Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 247: Chương 247: Không bước được ra khỏi cánh cửa này




“Đàn anh, anh đến thật đúng lúc, cái tên mập chết tiệt kia dám đánh em, anh mau giúp em phế hắn đi!”

Vừa nhìn thấy người đàn ông kia, cậu ấm kia đã lớn tiếng hét lên.

“Hử?”

Người đàn ông nhìn lướt qua tình trạng của cậu ấm kia, sau đó nhìn về phía Huyền Bàn, trầm giọng hỏi: “Người anh em này, ra tay có phải hơi quá rồi không?”

“Anh có ý kiến?”

Huyền Bàn thản nhiên nói.

“Nếu người anh em cũng là người trong giới võ đạo, không biết có thể đi tìm một nơi để thảo luận một chút được không?”

Trong ánh mắt của người đàn ông lóe lên một tia lạnh lẽo.

“Không rảnh!”

Huyền Bàn xua tay: “Muốn ra tay thì nhanh lên đi, chúng tôi còn phải đi chúc thọ phiệt chủ Tiết nữa!”

“Anh…”

Người đàn ông nhíu mày.

“Cậu Thuyên, chuyện này đúng là cậu Thiên có lỗi trước, có thể nể tình tôi mà đừng vạch trần được không?”

Tiết Chí Hiên cắt ngang lời nói của anh ta.

“Mấy người giám đốc Thẩm đặc biệt đến đây để chúc thọ cho bác tôi, nếu như cậu Thuyên thật sự muốn giao đấu với vị này, có thể để sau hẵng nói được hay không?”

“Nếu cậu Tiết đã mở lời thì đương nhiên là không thành vấn đề.”

Người đàn ông gật đầu, sau đó lại nhìn về phía của Huyền Bàn: “Tôi đợi anh, nếu như anh là một thằng đàn ông, thì đừng có làm con rùa rụt đầu.”

Nói xong, không đợi Huyền Bàn đáp lại đã xoay người rời đi.

“Giám đốc Thẩm, thật ngại quá, đã khiến cho mấy vị phải chịu ấm ức rồi, vô cùng xin lỗi.”

Sau đó, Tiết Chí Hiên nhìn về phía Thẩm Quang Khải.

“Ha ha, cậu Tiết khách sáo rồi!”

Thẩm Quang Khải cười nhạt: “Không biết phiệt chủ Tiết đang ở đâu?”

“Bác cả đang tiếp đãi khách ở trong phòng, giám đốc Thẩm, mời đi bên này!”

Tiết Chí Hiên làm một động tác tay cung kính.

“Làm phiền anh rồi!”

Sau khi Thẩm Quang Khải với Lăng Túc Nhiên nhìn nhau, liền đi theo đến một biệt thự cách đó không xa, hai người Huyền Bàn và Đường Lâm theo sát phía sau bọn họ.

“Đại ca, cái tên cậu ấm lúc nãy là cháu trai phiệt chủ Tiết Trung Thụy của tài phiệt Tiết thị, Tiết Chí Hiên.”

Đợi đoàn người Thẩm Quang Khải rời đi, Phán Quan nhìn về phía Lăng Túc Nhiên mở miệng nói.

“Bản thân Tiết Trung Thụy góa vợ sớm, chỉ có một cô con gái, tên là Tiết Bích Sảnh.”

“Được biết, hai người Tiết Chí Hiên và Tiết Bích Kỳ đều bái môn ở một tông môn nào đó, ngày thường cũng không thường xuyên trở về Hải Trung.”

“Ồ? Vậy sao?”

Lăng Túc Nhiên nhíu mày.

Khó trách Tiết Chí Hiên tuy còn rất trẻ nhưng đã là một chiến tướng đạt cảnh giới viên mãn, thì ra là đệ tử tông môn! Ngoại trừ tài phiệt ra thì thế gia Ẩn Dật và tông môn Cổ Vũ là hai cổ thế lực không thể xem nhẹ ở nước Hoa Hạ, luận về chiến lực đều vượt xa các môn phiệt.

Không ít tông môn và thế gia đều truyền thừa với hơn ngàn năm tồn tại, mặc kệ xã hội thay đổi như thế nào, vẫn bất di bất dịch như cũ, mọi thứ đều có nguyên nhân của nó cả.

Huyền môn và Mặc Các chính là thế lực tông môn truyền thừa hơn nghìn năm.

“Đại ca, em đi vòng quanh đây được không?”

Phán Quan mở miệng nói.

“Ừm!”

Lăng Túc Nhiên khẽ gật đầu.

Đợi sau khi Phán Quan rời đi, Lăng Túc Nhiên lần thứ hai liếc nhìn vào trong trang viên, thoáng thấy một luồng khí tức của cảnh giới Chiến tông.

Tu vi hiện tại của anh đã được khôi phục lại cảnh giới Chiến hoàng, cho dù đối phương cố ý che giấu khí tức của bản thân nhưng làm sao có thể thoát khỏi tinh thần cảm ứng lực của anh chứ.

Sau một hồi suy nghĩ, anh đi đến một khu vườn ở phía Tây Bắc của trang viên.

Lúc trước Huyền Bàn nói khí tức của hai cổ cảnh khí Chiến tôn là từ nơi đó tản ra, anh muốn đi xem thử là thần thánh phương nào.

Cùng lúc đó, ba người Thẩm Quang Khải dưới sự dẫn dắt của Tiết Chí Hiên đi vào đại sảnh biệt thự.

Ba người họ phóng mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy trong đại sảnh ngoài một người đàn ông trung niên có khuôn mặt chữ quốc 国còn có vài chàng trai cô gái.

Người lớn nhất là một lão giả đã ngoài sáu mươi, mặc quần áo đạo sĩ, mái tóc bạc, khuôn mặt hồng hào, vầng trán sung mãn, ánh mắt thâm sâu, khí tức quấn quanh người.

Sau khi Huyền Bàn nhìn lướt qua người lão giả một lượt, ánh mắt hơi híp lại, tu vi của đối phương rất mạnh, là sức mạnh của nửa bước Chiến tông! “Bố, giám đốc Thẩm đến rồi!”

Tiết Chí Hiên nhìn về phía một người đàn ông trung niên trong đó, mở miệng nói.

“Giám đốc Thẩm đại giá quang lâm, nếu có gì không phải, mong anh thứ lỗi cho!”

Ông hai của tài phiệt Tiết thị Tiết Trung Khôn đứng dậy nghênh đón.

“Tiết nhị thiếu gia khách sáo rồi!”

Thẩm Quang Khải liếc mắt nhìn quanh phòng, cũng không thấy Tiết Trung Thụy đâu, liền hỏi: “Phiệt chủ Tiết không ở đây sao?”

“Anh hai tôi đang bận, anh ấy sẽ lập tức tới đây thôi.”

Tiết Trung Khôn cười cười nói: “Giám đốc Thẩm, mời ngồi!”

“Cảm ơn!”

Thẩm Quang Khải gật đầu, anh ta và Huyền Bàn ngồi xuống ghế sô pha, còn Đường Lâm đứng ở phía sau hai người.

“Dâng trà!”

Tiết Trung Khôn vẫy vẫy tay.

Một người phụ nữ mặc sườn xám đáp lời, sau đó rót ra hai cốc trà đưa cho Thẩm Quang Khải và Huyền Bàn.

“Giám đốc Thẩm, mấy ngày gần đây, Hải Trung có hơi hỗn loạn!”

Sau đó, Tiết Trung Khôn nhìn về phía Thẩm Quang Khải nói.

“Ha ha, đúng vậy!”

Thẩm Quang Khải bưng chén trà lên uống một ngụm.

“Không biết giám đốc Thẩm có suy nghĩ gì về tam đại gia tộc này?”

Tiết Trung Khôn nói tiếp.

“Lời này của anh có lẽ đã quá coi trọng tôi rồi, tôi chỉ là một doanh nhân nhỏ bé, có thể có ý kiến gì chứ.

Nhưng những chuyện ba nhà bọn họ làm quả thật có chút quá đáng, người quân tử yêu tài phú nhưng phải có cái đạo đức, nếu đã một mực theo đuổi tài phú mà không từ thủ đoạn nào, thì đó chính là tự đào mộ chôn mình.

Chính cái gọi là thường đi dọc bờ sông thì làm gì có đôi giày nào mà không ướt cho được!”

“Ha ha, đúng vậy!”

Tiết Trung Khôn cười cười: “Vậy không biết giám đốc Thẩm có suy nghĩ gì về tương lai của Hải Trung?”

“Vẫn là câu nói đó, tôi chỉ là một doanh nhân, ở cấp độ quá vĩ mô, tôi không có cái năng lực kia và cũng không có hứng thú đi suy nghĩ.”

Thẩm Quang Khải đặt cốc trà xuống, thản nhiên đáp lại.

“Giám đốc Thẩm lại khiêm tốn rồi!”

Ánh mắt của Tiết Trung Khôn hơi híp lại: “Tôi đúng là suy nghĩ chưa thấu đáo, lại không biết giám đốc Thẩm có hứng thú hay không.”

“Vậy sao? Không biết Tiết nhị thiếu gia đang ám chỉ điều gì?”

Thẩm Quang Khải hỏi.

“Thị trường của Hải Trung rất lớn, bất kỳ một gia tộc nào muốn độc chiếm nó cũng khó có thể mà làm được.”

Tiết Trung Khôn châm một điếu xì gà, hút một hơi.

“Tài phiệt Tiết thị chúng tôi có ý định cùng với giám đốc Thẩm tài trợ thành lập cho một tập đoàn công ty với vốn đầu tư hàng trăm tỷ, có tiền mọi người cùng nhau kiếm, không biết giám đốc Thẩm nghĩ thế nào?”

“Ồ?”

Thẩm Quang Khải hơi nheo mắt lại: “Ý nghĩ của anh rất hay nhưng mà Thẩm Quang Khải tôi là người làm ăn nhỏ, hơn nữa cũng không có lòng ham muốn lớn như vậy, e rằng sẽ khiến cho anh phải thất vọng.”

“Ha ha, giám đốc Thẩm lại khiêm tốn nữa rồi, nếu như giám đốc Thẩm chỉ là người làm ăn nhỏ, vậy những doanh nghiệp khác kia cũng chỉ có thể xem như là tiểu xưởng rồi.”

Sau khi Tiết Trung Khôn hút một hơi xì gà, giọng điệu hơi trầm xuống.

“Tôi hy vọng giám đốc Thẩm có thể nghiêm túc cân nhắc một chút về lời đề nghị của tôi!”

“Ha ha, thật ngại quá, chuyện này không cần cân nhắc nữa, vẫn mong nhị thiếu gia hãy chọn người khác thì hơn!”

Thẩm Quang Khải thản nhiên đáp lại.

“Chúng tôi đã cho anh mặt mũi mà anh lại không biết xấu hổ, hợp tác với anh là cho anh cơ hội, anh thật sự cho rằng là chúng tôi đang cầu xin anh sao!”

Một người thanh niên ngồi trên sô pha trầm giọng nói.

“Láo xược!”

Đường Lâm lạnh lùng lên tiếng: “Sao mày lại nói như vậy?”

“Thằng cha này, mày ngậm miệng lại cho tao, ở đây không đến lượt mày nói chuyện!”

Người thanh niên liếc Đường Lâm một cái: “Nếu mày còn mở miệng nói thêm một câu nào nữa, tao sẽ ném mày ra ngoài!”

“Thằng khốn!”

Đường Lâm tức giận nói: “Mày...”

“Ông Lâm!”

Thẩm Quang Khải ngắt lời anh ta, sau đó nhìn về phía Tiết Trung Khôn.

“Tiết nhị thiếu gia, hôm nay tôi đặc biệt đến chúc thọ cho phiệt chủ Tiết, nếu ông ta không tiện ra mặt, vậy tôi xin từ biệt!”

Nói xong, anh ta với Huyền Bàn nhìn nhau một cái rồi đứng lên.

“Hừ!”

Người thanh niên kia hừ lạnh một tiếng.

“Ngày hôm nay, nếu như anh không đồng ý chuyện này, tôi e rằng anh sẽ không bước ra khỏi cánh cửa này được đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.