“Cậu Quang, anh… anh làm sao vậy?” Nhìn thấy bộ dạng của Tiền Bội Quang, Tần Nhã Kỳ nhanh chóng bước đến đỡ anh ta dậy.
Chát!
Chưa dứt lời, Tiền Bội Quang đã giơ tay tát thẳng một cái: “Đồ tiện nhân này, tôi bị cô hại thảm rồi!”
“Cậu…cậu Quang, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?” Tần Nhã Kỳ đưa tay che má.
“Bản hợp đồng tòa nhà Đông Khởi đó của nhà họ Tiền chúng tôi đều bị hủy bỏ rồi!” Tiền Bội Quang cao giọng gào lên.
“Đều là vì con tiện nhân cô hại tôi phải chọc đến anh ta, cô chính là đồ hại người.”
“Hả? Thật sự là anh ta sao?” Nghe lời nói của anh ta, ba người Tần Trung Thiên đều đồng thời la lên.
Tiếp đó, họ nhìn nhau một cái xong liền nhanh chóng chạy ra phía cửa.
Ba người cho dù cho ngốc đến đâu, cũng biết sự việc của tập đoàn Tần Cường tuyệt đối là do Lăng Túc Nhiên làm ra!
Tần Trung Thiên vừa chạy, vừa nhìn nhân viên trên đường đi hét lớn.
“Nhanh, nhanh, toàn bộ đi tìm Tần Nhã Khiết cho tôi, nhất định phải đưa cô ta về lại đây cho tôi… nếu không, tất cả các người đều phải nghỉ việc!”
Rầm!
Nghe ông ta nói xong, hơn chục nhân viên vứt đồ trong tay mình xuống rồi liều mạng chạy về phía lối cầu thang.
Chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đã phải thất nghiệp, quá đáng sợ rồi, lúc này không liều mạng thì lúc nào mới liều mạng!
“Khốn kiếp, các người đợi tôi với!” Sau khi Tiền Bội Quang phản ứng lại cũng thất tha thất thểu chạy theo.
Mà lúc này hai người Tần Nhã Khiết và Lăng Túc Nhiên đã đến đại sảnh.
“Nhã Khiết, trước tiên chúng ta nên ở đây nghỉ ngơi một chút rồi hẳn đi.” Lăng Túc Nhiên nắm lấy tay Tần Nhã Khiết lần nữa đi đến chỗ ghế sô pha ở một góc của đại sảnh.
“Tại… tại sao?”
Bị nắm tay lần nữa, trên mặt Tần Nhã Khiết thấp thoáng một tia phiếm hồng, nhẹ vùng vẫy một chút rồi nghe theo anh.
“Em sẽ biết nhanh thôi.” Lăng Túc Nhiên cười nhẹ.
Sau khi hai người đi đến ghế sô pha và ngồi xuống, anh nhìn sang Tần Nhã Khiết tiếp tục nói.
“Nhã Khiết, cô chú không có nhắc đến là muốn mua căn nhà như thế nào sao?”
“Trong lòng mẹ em luôn mơ ước có một căn biệt thự.” Tần Nhã Khiết thoáng ngây người rồi mở miệng nói.
“Ngay từ năm năm trước, lúc đó trong nhà vẫn chưa xảy ra chuyện, bà ấy bà bố em có nói qua, muốn bán căn nhà đang ở đi, sau đó trả tiền đặt cọc mua một ngôi biệt thự rẻ thôi.”
“Lúc đó điều kiện mọi mặt của căn nhà vẫn đáng giá, vì vậy bố em cũng miễn cưỡng coi như là đồng ý.”
“Chỉ là, còn chưa kịp đợi chúng em đi xem nhà thì đã xảy ra chuyện rồi.”
“Hiểu rồi!” Lăng Túc Nhiên gật đầu nhẹ.
“Có điều, từ sau khi chuyện năm năm trước xảy ra, bà ấy cũng chưa bao giờ nhắc lại chuyện biệt thự nữa.” Tần Nhã Khiết nói giọng tự trách.
“Nhưng em biết, ước mơ đó vẫn luôn ở trong lòng bà…”
Nói đến câu cuối, trong mắt Tần Nhã Khiết hiện lên một tầng sương mỏng.
“Nhã Khiết, em đừng tự trách mình, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi!” Lăng Túc Nhiên an ủi nói.
“Chuyện mua nhà em đừng lo lắng nữa, giao cho anh đi, anh sẽ xử lí!”
Trong lúc hai người nói chuyện, trong đại sảnh đã có không ít nhân viên đều dồn dập nhìn sang.
Trong đó có không ít người là nhân viên nhận chức vài năm gần đây, vì vậy đều không nhận ra Tần Nhã Khiết, chỉ là vì nhan sắc của cô quả thật quá chói lóa, vì vậy thu hút ánh mắt của mọi người.
“Ồ, đây không phải là cô Tần sao?” Chính vào lúc này, một giọng nói đầy mỉa mai vang lên.
Tiếp đó liền nhìn thấy một cô gái cao gầy chưa đến ba mươi tuổi, từ chỗ trước quầy lễ tân bước đến.
“Đúng rồi, tôi nghe nói cô cả Tần vì muốn quay về làm việc ở tổng bộ tập đoàn mà cướp mất công lao của cô hai? Là thật sao?”
“Mấy năm không gặp, cô cả Tần cô lăn lộn đến trình độ này rồi à?”
“Hứa Minh Sương, tôi với cô không thân, phiền cô im cái miệng thối của cô lại!” Tần Nhã Khiết chau mày.
“Ha ha, không phải là bị tôi nói trúng rồi nên thẹn quá hóa giận sao?” Người phụ nữ tên Hứa Minh Sương cười lạnh nói.
“Nhã Khiết, người nào đây?” Lăng Túc Nhiên quét mắt nhìn người phụ nữ rồi nhìn sang Tần Nhã Khiết hỏi.
“Trợ thủ của Tần Nhã Kỳ, phó giám đốc phòng Marketing.” Tần Nhã Khiết trả lời.
“Vị này, chắc không phải là bạn trai của cô cả Tần đâu nhỉ?” Ánh mắt Hứa Minh Sương quan sát một vòng khắp người Lăng Túc Nhiên.
Đồng thời, trong người cô ta không hiểu thế nào dâng lên một dòng chảy ấm áp.
Lăng Túc Nhiên bất kể là ngũ quan hay tướng mạo, hay là thân hình cơ thể, đều là nam thần tiêu chuẩn trong lòng cô ta.
Đặc biệt là khí chất giống như quân vương lúc ẩn lúc hiện trên người Lăng Túc Nhiên, càng khiến cho cô ta có một loại cảm giác không thể dứt ra được.
“Xin chào, làm quen một chút, tôi tên Hứa Minh Sương, không biết anh đẹp trai xưng hô thế nào?” Dừng lại một chút, Hứa Minh Sương bày ra dáng vẻ duyên dáng đưa tay ra nhìn Lăng Túc Nhiên và nói.
“Tốt nhất là cô nên lập tức xin lỗi Nhã Khiết, nếu không, cô sẽ nhanh chóng mất đi công việc này.” Lăng Túc Nhiên lạnh nhạt mở miệng.
“Ha ha ha…” Hứa Minh Sương ngây ngốc một chút rồi bật cười khanh khách, cười đến run người.
Sau đó, vẻ mặt càng thêm tươi tắn: “Không nghĩ rằng anh đẹp trai còn hài hước như vậy, tôi thích!”
“Cô chỉ có thời gian một phút để suy nghĩ!” Lăng Túc Nhiên nói lần nữa.
“Thật sự là nói khoác mà không soạn trước!” Cô gái lễ tân chế nhạo: “Anh biết chị Hứa là ai không? Muốn làm chị Hứa thất nghiệp, cả cái tập đoàn này cũng không có mấy người!”
“Đúng rồi, còn có cô, trong vòng một phút không xin lỗi, hai người các người bắt đầu từ mai phải tìm một công việc khác rồi.” Lăng Túc Nhiên quét mắt nhìn đối phương một cái.
“Anh đẹp trai, hay là, chúng ta cược một ván?” Hứa Minh Sương liếm đôi môi mình khiêu khích.
“Nếu như hôm nay anh không thể khiến tôi thất nghiệp, buổi tối anh phải cùng tôi đi uống vài ly?”
“Đương nhiên, nếu như anh thật sự khiến tôi thất nghiệp, vậy tối nay tôi giao cho anh xử lí, tùy anh muốn làm gì cũng được! Có được không?”
“Hứa Minh Sương, cô rốt cuộc có liêm sỉ hay không vậy?” Tần Nhã Khiết tức giận nói.
“Haha, sao thế? Sợ tôi cướp đi người đàn ông của cô à? Yên tâm, qua vài ngày lại trả lại cho cô!” Hứa Minh Sương tiếp tục cười.
“Hết thời gian!” Lăng Túc Nhiên lại lạnh nhạt nói: “Các người có thể đi thu dọn đồ đạc rồi!”
“Ha ha ha…” Hứa Minh Sương lại cười thành tiếng: “Anh đẹp trai, anh…”
Thịch! Thịch! Thịch!
Chính vào lúc này, một loạt tiếng bước chân gấp gáp từ giữa cửa thang máy vang lên.
Theo sau đó liền nhìn thấy Tần Trung Thiên dẫn theo một đám người chạy đến, người nào cũng đổ đầy mồ hôi, sắc mặt hoảng hốt.
Đầu tiên Tần Trung Thiên nhìn khắp một lượt đại sảnh, khi nhìn thấy hai người Lăng Túc Nhiên vẫn chưa rời đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó nhanh chóng chạy qua.
“Chủ tịch Tần? Cô hai?” Sau khi nhìn thấy đối phương, Hứa Minh Sương mơ hồ ngây ngốc, nhanh chóng bước đến nghênh đón: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Tránh ra!” Tần Trung Thiên đẩy cô ta ra một cái.
Tiếp đó, ông ta dẫn theo đám người đến trước mặt hai người Lăng Túc Nhiên.
Phịch!
Không hề báo trước, ông ta trực tiếp quỳ xuống, đám người sau lưng cũng khom người quỳ xuống cùng lúc.
Ầm ầm!
Nhìn thấy cảnh tượng này, một đám nhân viên tập đoàn Tần Cường vốn đang ở đại sảnh đồng loạt kinh ngạc muốn rớt cằm.
Đây là tình huống gì, chủ tịch tập đoàn ấy vậy mà dẫn đầu một đám người quỳ xuống? Quá hoang đường rồi?
Mà trên mặt Hứa Minh Sương và người lễ tân đó đã đầy sự sợ hãi, cả người không theo khống chế mà run rẩy.
Đến tận lúc này, hai người họ mới bắt đầu tin lời Lăng Túc Nhiên nói!
“Nhã Khiết, xin… xin lỗi, ông nội sai rồi, ông nội già rồi nên hồ đồ, cháu… cháu đừng tính toán với ông được không…”
Tần Trung Thiên nhìn Tần Nhã Khiết run rẩy nói.