Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 98: Chương 98: Cuộc phỏng vấn của Tần Nhã Khiết




Ngay tại ba người Lục Tần Nam đang bận rộn đến quên cả trời đất thì Lăng Túc Nhiên lại đi tới nhà của Tần Nhã Khiết.

“Bố, bố!” Nhụy Lam chạy tới.

“Con có nghe lời không đó?” Sau khi cười nói, Lăng Túc Nhiên bế cô bé lên.

“Đương nhiên có ạ, Nhụy Lam rất nghe lời ông bà ngoại càng ngày càng thích Nhụy Lam!” Nhụy Lam ra vẻ rất tự hào.

“Ha ha, phải không đó?” Lăng Túc Nhiên sờ lên đầu của cô gái nhỏ.

Sau đó nhìn thấy Tần Doanh Bác đang từ phòng đi ra, liền lên tiếng chào hỏi: “Bố!”

“Lăng Túc Nhiên, con tới rồi à!” Tần Doanh Bác nhiệt tình đáp lại.

“Lăng Túc Nhiên à, Lục Tần Nam đâu? Không có đi cùng con à?” Lúc này, Thẩm Kiều Tam từ phòng bếp đi ra, trên mặt đầy ý cười nhìn về phía Lăng Túc Nhiên.

“Mẹ!” Lăng Túc Nhiên cười nói: “Cậu ấy đang bận chuyện khác.”

“Vậy buổi tối con gọi cậu ấy tới đây dùng cơm đi, hôm nay mẹ hầm canh gà cho các con ăn.” Thẩm Kiều Tam cười nói.

“Dạ được!” Lăng Túc Nhiên cười đáp: “Cảm ơn mẹ!”

“Anh rể, lại mới có tin tức lớn, anh có muốn nghe không?”

Lúc này, Tần Nhã Lệ vừa nghe điện thoại xong, bước ra khỏi phòng, hét lớn giống như vừa mới phát hiện ra đại lục mới.

“Nhìn em vui vẻ như vậy, không phải là có bạn trai rồi đó chứ?” Lăng Túc Nhiên cười đáp.

“Không phải đâu!” Tần Nhã Lệ bĩu môi: “Anh rể, anh có nghe nói về dây chuyền kim cương Hoàn Vũ Chi Tâm gây chấn động toàn thế giới chưa?”

“Lần trước, anh có nghe bạn của chị gái anh nói đến, nghe nói rất quý giá, có chuyện gì sao?” Lăng Túc Nhiên có chút sững sờ.

“Đương nhiên là quý giá rồi! Toàn thế giới chỉ có một cái như vậy, giá trị cũng ba nghìn tỷ đó!” Vẻ mặt Tần Nhã Lệ cường điệu nói: “Mà còn rất tinh xảo, vô số phụ nữ nằm mơ cũng muốn có được!”

Sau khi nói xong, quay đầu nhìn về phía Tần Nhã Khiết đang phụ giúp ở trong phòng bếp, nói: “Chị, chị cũng xem ảnh của sợi dây chuyền này rồi, em nói không sai chứ?”

“Ừm, đúng là rất đẹp!” Tần Nhã Khiết cười đáp: “Một sợi dây chuyền đẹp như vậy tất nhiên sẽ có sức hấp dẫn đối với bất kỳ người phụ nữ nào” Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Nhã Lệ, tin tức em muốn nói chính là cái này à?” Lăng Túc Nhiên cười cười.

“Ừ, có liên quan đến chuyện này.” Tần Nhã Lệ gật đầu thật mạnh: “Hôm qua, Hoàn Vũ Chi Tâm đang được lưu diễn ở thành phố Hải Trung, hai sự kiện lớn cùng diễn ra ở ngay một chỗ!”

“Có chuyện gì lớn à?” Tần Nhã Khiết như bị kích thích, từ phòng bếp đi ra.

“Chị đoán thử xem?” Tần Nhã Lệ thừa nước đục thả câu.

“Sẽ không có người đến cướp đi chứ?” Tần Nhã Khiết cười cười nói.

“Đúng một phần ba!” Tần Nhã Lệ lớn tiếng đáp lại.

“Vậy là đúng hay không đúng đây, trả lời đúng một phần ba là có ý gì?” Tần Nhã Khiết trừng mắt liếc nhìn.

“Chị ơi, chị đừng nóng vội, em sẽ từ từ nói cho chị biết.” Tần Nhã Lệ đồng ý nói: “Hôm nay chủ nhân của Hoàn Vũ Chi Tâm đã tặng miễn phí sợi dây chuyền cực phẩm cho người ta!”

“Cái gì?” Tần Nhã Khiết kinh ngạc: “Tặng miễn phí cho người ta sao? Không phải cho dù có tiền cũng mua được sợi dây chuyền này à? Làm sao lại đưa miễn phí cho người khác?”

“Không ngờ à?” Tần Nhã Lệ cười nói: “Ai cũng không ngờ tới cả!”

“Là ai tặng cho ai vậy?” Lăng Túc Nhiên không ngờ tin tức đã nhanh chóng truyền đến Đông Khởi.

Thầm nghĩ rằng sẽ không bị bại lộ đâu nhỉ, anh còn muốn cho Tần Nhã Khiết một sự bất ngờ.

“Cái này cũng không rõ, em chỉ nghe nói là một người đàn ông trẻ tuổi, không biết cụ thể là ai.” Tần Nhã Lệ tiếp tục nói.

“Vậy chuyện quan trọng thứ hai mà em định nói là cái gì?” Lăng Túc Nhiên tiếp tục hỏi.

Sau khi nghe Tần Nhã Lệ nói xong, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng sau đó ở hiện trường xảy ra chuyện lớn nên có lẽ cũng không bận tâm nhiều về vấn đề này.

“Sau khi một đám sát thủ tới hiện trường, bọn họ muốn ám sát chủ nhân của sợi dây chuyền kia, nghe nói có vài người xem bị thương không nhẹ.” Tần Nhã Lệ đáp.

“Hả?” Tần Nhã Khiết lại kinh ngạc nói: “Sau đó xảy ra chuyện gì?”

“Sau đó, ba người có võ công cao thủ xuất hiện tại hiện trường để cứu chủ nhân của sợi dây chuyền đó và giết sạch đám sát thủ kia.” Vẻ mặt Tần Nhã Lệ hiện lên sự sùng bái.

“Nghe nói, ba người kia thật rất lợi hại, súng còn không sợ!”

“Lợi hại như vậy à?” Lăng Túc Nhiên rất phối hợp trả lời lại.

“Ừ!” Tần Nhã Lệ lần nữa gật đầu: “Hiện tại có rất nhiều người đang hỏi thăm tin tức của ba người kia, muốn xem rốt cuộc bọn họ là ai!”

“Thật đáng tiếc, video quay lại sự việc trên đều bị cơ quan chức năng lấy đi.”

“Còn mặt khác, bởi vì tình huống lúc đó quá nguy hiểm, người xem ở đó cũng không nghĩ tới việc dùng di động chụp ảnh lại.”

“Nếu không, rất dễ dàng có thể biết là ai!”

“Thật sao?” Lăng Túc Nhiên cười cười.

Đồng thời trong lòng nghĩ chuyện cầu hôn phải nhanh lên, tránh sơ ý mà làm lộ tẩy chuyện trước đó.

“Em thật muốn biết ba người kia là ai, làm sao lại lợi hại như vậy!” Tần Nhã Lệ chớp chớp đôi mắt, trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái.

“Được rồi, em đừng mê trai nữa!” Tần Nhã Khiết tức giận nói.

Sau khi ngừng lại một lát, dường như nhớ ra cái gì đó, nhìn về phía Lăng Túc Nhiên nói: “Mà Lăng Túc Nhiên, chút nữa anh có rảnh không?”

“Có!” Lăng Túc Nhiên cười cười: “Có chuyện gì sao?”

“Hôm nay em muốn đi tới công ty phỏng vấn, nếu anh có rảnh rỗi thì cho em đi nhờ với?” Tần Nhã Khiết nở nụ cười xinh đẹp.

“Phỏng vấn sao?” Lăng Túc Nhiên ngẩn người: “Nhanh vậy à?”

“Ừ!” Tần Nhã Khiết gật đầu.

“Hai ngày nay em đã nộp rất nhiều sơ yếu lý lịch và nhận được vài cuộc điện thoại phỏng vấn, em đã sàng lọc và quyết định đi phỏng vấn vào hôm nay.”

“Vậy thì đi thôi!” Lăng Túc Nhiên lại cười.

“Anh chờ em xíu, em đi thay bộ quần áo!” Sau khi nói xong, Tần Nhã Khiết xoay người đi vào phòng.

Sau hai mươi phút, cô lại bước ra ngoài.

Khuôn mặt cô trang điểm hơi ửng hồng, mái tóc đen nhánh uốn tới đỉnh đầu, bộ đồ công sở càng tôn lên dáng người tinh tế của cô.

Trên cổ trắng có mang một sợi dây chuyền bạch kim, chân đi một đôi giày cao gót màu đen, cách ăn mặc đúng tiêu chuẩn nơi công sở.

Cả người trông có cảm giác gầy đi!

“Wow, mẹ ơi, hôm nay mẹ thật xinh đẹp!” Nhụy Lam đang nghịch đồ chơi, nhìn thấy Tần Nhã Khiết nghiêm túc nói.

“Nhóc con, mẹ con ngày nào không đẹp chứ?” Lăng Túc Nhiên cười trêu ghẹo nói.

Năm phút sau, hai người lên xe.

“Nhã Khiết, hay anh nói một tiếng với bạn anh, sắp xếp cho em làm việc ở tập đoàn Tần Cường?” Sau khi Land Rover chậm rãi xuất phát, Lăng Túc Nhiên cười hỏi.

“Nói thế nào thì tập đoàn Tần Cường cũng coi là một trong mười tập đoàn hàng đầu của nước ta, nền tảng này cũng rất tốt!”

“Không muốn!” Tần Nhã Khiết lắc đầu: “Em không thể chuyện gì cũng đều dựa vào anh được, chuyện công việc, em muốn dựa vào năng lực của bản thân!”

“Ha ha, cũng tốt!” Lăng Túc Nhiên lại lần nữa cười.

Khoảng nửa giờ sau, hai người cũng tới bên dưới một tòa nhà cao ba bốn mươi tầng.

“Lăng Túc Nhiên, bên kia có quán cà phê, anh vào ngồi đó chờ em một lúc, em sẽ xuống nhanh thôi.”

Hai người xuống xe, Tần Nhã Khiết chỉ vào một quán cà phê bên cạnh văn phòng, nói.

“Được rồi!” Lăng Túc Nhiên cười cười: “Có việc gì thì gọi cho anh.”

“Em đi phóng vấn thì có thể có chuyện gì được chứ.” Tần Nhã Khiết nở nụ cười xinh đẹp.

Sau đó, xoay người đi về phía sảnh văn phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.