“Bát Gia, để tôi liều mạng với anh ta!” Một người cao giọng nói.
“Tôi nói chuyện anh không nghe thấy à?” Viên Bội Thẩm lạnh lùng hét lên: “Mau dìu Báo Tử ra ngoài.”
“Vâng, Bát Gia!” Khuôn mặt hai người tức giận nhìn qua Báo Tử ở đằng sau người đàn ông rồi dìu lên.
“Anh biết anh đang làm gì không?” Viên Bội Thẩm sau khi hít sâu một hơi, nhìn người đàn ông trầm giọng nói.
“Ha ha, có lẽ ông chính là Bát Gia nhỉ?” Người đàn ông nhìn Viên Bội Thẩm nhếch miệng cười.
“Cho ông một cơ hội, giải tán toàn bộ những người khác sau đó đem hết phụ nữ ở quán bar của các người đến đây, cho mấy ông đây hưởng thụ nào.”
“Báo số đi.” Đồng tử Viên Bội Thẩm lạnh lùng khẽ co lại.
“Nếu như không muốn chết, tốt nhất đừng có lắm lời!” Người đàn ông lấy một con dao găm từ trên người ra cắt một miếng trái cây rồi cắn một miếng.
“Hừ!” Viên Bội Thẩm hừ lạnh một tiếng: “Các người thật sự cho rằng những năm nay Viên Bội Thẩm tôi là chỉ có danh thôi sao?”
“Thủ hạ của tôi có hai ba nghìn người, thậm chí thân thủ của bọn họ đều rất mạnh, anh cảm thấy mình thắng được mấy nghìn người sao?”
“Ồ? Nhiều người như vậy sao?” Người đàn ông cố ý làm biểu tình kinh ngạc nói: “Tôi sợ quá đi!”
Giọng nói vừa dứt, ánh mắt ngưng đọng lại, thân hình như bóng ma quỷ lướt về phía Viên Bội Thẩm.
“Bát Gia, cẩn thận!” Hầu Ưng đứng bên cạnh thấp giọng nói, bước hai bước, vươn tay cuộn thành nắm đấm.
“Tránh ra!” Người đàn ông thấp giọng nói, đồng thời cũng tung ra một đấm.
Ầm!
Đòn tấn công của hai người mạnh mẽ va vào nhau, tạo thành một làn sóng không khí cực mạnh làm dao động mọi thứ xung quanh.
Sau âm thanh cực lớn vang lên, Hầu Ưng nhanh chóng lùi về sau khoảng năm sáu bước, khí huyết trong lòng dâng trào, hơi thở trở nên loạn nhịp dị thường.
Ánh mắt nhìn về phía người đàn ông đang chỉ đứng ở một chỗ dần dần ổn định lại thân hình, sắc mặt Hầu Ưng hiện lên một tia nghi ngờ.
Ông ta không ngờ, một chiêu mà bản thân dốc hết toàn lực, lại bị đối phương dễ dàng cản lại được. Một người có chiến lực như vậy, nếu năm người đó nếu như đồng thời ra tay thì hậu quả sẽ như thế nào khó mà tưởng tượng được.
Viên Bội Thẩm phía sau ông ta nhìn thấy một màn này, sắc mắt xoẹt qua một tia nghi ngờ.
Đối với thực lực của đối phương, nếu như thật sự muốn đối phó ông ta, ông ta đến cả một cơ hội thắng cũng không có.
Nhìn tình hình tối nay khó mà giải hòa được.
“Ha ha, không tệ nha, một ông già như ông mà cũng sắp bước vào cấp chiến sư rồi, thật sự khiến tôi hơi bất ngờ.” Người đàn ông liếm môi.
“Nhưng mà, chỉ với công phu mèo cào này của ông, sẽ không bảo vệ được tính mạng của Bát Gia ông đâu.”
Sau khi nói xong, quay đầu nhìn về phía Viên Bội Thẩm: “Bát Gia, ông còn có một phút suy nghĩ, nếu như ông kêu toàn bộ em gái của ông qua đây, mạng của ông coi như được bảo toàn!”
“Viên Bội Thẩm tôi, uy rằng không được xem là người tốt gì, nhưng mà kêu tôi không màng đến sống chết của những người dưới trướng mình, tôi không làm được!” Viên Bội Thẩm thấp giọng nói.
“Đến đi, tôi đã nhiều năm không ra tay, dù biết không phải là đối thủ của anh, nhưng cũng không sợ đấu với anh một trận.”
“Ha ha, muốn chết như vậy sao?” Người đàn ông nhếch lên nụ cười, sau đó ngữ khí trầm xuống: “Vậy thì tôi thành toàn cho ông.”
Lời nói vừa dứt, dư ảnh lóe lên, đồng thời một nắm đấm mạnh mẽ tung ra, cùng với tiếng xé gió xuyên rát tai.
Nhìn dáng vẻ này của anh ta thì chính là không muốn giữ lại tính mạng cho Viên Bội Thẩm rồi.
“Bát Gia cẩn thận!” Hầu Ưng lại lần nữa kinh ngạc hét lên.
Ông ta có lòng muốn đỡ cho Bát Gia chiêu này, nhưng bởi vì lúc nãy bản thân đã bị thương, phản ứng tốc độ không theo kịp, chỉ có thể đứng nhìn nắm đấu của đối phương tung về phía Bát Gia.
Sau khi Viên Bội Thẩm cảm nhận được uy lực của chiêu này của đối phương, đồng tử của ông ta co lại như cây kim.
Vốn dĩ muốn cùng anh ta đấu một mất một còn, cho đến lúc này mới biết bản thân ấu trĩ biết bao nhiêu, đứng trước một thực lực mạnh mẽ, ông ta đến phản kháng còn không có cơ hội.
Phù!
Ngay khi Viên Bội Thẩm nghĩ rằng ông ta không thể tránh khỏi thì một cơn gió mạnh hỗn loạn thổi qua ông ta, quần áo của tất cả mọi người đều bị tung mạnh lên.
Ầm!
Khắc tiếp theo, chỉ nhìn thấy người đàn ông đó như diều đứt dây bị đá bay ra ngoài, cả người đập thẳng bức tường phía sau và rơi xuống nền bê tông ở sân sau.
“Cái… ai vậy?” Người đàn ông khó khăn nhấc tay nói ra mấy chữ, đồng tử nhanh chóng giãn ra, hai chân mất đi sức lực.
Trong phòng truyền đến một giọng nói lạnh lẽo, mọi người đều sửng sờ.
Cường giả cấp chiến sư, một bạt tai đã có thể bị đánh bại rồi.
Đáng sợ như vậy?
“Cậu Lăng?” Viên Bội Thẩm và Hầu Ưng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy hai người Lăng Túc Nhiên cùng với Lục Tần Nam đang vững vàng đi vào.
Bên cạnh sự bàng hoàng, trong lòng hai người đột nhiên lan tỏa một niềm vui.
Bọn họ đều không ngờ Lăng Túc Nhiên sẽ xuất hiện tại đây.
Có cậu Lăng ở đây, tối nay trận này coi như xong rồi.
Trong lòng bọn họ, cho dù là Lăng Túc Nhiên hay là Lục Tần Nam, ít nhất bọn họ cũng có thực lực trên cấp Chiến Tướng. Nếu muốn thu phục mấy võ giả chiến sư, dễ dàng như đạp chết mấy con kiến.
“Đáng chết!” Bốn người đàn ông sau khi nhìn lại đồng bọn ở ngoài tường, tức giận kêu lên.
“Chừa lại một người, những người khác, giết!” Lăng Túc Nhiên trầm giọng nói.
“Đã hiểu!” Lục Tần Nam gật đầu, thân ảnh vụt ra.
“Muốn chết à?” Bốn người đồng thời lên tiếng, giơ tay tấn công Lục Tần Nam.
Bùm! Bùm! Bùm!
Khoảnh khắc tiếp theo, ba chưởng quét qua, chỉ nhìn thấy cơ thể của ba người trong số họ nổ tung như một quả bóng.
Sau khi ba đám sương máu xuất hiện trên không trung, ba người đàn ông biến mất không thấy tăm hơi.
“A...” Mấy em gái bồi bàn thất thanh kêu lên rồi ngất tại chỗ.
Hàm của mấy người Viên Bội Thẩm như muốn rơi xuống, khuôn mặt sững sờ.
Viên Bội Thẩm và Hầu Ưng sớm đã biết thân thủ của Lục Tần Nam rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này.
Bùm!
Đồng thời lúc đó, cú đấm của người đàn ông còn lại đấm thẳng lên người Lục Tần Nam.
Điều khiến anh ta tuyệt vọng chính là, cú đấm dồn hết mười phần công lực của bản thân không chỉ không hề làm bị thương đến Lục Tần Nam, mà còn khiến cánh tay của mình bị gãy đoạn.
Uỳnh!
Anh at bị lùi về phía sau khoảng mười bước, mồm mới phun ra một ngụm máu, trên gương mặt tràn đầy sự kinh hãi.
“Chiến... cấp Chiến Tướng?”
Bùm!
Lời anh ta còn chưa nói xong, Lục Tần Nam lại ra tay, một cơn gió mạnh đưa anh ta lên không trung.
Anh ta nặng nề ngã xuống đất, xương cốt rã rời, ngã quỵ trên mặt đất như bùn, chỉ còn một hơi thở.
“Anh... anh là người nào, Đông... Đông Khởi ngoại trừ người của chiến bộ ra, làm sao có cường giả cấp Chiến Tướng?” Người đàn ông lần nữa phun ra máu tươi.
Ding!
Vào đúng lúc này, điện thoại của Lăng Túc Nhiên vang lên, đó là điện thoại của Phán Quan.
“Sao vậy?”
“Đại ca, đối phương tối nay nhất định có hành động lớn.” Trong điện thoại truyền đến âm thanh phẫn nộ của Phán Quan.
“Các anh em phía dưới đã tra được, không chỉ năm người này mà còn có mấy nơi của Đông Khởi xuất hiện đồng bọn của bọn họ, có không ít người đã bị thương.”
“Cảnh sát Đông Khởi và người của chiến bộ đã nhận được tin tức, bây giờ đang lục soát toàn thành, tôi đi qua đó xem trước.”