Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 277: Chương 277: Dường như lại gặp chuyện




“Đại ca, bắt được rồi sao?” Lục Tần Nam hỏi.

“Ừ!” Lăng Túc Nhiên gật đầu và mỉm cười với Huyết La Sát: “Xin chúc mừng!”

Bịch!

Huyết La Sát đi đến trước mặt anh và quỳ một chân xuống: "Cảm ơn Ngài sứ giả đã giúp đỡ!”

“Đứng dậy đi!” Lăng Túc Nhiên phất tay nói: “Đã nhớ kỹ kiếm pháp chưa?”

“Nhớ kỹ!” Huyết La Sát đứng dậy và đưa thanh Lợi kiếm gỉ sét trong tay cho Lăng Túc Nhiên: “Lăng Soái, thanh kiếm này tặng lại anh!”

"Đưa tôi làm gì? Đây là món quà do người suýt chút nữa làm sư phụ của cô tặng.” Lăng Túc Nhiên cười nói tiếp.

"Trở về tìm người đến mài dũa lại, có lẽ không phải là một thứ tầm thường đâu!”

“Cảm ơn Ngài sứ giả!” Huyết La Sát cúi đầu một lần nữa.

“Được rồi, trở về đi!” Sau đó Lăng Túc Nhiên nhìn về phía mọi người và nói.

“Rõ!” Mọi người đồng loạt đáp lại.

Một vài tiếng sau.

Cả nhóm người quay trở lại trụ sở chính của La Sát Đường.

“Đại ca, rốt cuộc miếng ngọc bội kia có nguồn gốc ra sao?” Trong phòng khách, Thanh Long nhìn Lăng Túc Nhiên và hỏi.

“Tôi không biết!” Lăng Túc Nhiên lắc đầu, liền kể lại chuyện trên người mình cũng có miếng ngọc bội giống hệt cho mấy anh em nghe.

Mấy người có mặt ở đây đều là những người có quan hệ vô cùng khăng khít, cho nên đương nhiên anh cũng không có gì cần phải che giấu.

“Hả?” Vài người ở có mặt, ngoại trừ Lục Tần Nam thì những người khác đều đồng loạt kêu lên vì kinh ngạc.

Khi họ quen biết Lăng Túc Nhiên, miếng ngọc bội trên người Lăng Túc Nhiên đã bị Tần Nhã Khiết lấy mất nên họ không biết về nó, còn Lục Tần Nam đã biết về sự tồn tại của miếng ngọc bội khi cậu ấy bắt giữ bà Mai Quế lần trước.

“Đại ca xem ra, chuyện này không đáng tin lắm!” Sau khi Bạch Hổ kinh ngạc một hồi rồi mới lên tiếng.

“Ừ!” Lăng Túc Nhiên khẽ gật đầu.

“Đại ca, là ai đã đưa miếng ngọc bội đó cho đại ca?” Phán Quan hỏi.

“Mẹ tôi!” Lăng Túc Nhiên hít một hơi thật sâu rồi mới đáp lại: “Nhưng mẹ tôi không nói cho tôi biết nguồn gốc của miếng ngọc bội này!”

Bây giờ khung cảnh thời thơ ấu lại trong tâm trí anh, trong mắt anh phủ lên một làn sương mờ ảo, một nỗi đau khó tả trào ra trong lòng.

Đây là quá khứ mà anh không muốn phải đối mặt, mỗi lần nghĩ tới, trong lòng đều cảm thấy như bị kim đâm.

Nghe thấy anh nói vậy, đám người Lục Tần Nam cũng rơi vào trầm mặc.

Họ đều biết rõ những chuyện của Lăng Túc Nhiên, và cũng biết rằng đó là nỗi đau vĩnh viễn nằm trong trái tim đại ca!

Phù!

Một lúc sau, Lăng Túc Nhiên điều chỉnh lại cảm xúc của mình và thở ra một hơi thở nặng nhọc.

Sau đó, anh nhìn Bạch Hổ và nói: "Bạch Hổ, chuyện Thẩm Vượng Đạt bị bắt lần trước vẫn còn một điều bí ẩn, có lẽ người của Ám vực Thánh điện cũng biết chuyện này, cậu tìm cơ hội đi tìm hiểu một chút.”

“Đại ca, ý của đại ca là?” Thanh Long hỏi, những người khác đồng thời nhìn Lăng Túc Nhiên.

“Bây giờ tôi cũng chỉ đoán mà thôi!” Lăng Túc Nhiên dừng lại một lúc, tiếp tục nói: “Mục đích đầu tiên là bắt giữ Thẩm Vượng Đạt, mục đích còn lại là đối phó với Bạch Hổ và anh em Huyết Ảnh!”

“Hả?” Lục Tần Nam cau mày: “Đại ca, có phải là có người ở trong nước kết cấu với Ám vực Thánh điện không?”

“Có loại khả năng này!” Lăng Túc Nhiên gật đầu.

“Khẳng định là người của tài phiệt!” Phán Quan hét lên.

“Bọn họ thật sự muốn tìm đường chết mà!” Một luồng sát khí lạnh lẽo tràn ngập trên người Bạch Hổ.

“Đại ca, thẳng tay giết chết toàn bộ đám Tài phiệt đó là xong!” Phán Quan nói tiếp: “Nếu không thì cũng không biết bọn họ còn tiếp tục gây ra loại chuyện vớ vẩn gì nữa!”

“Đại ca, lần này trở về, em và anh Lục sẽ trực tiếp đưa người đến Thủ đô để lôi đám người còn sót lại của đám Tài phiệt đó ra!” Thanh Long nhíu mày nói.

“Các cậu yên lặng chút!” Lục Tần Nam tức giận đối mấy người: “Nếu như có thể đơn giản lỗ mãng như vậy, thì còn chờ đến tận bây giờ sao?”

"Tài phiệt không chỉ liên quan đến tất cả các phương diện của Thủ đô, mà phía sau nó còn là Tông môn Ẩn dật, đâu thể đơn giản như vậy được!”

"Lần trước về chuyện của tài phiệt Sở Thị, các Tông môn ở phía sau lưng bọn họ đã phái người đến Thủ đô, nếu không phải bên phía ông Đường ra tay can thiệp, thì cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì."

“Thật đáng xấu hổ!” Bạch Hổ tức giận nói: “Đám Thế gia Ẩn dật và Tông môn của Hoa Hạ còn quá đáng hơn cả đám tài phiệt!”

"Trắng trợn hấp thụ tài nguyên của Hoa Hạ, nhưng lại dám trôi dạt ra ngoài khuôn khổ, đám người tài giỏi đó mới chính là con thiêu thân lớn nhất ở Hoa Hạ!"

“Được rồi, đừng phàn nàn, nhẫn nhịn chút đi, những ngày tốt đẹp của bọn họ cũng không còn nhiều nữa rồi!” Lăng Túc Nhiên xua tay.

“Rõ!” Mọi người đồng thanh đáp lại.

Họ đều biết trách nhiệm mà đại ca phải gánh vác.

Đó là nhiệm vụ mà ông cụ đã giao phó cho anh, chính là muốn một tương lai tươi sáng đến với Hoa Hạ!

Vài ngày sau đó.

Đám người Lăng Túc Nhiên vẫn ở trong Thế giới Ám vực.

Một mặt là để ngăn cản Ám vực Thánh điện lại đến gây rối, mặt khác là Lăng Túc Nhiên muốn vài anh em tiếp tục trau dồi năng lực ở đây.

Chỉ trong vòng nửa tháng, La Sát Đường đã chinh phạt khắp nơi, hơn hai mươi thế lực lớn nhỏ đều bị quét sạch, thu được rất nhiều tài nguyên, ngoài ra còn có nhiều thế lực chủ động đầu hàng và trở thành lực lượng liên kết của La Sát Đường.

Trong nửa tháng qua, Lăng Túc Nhiên chỉ ngồi thiền ở trụ sở chính của La Sát Đường, không hề ra ngoài, tất cả trận chinh phạt đều là do Lục Tần Nam chỉ huy.

Sau khoảng thời gian chiến đấu thực tế này, cùng với sự giúp đỡ của Lăng Túc Nhiên, quá trình tu vi của một số anh em đã được nâng cao.

Lục Tần Nam chính thức bước vào cấp Chiến tông cảnh giới tiểu thành, Thanh Long đột phá đến Chiến tôn Viên mãn, chỉ cách Chiến tông một chút mà thôi, Phán Quan cũng đã không phụ lòng người, chính thức bước vào Phá kính nhập tôn.

Bởi vì Bạch Hổ và Huyết La Sát vừa mới đột phá, cho nên cấp độ cũng không có nâng cao nhiều, nhưng đã tích lũy đến cực hạn, chuyện lần nữa đột phá cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Do thể chất Huyền Bàn có thể chất đặc biệt, nên sự bứt phá của anh ta chậm hơn nhiều so với những người khác, nhưng anh ta đã tích lũy được rất nhiều trong khoảng thời gian này, nút thắt cổ chai đã có hiện tượng nới lỏng.

Bốn phó tướng bao gồm Lương Tiến và Bạch Hổ cũng đã được thăng thêm một bậc!

Một ngày sau nửa tháng.

Thấy chuyện ở đây đã tạm xong, Lăng Túc Nhiên đưa đám người Lục Tần Nam trở về nhà.

Vào buổi chiều cùng ngày, Lăng Túc Nhiên, Huyền Bàn và Phán Quan trở lại chiến khu Đông Khởi, còn Lục Tần Nam và Thanh Long trở lại vị trí của họ.

Reng reng reng!

Ngay khi ba người Lăng Túc Nhiên xuống máy bay, điện thoại di động của họ vang lên, cuộc gọi đến là một số lạ.

“Xin chào, ai vậy?” Lăng Túc Nhiên bắt máy rồi hỏi đối phương.

“Đại ca Lăng, tôi là Trương Mai!” Giọng nói của Trương Mai phát ra từ micro, với một giọng điệu nặng nề.

“Trương Mai?” Lăng Túc Nhiên sửng sốt một chút, trong lòng không khỏi hồi hộp một phen: “Có phải Nhã Khiết xảy ra chuyện gì rồi không?”

Hai ngày trước anh nói chuyện điện thoại với Tần Nhã Khiết, biết mấy ngày nay cô đang đi công tác ở Thân Khởi, chắc không phải là cô gặp rắc rối gì đó rồi chứ!

“Đại ca Lăng đừng lo lắng, cho tới bây giờ vẫn không có chuyện gì xảy ra.” Trương Mai ngập ngừng rồi nói tiếp: “Tuy nhiên, tôi lo lắng sẽ xảy ra chuyện, cho nên tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.”

“Cụ thể là chuyện gì xảy ra?” Lăng Túc Nhiên thở phào nhẹ nhõm hỏi.

“Tôi và tổng giám đốc Tần đang đi công tác ở Thân Khởi, chúng tôi đang thảo luận về việc hợp tác với một công ty tập đoàn bản địa lớn nhất ở Thân Khởi.” Trương Mai dừng lại và tiếp tục nói.

"Trước ngày hôm qua, chúng tôi đã đàm phán với chủ tịch công ty của họ, vốn dĩ mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ."

"Hôm qua, chúng tôi đến công ty của họ để ký hợp đồng và gặp gỡ với ông chủ của họ, lúc đó con trai của ông củ cũng có mặt.”

"Vừa nhìn thấy tổng giám đốc Tần, thì người đó liền có suy nghĩ không trong sáng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.