm phút, hai trăm ba trăm người đàn ông toàn bộ ngã xuống, ai nấy co quắp trên mặt đất rên la không thôi.

Hítttt!

Bọn người hai anh em Mã Hồng Chiến và Nghiêm Hạc thấy cảnh tượng đó liền hít vào một hơi lạnh thật sâu, trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi.

"Các cậu là người của Ảnh Môn?"

Sau khi Nghiêm Hạc nhìn kỹ đao trong tay mười người Ảnh Môn binh sĩ liền chau mày.

"Cái gì?"

Nghe thấy lời này, hai anh em Mã Hồng Chiến toàn thân giật mình một cái, hai chân mềm nhũn suýt chút nữa tê cứng.

Căm giận ngút trời trong lòng cũng nháy mắt bị hai chữ Ảnh Môn hoàn toàn dập tắt!

Bởi vì cái gọi là danh tiếng lẫy lừng, hai người bọn họ tuy chưa từng quen biết Ảnh Môn, nhưng đại danh Ảnh Môn bọn họ đương nhiên đã nghe từ lâu.

Cuối cùng bọn họ cũng biết vì sao đối phương có thể nắm giữ nhiều tội trạng của Mã Hạ Lân như vậy rồi. Với năng lực của Ảnh Môn, muốn tra được những tin tức này thật sự quá dễ dàng.

Đồng thời nghĩ đến rất nhiều việc nhà họ Mã đã làm những năm gần đây, trong lòng hai người nổi lên chút tuyệt vọng.

Bị người của Ảnh Môn để mắt tới, dù cho nhà họ Mã ở Đông Khởi có năng lực chọc trời chỉ sợ cũng chẳng ăn thua gì!

Những người là chỗ dựa thường ngày, nếu biết Ảnh Môn đang làm việc đoán chừng trốn còn không kịp, sao còn có thể ra mặt thay nhà họ Mã bọn họ!

"Được rồi, bây giờ đến tính sổ với ông!" Lăng Túc Nhiên sau đó nhìn Mã Hồng Khương lên tiếng nói.

"Ba năm trước đây, chuyện tiêu diệt cả nhà năm người, chắc ông không phủ nhận chứ?"

"Cậu... cậu muốn thế nào?" Mã Hồng Khương hít thở sâu buộc làm cho mình tỉnh táo lại.

Tuy Ảnh Môn khiến ông ta nể, nhưng còn chưa tới mức giơ tay chịu trói, nói thế nào ông ta cũng là võ giả cấp Chiến Sư!

Huống hồ ông ta đã chính thức gia nhập Xích Âm Giáo, còn có Đại trưởng lão Xích Âm Giáo ở bên cạnh. Ông ta thật muốn xông lên, để mèo nào cắn mỉu nào còn chưa biết!

"Ông nói xem?" Mắt Lăng Túc Nhiên hơi nheo lại: "Ông muốn tự sát tạ tội hay để người của Ảnh Môn tôi giúp ông?"

"Hừ!" Mã Hồng Khương lại hít thở sâu: "Tôi thừa nhận Ảnh Môn rất mạnh, nhưng cậu thật cho rằng Mã Hồng Khương tôi sợ các cậu?"

"À! Ông nói những lời này tức là ông có chỗ dựa rồi hả?" Lăng Túc Nhiên cười nhạt một tiếng: "Chống lưng của ông chắc là bốn người bên cạnh ông?"

"Người anh em, tôi là Đại trưởng lão Xích Âm Giáo Nghiêm Hạc. Ông hai nhà họ Mã đã chính thức gia nhập giáo phái của tôi, không biết cậu có thể nể mặt Xích Âm Giáo tôi mà tha cho ông ta một lần hay không, họ Nghiêm tôi vô cùng cảm kích!"

Nghiêm Hạc hít sâu rồi nhìn Lăng Túc Nhiên lên tiếng nói.

Tuy ông ta cũng nể danh tiếng Ảnh Môn, nhưng dù sao ông ta cũng là Đại trưởng lão của Xích Âm Giáo.

Nếu chỉ nghe hai chữ Ảnh Môn mà đã sợ tới mức không đánh mà lui, nói như vậy thật mất thể diện.

Dù sao thì thực lực ông ta đã là bán bộ Chiến Tướng, không chừng sẽ có một trận chiến với người tự cho là người của Ảnh Môn kia!

"Xích Âm Giáo?" Lăng Túc Nhiên quay đầu nhìn Phán Quan: "Đã từng nghe chưa?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.