Xuýt!
Cùng lúc đó, tiếng hít hơi ngược vào trong vang lên khắp xung quanh, ai nấy cũng nhìn Thẩm Kiều Tam với vẻ mặt vừa ngưỡng mộ lại vừa đố kỵ.
Theo như giá của căn biệt thự này thì căn hộ Vip đó ít nhất cũng phải có giá đến hai trăm tỷ, không ngờ nói mua là mua ngay.
Đúng thật là người có tiền mà.
Người có biểu cảm đặc sắc nhất trong số những người ở đó là Vương Thu Vân, khóe miệng bà ta liên tục giật đến mấy cái.
Bà ta nhớ đến cảnh mình cố tình khoe khoang trước đó thì chỉ muốn tìm kẽ hở nào đó để chui vào cho xong.
Thật là quá nực cười.
Còn Triệu Thúy Phượng đang được hai người mặc áo đen canh chừng thì không ngừng run lên, khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ.
Người bị cô ta mắng là nghèo đói đó lại có thể mua đứt một lần căn hộ đắt nhất.
Cô ta nghĩ đến những lời nói và hành động trước đó của mình thì thấy tuyệt vọng hoàn toàn, người ở đẳng cấp như thế thì sao có thể là người mà cô ta có thể đắc tội được?
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi, sau này chúng ta đã có nhà để ở rồi…” Nhụy Lam vui mừng đến mức khoa tay múa chân.
“Anh rể, anh… anh mua căn hộ Vip đó thật sao?” Một lát sau, Tần Nhã Lệ mới nuốt nước bọt và lên tiếng hỏi.
“Chuyện này còn có thể giả được sao?” Lăng Túc Nhiên mỉm cười trả lời.
“Thưa dì, anh Lăng thật sự đã mua căn hộ Vip này rồi, sau khi dì điền xong thông tin thì sẽ có thể làm giấy tờ nhà ạ.”
Tôn Quốc Việt bước về trước, cung kính trả lời.
Cuối cùng anh ta vẫn không dám quẹt quá nhiều tiền trong thẻ của Lăng Túc Nhiên mà chỉ quẹt mười tỷ tượng trưng mà thôi.
Anh ta biết rất rõ, nếu như thật sự muốn Lăng Túc Nhiên bỏ ra gần hai trăm tỷ để mua căn biệt thự đó thì nhất định Tào Tùng Quân sẽ tính sổ với anh ta.
Ngoài ra, lúc nãy, khi anh ta tò mò xem thử số dư tài khoản trong tấm thẻ đó của Lăng Túc Nhiên thì anh ta đã suýt chút giật mình đến té ngồi xuống đất.
Số dư vượt xa con số trăm tỷ.
Rốt cuộc cậu Lăng là ai?
“Chuyện này… Tôi…” Thẩm Kiều Tam kích động đến mức nói năng lộn xộn. “Lăng Túc Nhiên, như thế… Như thế thì đắt quá…” Tần Doanh Bác hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng.
“Chú à, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Hơn nữa, đây là chuyện con đã từng hứa với mọi người.” Lăng Túc Nhiên lại nhìn sang Thẩm Kiều Tam.
“Dì à, dì mau điền thông tin đi ạ, làm xong thủ tục thì chúng ta sẽ đưa Nhụy Lam ra công viên chơi.”
“Nhã Khiết, con xem…” Thẩm Kiều Tam quay đầu nhìn sang Tần Nhã Khiết.
“Mẹ, nếu như đây đã là tấm lòng của Lăng Túc Nhiên thì mẹ cứ nhận đi ạ.”
Tần Nhã Khiết nhìn biểu cảm mừng đến không nói nên lời của mẹ mình thì không kiềm chế được mà rơi nước mắt.
Cuối cùng thì nguyện vọng cả đời của mẹ cô cũng đã được thực hiện rồi.
Sau đó thì cô lại nhìn sang Lăng Túc Nhiên với ánh mắt tràn đầy tình cảm.
Người đàn ông này thật sự đang từng bước thực hiện lời hứa của anh.
“Được… Được…” Thẩm Kiều Tam hít một hơi thật sâu rồi nhìn sang Lăng Túc Nhiên và nói: “Cảm ơn con, Lăng Túc Nhiên!”
“Dì à, dì đừng khách sáo ạ, con đã nói là chuyện nhỏ mà.” Lăng Túc Nhiên mỉm cười trả lời bà ấy.
Hai phút sau, sau khi Thẩm Kiều Tam điền thông tin xong thì đưa lại cho Tôn Quốc Việt.
“Dì à, đợi sau khi giấy tờ nhà được làm xong thì cháu sẽ cho người đem sang cho dì ạ.” Tôn Quốc Việt mỉm cười và nhận lấy tài liệu.
Anh ta nói xong thì quay đầu nhìn sang hai vệ sĩ mặc đồ đen đang đứng trông chừng ở bên cạnh Triệu Thúy Phượng.
“Đánh gãy một chân của cô ta rồi vứt ra ngoài cho tôi.”
“Vâng!” Hai vệ sĩ mặc đồ đen gật đầu mạnh.
Thình thịch!
Triệu Thúy Phượng sợ đến mức cả người đều run lên, cô ta lập tức xìu người xuống, sau đó thì vội vã bò đến trước mặt Tào Tùng Quân.
“Anh … Anh Tôn, tha cho tôi đi, tôi… Tôi không biết anh ấy là bạn của anh, nếu không thì dù cho tôi có một trăm lá gan tôi cũng không dám …”
Cô ta nói xong thì ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, sau khi cô ta nhìn thấy Từ Phong Điền đang đứng bên cạnh Chu Mỹ Linh thì lại hét lớn lên.
“Cậu Điền, bố của anh quen biết với rất nhiều người, anh mau gọi điện nhờ bố anh xin anh Tôn giúp cho tôi đi…”
“Hả?” Từ Phong Điền chau mày, lập tức cắt ngang lời của cô ta: “Tôi cũng đâu thân thiết gì với cô, cô nhờ vả gì tôi chứ?”
Đùa à? Bố của anh ta cũng chỉ là một nhân viên làm thuê cao cấp mà thôi, nhân vật lớn như Tôn Quốc Việt mà lại nể mặt bố anh ta sao?
Hơn nữa, dù cho bố anh ta có được khả năng đó thì anh ta cũng sẽ không gọi điện.
Cả nhà bạn gái của anh ta đều đang ở bên cạnh, tự dưng anh ta lại đi xin giúp cho một cô nhân viên bán hàng thì ra làm sao?
“Từ Phong Điền, cái tên khốn nhà anh, anh lại thấy chết mà không cứu à?” Triệu Thúy Phượng hét to hết mức.
“Sao lúc anh lên giường với tôi thì lại không nói là không thân với tôi đi?”
Chà chà.
Mọi người ở đó lại kinh ngạc một lần nữa.
Chuyện này phải nói là hot.
“Từ Phong Điền, cô ta nói thật sao?” Chu Mỹ Linh hét lớn lên.
“Cô ta là một con đàn bà điên, em đừng nghe cô ta nói bừa!” Từ Phong Điền nhảy lên, chỉ vào Triệu Thúy Phượng và hét lớn: “Đồ điên, cô đang nói lung tung gì thế hả?”
“Từ Phong Điền, anh là đồ tồi, kéo quần lên là lật lọng mà!” Triệu Thúy Phượng tiếp tục hét lên: “Anh không quen tôi đúng không?”
Cô ta nói xong thì rút điện thoại của mình ra, mở video rồi vứt sang cho Chu Mỹ Linh và nói: “Cô tự mình xem đi, xem thử anh ta có quen biết tôi hay không!”
Chu Mỹ Linh chau mày, nhận lấy điện thoại và xem thử thì nhìn thấy cảnh hai người Triệu Thúy Phượng và Từ Phong Điền đang mây mưa trên giường.
Bốp!
Cô ta liền đưa tay lên tát cho Từ Phong Điền một bạt tai rồi nói: “Anh là một thằng khốn!”
Cô ta nói xong thì ôm mặt vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
“Mỹ Linh!” Hai vợ chồng Vương Thu Vân vội vã đuổi theo sau.
Mười phút sau, cả nhà Lăng Túc Nhiên ra khỏi tòa nhà làm thủ tục mua bán rồi lên xe đến công viên.
“Anh rể, anh lấy đâu ra nhiều tiền thế ạ?” Lúc xe được lái đi thì Tần Nhã Lệ đã nhìn sang Lăng Túc Nhiên và hỏi.
“Haha, mấy năm nay anh đã làm ăn nhỏ ở bên ngoài nên để dành được chút đỉnh ấy mà.” Lăng Túc Nhiên mỉm cười.
“Chẳng phải anh luôn làm lính sao? Sao lại làm ăn được? Anh có thể nói một câu thật lòng được không?” Tần Nhã Lệ cạn lời.
“Haha, chẳng phải anh có quen biết với mấy người bạn sao? Họ giúp anh xử lý công việc đấy.” Lăng Túc Nhiên lại cười.
“Em tin anh mới lạ!” Tần Nhã Lệ tỏ vẻ nghi ngờ rồi nói tiếp: “Anh làm ăn gì nào? Mới có mấy năm mà có thể để dành được hơn cả trăm tỷ hả? Anh cướp ngân hàng sao?”
“Nhã Lệ, không được vô lễ.” Tần Doanh Bác la cô ấy.
“Lăng Túc Nhiên, cảm… cảm ơn con. Thật sự rất cảm ơn con.” Thẩm Kiều Tam vẫn chưa thể bình tĩnh lại, bà ấy cứ có cảm giác như mình đang nằm mơ.
Bà ấy dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Trước đây đều là dì không phải, con đừng để trong lòng làm gì nhé!”
“Dì à, dì đã cảm ơn hơn chục lần rồi đấy ạ.” Lăng Túc Nhiên mỉm cười và nói: “Thật sự không cần khách sáo đâu, đây là chuyện con nên làm mà.”
“Mẹ, anh rể với chúng ta là người một nhà, mẹ không cần phải khách sáo như vậy đâu.” Tần Nhã Lệ nhìn sang Lăng Túc Nhiên, thè lưỡi rồi nói tiếp: “Anh rể, em nói đúng không? Có phải chúng ta là người một nhà không?”
“Haha, đúng vậy, chúng ta là người một nhà!” Lăng Túc Nhiên vẫn chưa trả lời thì Tần Doanh Bác đã mỉm cười và lớn tiếng đáp.
“Ừm!” Thẩm Kiều Tam gật đầu mạnh rồi nhìn sang Tần Nhã Khiết.
“Nhã Khiết, Lăng Túc Nhiên thật sự là một người đàn ông tốt, con có thể gả cho cậu ấy là phúc phần cả đời này của con, con phải cố gắng trân trọng nhé!”
“Mẹ… con…” Tần Nhã Khiết hơi đỏ mặt, cô nhìn Lăng Túc Nhiên với ánh mắt đầy cảm xúc phức tạp.
“Cảm ơn dì đã khen.”
Lăng Túc Nhiên nhìn vào mắt của Tần Nhã Khiết rồi mỉm cười và đáp lại.
“Sau này không được gọi là dì nữa!” Thẩm Kiều Tam trả lời: “Con là bố của Nhụy Lam, cũng là chồng chưa cưới của Nhã Khiết, phải gọi là mẹ!”
“Cảm ơn mẹ!” Lăng Túc Nhiên ngây ra một lúc rồi thay đổi cách xưng hô.
Sau đó anh nhìn sang Tần Doanh Bác và gọi một tiếng: “Bố!”