Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 166: Chương 166: Con nhà giàu gây chuyện




"Ôi! Chồng của tổng giám đốc Tần đẹp trai thật đấy!" Một lúc sai, Trương Mai mới hô lên một tiếng vẻ mặt rất khoa trương.

"Thực sự rất đẹp trai, đẹp hơn cả người nổi tiếng, đây là người đàn ông đẹp nhất mà tôi từng gặp."

Phù phù!

Tần Nhã Khiết cười duyên nói: "Có cần khoa trương vậy không!"

Sau khi nói xong, cô nhìn mọi người nói: "Các vị đồng nghiệp, tôi chính thức giới thiệu một chút vị này chính là chồng tôi, Lăng Túc Nhiên!"

Dứt lời, cô nhìn sang Lăng Túc Nhiên nói: "Chồng, tất cả mọi người ở đây đều là đồng nghiệp của em ở bộ phận marketing, để em giới thiệu qua từng người cho anh."

Sau đó, cô lần lượt giới thiệu từng người cho Lăng Túc Nhiên, Lăng Túc Nhiên mỉm cười rồi gật đầu chào hỏi họ.

Mọi người không kìm được, lộ ra vẻ mất tự nhiên.

Không chỉ vì ngũ quan trên mặt Lăng Túc Nhiên rất hoàn mỹ, mà còn bởi vì anh có khí chất của bậc quân vương, vô hình trung khiến bọn họ có cảm giác tự ti mặc cảm.

Suy nghĩ đầu tiên trong lòng mỗi người chính là chồng của tổng giám đốc Tần tuyệt đối không phải người bình thường!

"Lăng đại ca, anh làm nghề gì?" Sau khi hai người đã ngồi xuống, Trương Mai hỏi.

"Tôi đang đảm nhiệm chức vụ trong quân doanh." Lăng Túc Nhiên cười cười đáp lại.

"Hóa ra anh là quân nhân à!" Giọng Trương Mai rất tự nhiên: "Thảo nào, Lăng đại ca lại có khí chất như vậy!"

Cô ấy dừng lại một lúc rồi tiếp tục hỏi: "Vậy Lăng đại ca, anh có phải là một sĩ quan không?"

Trước giờ, cô ấy vẫn luôn tò mò, rốt cuộc người đàn ông như nào có thể lấy được một cô gái tuyệt đẹp như tổng giám đốc Tần.

Hơn nữa lần nào nhắc tới chồng mình tổng giám đốc Tần cũng không kìm được tỏ ra rất hạnh phúc và tự hào.

Bây giờ nhìn thấy Lăng Túc Nhiên, cuối cùng cô ấy cũng hiểu được những phản ứng của Tần Nhã Khiết.Gả cho một người đàn ông ưu tú như vậy, có lẽ người phụ nữ nào cũng cảm thấy rất tự hào!

"Ha ha,có thể miễn cưỡng coi là vậy!" Lăng Túc Nhiên lại mỉm cười.

"Tôi biết ngay mà, khi vừa nhìn thấy anh tôi đã nghĩ anh nhất định không phải một người bình thường!" Trương Mai nhìn Lăng Túc Nhiên với vẻ mặt sùng bái.

"Lăng đại ca, anh có thể kể cho chúng tôi về chút chuyện trong quân doanh không? Hầu hết mọi người trong bộ phận của chúng tôi đều rất tôn kính quân nhân đấy!" Một nữ đồng nghiệp nhìn Lăng Túc Nhiên ánh mắt phát sáng lên nói.

"Được thôi!"

Lăng Túc Nhiên gật đầu cười rồi chọn một vài chuyện thú vị trong doanh kể cho mọi người nghe.

Một lát sau, rượu và thức ăn đã được mang lên.

"Tổng giám đốc Tần, mừng cô thăng chức, chúng tôi kính cô và đại ca Lăng một ly!" Đợi phục vụ rót rượu vang cho tất cả mọi người xong, Trương Mai cầm ly rượu đứng lên.

"Chúc mừng tổng giám đốc Tần!" Mọi người đều sôi nổi tới nâng ly chúc mừng.

"Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và giúp đỡ tôi trong công việc!" Tần Nhã Khiết và Lăng Túc Nhiên cũng đứng lên.

"Tôi tin rằng chỉ cần chúng ta cùng nhau cố gắng, nhất định có thể vượt mức hoàn thành chỉ tiêu tiêu thụ năm nay, và tiền thưởng và hoa hồng của mọi người đều tăng gấp đôi, hơn nữa năm sau tất cả mọi người sẽ được tăng lương!"

"Được, cảm ơn tổng giám đốc Tần!" Nét mặt mọi người lộ rõ vẻ vui mừng, đồng thanh hô.

Chứng kiến cảnh tượng này, Lăng Túc Nhiên cũng cảm thấy vui cho Tần Nhã Khiết.

Từ ánh mắt của những người đang ngồi đây anh có thể nhìn ra được, bọn họ không phải vì Tần Nhã Khiết có được vị trí này nên mới nhiệt tình với cô như vậy, mà xuất phát từ sự kính nể và cảm kích trong lòng họ.

Nghĩ đến việc Tần Nhã Khiết mới vào công ty một thời gian ngắn, đã tạo cho mình uy tín và sức hấp dẫn rất cao trong bộ phận, anh lại thầm khen ngợi cô trong lòng.

Sau đó, mọi người bắt đầu dùng bữa.

Trong bữa tiệc, mọi người thi nhau mời rượu Lăng Túc Nhiên và Tần Nhã Khiết, vì tửu lượng yếu nên Tần Nhã Khiết giao việc này cho Lăng Túc Nhiên.

Lăng Túc Nhiên đương nhiên sẽ làm việc mà mình nên làm, rất nhanh đã cùng mọi người uống xong.

Anh cũng không hoàn toàn lơ là, tiếp rượu mọi người rất chu đáo.

Tuy ở Tây Lưu thỉnh thoảng uống rượu cùng Thanh Long với đám anh em, nhưng cảm giác không giống nhau, bất kể uống bao nhiêu rượu thì dây thần kinh não lúc nào cũng căng như dây đàn.

Bởi vì, chỉ cần phải báo cáo việc này với cấp trên thì đều không phải là chuyện nhỏ, nên phải giữ đầu óc tỉnh táo bất cứ lúc nào, tuyệt đối không được thả lỏng.

Nhưng ở chỗ này không giống chút nào, anh có thể ăn uống no say mà không cần phải đắn đo.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thấm thoáng đã qua hai tiếng trôi qua ai náy cũng no căng cả bụng.

Rầm!

Đúng lúc này, cửa phòng bao của Nhân Đại Toàn quốc bị đá mở toang ra, sau đó hai tên thanh niên trông như công tử bột bước vào.

"Là các người? Các người còn muốn làm gì?" Một đồng nghiệp nữ dáng vẻ kiêu ngạo ngồi sát cửa, sau khi nhìn thấy hai người tức giận hét lên.

"Ơ, ở đây có nhiều mỹ nữ quá nhỉ!" Sau khi lượn một vòng quanh mọi người, mắt hai tên công tử bột sáng lên.

Nhất là khi thấy Tần Nhã Khiết, ánh mắt hai người không kìm nổi thoáng qua vẻ kinh ngạc.

"Các người là ai? Đây là phòng của chúng tôi, mời các ngươi lập tức ra khỏi đây!" Trương Mai đứng lên trầm giọng nói.

"Nếu không muốn bị ăn đòn thì tốt nhất ngồi nghiêm chỉnh cho tôi, nếu không cô sẽ hậu quả của việc xen vào chuyện của người khác!" Tên dáng người cao cao nhìn lướt qua Trương Mai.

"Chu Dao, cô có biết bọn họ là ai không?" Tần Nhã Khiết nhìn đồng nghiệp nữ hỏi.

"Tôi không biết bọn họ!" Chu Dao tức giận nói.

"Lúc nãy tôi đi vệ sinh thì gặp bọn họ với hai người khác, một người trong đó cố ý va vào người tôi, mà tay chân rất không đàng hoàng!"

"Sau đó tôi đẩy mạnh anh ta ra, vì đứng không vững nên anh ta đã ngã xuống đất, rồi nói tôi là người đụng vào anh ta, muốn tôi phải tới phòng bọn họ để xin lỗi."

"Tôi không đồng ý, nhân lúc đối phương đang nghe điện thoại thì tôi bỏ trốn, nhưng không ngờ bọn họ lại tìm được tới đây."

"Con tiện nhân, mày đụng phải vị cậu Quang còn dám gây chuyện, mày thực sự không biết sống chết là gì mà!" Người đàn ông cao cao lạnh lùng quát lớn.

"Các người là đồ khốn khiếp, rõ ràng chính anh ta đã đụng vào tôi trước!" Chu Dao tức đến đỏ bừng mặc.

"Con tiện nhân này, nếu mày còn dong dài nữa mày có tin tao sẽ cho mày câm luôn không?" Tên lùn chỉ tay vào Chu Dao lớn tiếng nói.

"Lần này tao chỉ cảnh cáo thôi, mau tới mời rượu xin lỗi vị khách quý của Quang Thiểu, anh ta sẽ tha thứ cho mày nếu không mày sẽ phải trả giá đắt đấy!"

"Mời các người đi cho, ở đây không chào đón các người!" Đôi mày thanh tú của

Tần Nhã Khiết cau lại trầm giọng nói: "Nếu thực sự không đi thì tự gánh lấy hậu quả đi!"

Nghe đến đây, đương nhiên cô hiểu chuyện gì đang xảy ra, rất dễ hiểu do đối phương nhìn thấy Chu Dao xinh đẹp nên đã động tâm.

"Ồ! Lá gan không nhỏ nha!" Tên cao to quay đầu nhìn Tần Nhã Khiết.

"Chắc cô đây là sếp của bọn họ nhỉ? Muốn chúng tôi đi cũng được nhưng điều kiện là cô đi cùng chúng tôi, cậu Quang và bạn của cậu ấy nhất định sẽ càng thích hơn!"

"Các người vô liêm sỉ, còn không đi nữa thì chúng tôi báo cảnh sát đó!" Trương Mai ở bên cạnh lớn tiếng nói.

"Con tiện nhân này lại dám chõ mồm vào, mày đúng là tự tìm cái chết mà!" Người thân hình cao hét lên một câu, giơ tay lên tát vào mặt Trương Mai.

"Không cần tay nữa thì đánh cô ấy đi.” Giọng Lăng Túc Nhiên vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.