Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 124: Chương 124: Kiêu ngạo




"Mẹ nó, thằng kia, anh lái xe kiểu gì vậy?" Người đàn ông đi đến trước xe Bentley rồi nhìn vào.

Sau đó, anh ta chỉ vào Lục Tần Nam rồi lớn tiếng quát: "Lập tức xuống xe cho tôi.”

Kẻ lên tiếng chính là kẻ ác hay đi tố cáo trước.

"Bố ơi, đáng sợ quá, Nhụy Lam sợ..." Khi nhìn thấy vẻ mặt hung ác của người đàn ông kia, Nhụy Lam lập tức ôm chặt lấy Lăng Túc Nhiên.

“Nhụy Lam ngoan, có bố ở đây rồi, đừng sợ!” Lăng Túc Nhiên vỗ vỗ lưng Nhụy Lam.

Sau đó nói với Lục Tần Nam: "Đi xuống xem đi, nếu không có vấn đề lớn thì thôi. Đây là trường mẫu giáo, đừng dọa giáo viên và những đứa trẻ khác. ”

"Hiểu rồi!" Lục Tần Nam đẩy cửa ra rồi xuống xe.

"Thằng kia, có phải anh mua giấy phép lái xe của mình không? Sao anh có thể đâm vào xe của tôi ở một nơi rộng lớn như thế này chứ?” Người đàn ông kia nhìn về phía Lục Tần Nam rồi tiếp tục quát.

"Anh có chắc là anh không đụng vào tôi không?" Lục Tần Nam thản nhiên lên tiếng.

“Thằng kia, anh đừng có mà nói nhảm với tôi.” Người đàn ông giơ ngón tay về phía Lục Tần Nam: "Lập tức lấy ba trăm triệu ra sửa xe cho tôi thì việc này coi như xong. Nếu không, tôi sẽ đập nát chiếc xe này của mấy người.”

"Anh có chắc không?" Ánh mắt của Lục Tần Nam hơi híp lại.

Với tính khí của cậu ấy, nếu nơi này không phải là cổng trường mẫu giáo, có lẽ tay của người đàn ông kia đã không thể giữ được rồi.

“Thằng kia, anh cứ tiếp tục nói nhảm như vậy, có phải là đang muốn chết không?” Người đàn ông nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của Lục Tần Nam thì lập tức nổi giận đùng đùng. Dáng vẻ này rõ ràng đang muốn nói cậu ấy không hề để anh ta vào trong mắt.

"Mau đưa tiền ra đây, chúng tôi còn phải đi làm việc, không có thời gian mà ở đây chậm trễ với loại f*** như anh đâu.” Người phụ nữ trang điểm đậm kia cũng lên tiếng.

"Nếu hai người các người còn không quản cái miệng của mình cho tốt, có tin tôi sẽ khiến mấy người không thể nói được lời nào trong vòng ba tháng không?” Lục Tần Nam trầm giọng lên tiếng.

Đồng thời, cả người cậu ấy còn tản ra một luồng khí lạnh như băng, gần như bao phủ cả cơ thể của đối phương.

Hai người kia không nhịn được mà cùng nhau rùng mình một cái, hai chân mềm nhũn đến mức thiếu chút nữa đã quỳ xuống. Trong nháy mắt, sắc mặt của bọn họ đều trở nên trắng bệch. "Chồng... chồng, hay chúng ta bỏ đi..." Người phụ nữ kia nói với vẻ rất khó khăn.

"Anh... anh cứ đợi đó cho tôi tôi, chờ tôi làm xong việc... lúc đó, tôi sẽ lại tìm anh tính sổ..." Cả cơ thể của người đàn ông kia cũng run rẩy.

“Cút!” Lục Tần Nam nhìn đầu xe Land Rover, thấy không có gì đáng ngại thì mới trầm giọng một câu.

"Anh... anh cứ chờ đấy..." Người đàn ông kia lại lần nữa lên tiếng với dáng vẻ khó khăn, sau đó, anh ta vội vàng đưa vợ mình rời đi.

Năm phút sau, khi Lục Tần Nam tìm được một chỗ đậu xe thì mấy người bọn họ cùng đi tới cổng trường mẫu giáo.

Sau khi đi vào trường, mấy người Lăng Túc Nhiên cùng đưa tầm mắt nhìn ra môi trường bên trong và một số thiết bị khác.

Không hổ là một trong hai trường mẫu giáo tốt nhất ở thành phố Đông Khởi. Chỉ với điều kiện bên ngoài này thôi, có nhiều trường khác cũng không thể so sánh được.

"Oa, trường mẫu giáo này thật lớn, còn lớn hơn rất nhiều so với trường mẫu giáo Tiêu Châu." Nhụy Lam tỏ ra vô cùng vui vẻ.

"Bố mẹ, sau này con có thể đi học mẫu giáo ở đây không? Con rất thích nơi này.”

“Ha ha, chỉ cần Nhụy Lam thích, đương nhiên là có thể!” Lăng Túc Nhiên cười đáp lại rồi nhìn về phía Tần Nhã Khiết: "Vợ à, em cảm thấy thế nào?”

"Rất tốt, vượt xa mong đợi của em." Ánh mắt của Tần Nhã Khiết thoáng ửng hồng: "Trước kia thật sự là đã làm khổ Nhụy Lam rồi. Mọi điều kiện trên tất cả các phương diện của trường mẫu giáo ở Tiêu Châu đều rất kém..."

"Vợ à, em yên tâm đi, từ nay về sau, anh cam kết rằng Nhụy Lam chắc chắn sẽ được tiếp nhận môi trường giáo dục tốt nhất." Trong lòng Lăng Túc Nhiên cũng không có tư vị.

"Ừm, em tin anh.” Tần Nhã Khiết mạnh mẽ gật đầu một cái.

"Lại nữa... lại là anh nữa à? Anh tới đây làm gì? "Ngay khi mấy người bọn họ sắp đi tới cửa tòa nhà giảng dạy, chợt có một giọng nói hoảng hốt của một người phụ nữ trung niên vang lên ở phía sau.

Ba!

Ngay sau đó, âm thanh của một tiếng tát cũng nối tiếp vang lên, tiếp theo là giọng nói thô bạo của một người đàn ông được truyền đến.

"Con đàn bà thối này, cô còn hỏi tôi tới để làm gì sao? Chuyện đứa nhỏ nhà tôi muốn đến học trong trường mẫu giáo của cô, cô còn chưa trả lời tôi đấy.”

Mấy người Lăng Túc Nhiên nghe xong thì nhận ra người đàn ông đang nói chuyện kia chính là người đàn ông có sợi dây chuyền vàng vừa mới đụng vào xe của bọn họ.

"Anh... con của anh thực sự không thích hợp để tiếp tục đến học ở nơi này của chúng tôi. Coi như tôi cầu xin anh, anh hãy đổi một trường học khác…” Người phụ nữ tiếp tục trả lời.

Bốp! Bốp!

Âm thanh của hai cái tát lại một lần nữa vang lên.

Người đàn ông giận dữ nói: "Cô, cái con đàn bà thối tha này, cô có tin rằng một khi tôi tức giận, tôi sẽ phá hủy ngôi trường này của cô đó.”

Nghe đến đây, Lăng Túc Nhiên nhìn về phía Tần Nhã Khiết: "Vợ à, trước tiên em dẫn Nhụy Lam đến sân kia chơi đi. Lát nữa, anh sẽ bảo gọi em qua.”

"Ừm!" Tần Nhã Khiết gật đầu nói.

Dĩ nhiên là cô biết Lăng Túc Nhiên đang muốn làm cái gì. Mà cô cũng không muốn Nhụy Lam nhìn thấy quá nhiều năng lượng tiêu cực.

"Con đàn bà thối tha, tôi hỏi lại cô một lần cuối, cô có làm thủ tục nhập học cho đứa nhỏ nhà tôi không?" Người đàn ông tiếp tục nói với giọng điệu tức giận.

"Tôi đã nói rồi… coi như tôi cầu xin anh, anh… các người hãy đổi trường khác đi…” Người phụ nữ kia lên tiếng một cách đầy khó khăn.

“Đúng là không biết sống chết!” Người đàn ông quát lớn một câu rồi nhấc chân lên và đạp một cú về phía người phụ nữ kia.

Ầm ầm!

Nhưng chân của anh ta mới đá ra được có một nửa, cả người anh ta đã bay ra ngoài rồi rơi xuống đất một cách nặng nề. Sau đó, anh ta còn lên tiếng phun ra một ngụm máu tươi, đến nửa ngày cũng không thể đứng dậy nổi.

"A..." Vợ của người đàn ông kia hét lên.

“Đến sự kính trọng tối thiểu với một người thầy mà các người cũng không biết, các người còn đến trường học để làm cái gì chứ?” Sau đó, hai người Lăng Túc Nhiên đi tới với dáng vẻ vững vàng.

Sau đó, bọn họ nhìn về phía nữ giáo viên ở độ tuổi bốn mươi rồi hỏi: "Xin chào, tôi có thể hỏi Hiệu trưởng Ngô có ở đó không?”

"Tôi... tôi chính là..." Từ trong sự khiếp sợ, lúc này, nữ giáo viên mới kịp phản ứng lại và nhìn về phía Lăng Túc Nhiên: "Xin hỏi anh là?”

"Hiệu trưởng Ngô, xin chào, tên tôi là Lăng Túc Nhiên, hôm nay tôi tới đây để làm thủ tục nhập học cho con gái tôi." Lăng Túc Nhiên cười nói.

"A?" Hiệu trưởng Ngô tên là Ngô Uyên ngẩn người ra một lúc: "Anh chính là anh Lăng sao? Thật sự là xin lỗi, tôi sẽ lập tức đi xử lý cho anh…” Sáng nay, khi cô ta vừa mới đến trường chưa được bao lâu, cô ta đã nhận được điện thoại từ cấp trên, bọn họ nói rằng có một người tên Lăng Túc Nhiên muốn đến làm thủ tục nhập học cho con gái mình, cô ta nhất định phải tiếp đãi cho tốt.

Đây là lần đầu tiên cô ta trực tiếp nhận được điện thoại của loại nhân vật lớn có cấp bậc này, cho nên cô ta cũng biết địa vị của Lăng Túc Nhiên nhất định sẽ không nhỏ. Vì thế, cả buổi sáng hôm nay, cô ta đều đang chờ Lăng Túc Nhiên đến.

Chẳng qua, còn chưa kịp đợi đến khi Lăng Túc Nhiên đến, cặp vợ chồng này lại đến trước rồi.

“Không cần vội đâu!” Lăng Túc Nhiên cười cười rồi chỉ vào người đàn ông có sợi dây chuyền vàng vừa đứng dậy từ trên mặt đất: "Hiệu trưởng Ngô, anh ta là ai vậy?”

“Mẹ nó, thì ra là hai tên nhóc các người, các người vậy mà lại dám động đến tôi, tôi thấy các người đúng là không muốn sống nữa rồi.” Lúc này, người đàn ông kia cũng đã nhận ra hai người Lăng Túc Nhiên.

Tuy nhiên, mặc dù ngoài miệng vẫn nói ra những lời hung dữ, nhưng khi nghĩ đến võ công của hai người bọn họ, anh ta lại không thể không lùi về sau hai bước.

“Hai người các người cứ chờ đấy cho tôi, hôm nay tôi không thể giết chết các người, tôi lập tức sẽ không còn mang họ Mã nữa.” Vừa nói chuyện, anh ta vừa lấy chiếc điện thoại di động ra rồi bấm số gọi.

"Anh Lăng, anh… mấy người vẫn nên đi trước thì hơn, ngày khác lại đến đây làm thủ tục, anh ta…” Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngô Uyên cố lên tiếng với thân thể đang run rẩy của mình.

"Không sao đâu, Hiệu trưởng Ngô, cô cứ nói cho tôi biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?" Lăng Túc Nhiên nhìn cô ta với một ánh mắt bình tĩnh.

"Nhà bọn họ ở một huyện thành phía dưới Đông Khởi, gia đình làm kinh doanh khoáng sản, rất có tiền. Hơn nữa, bọn họ cũng có thể lực ở Đông Khởi, tôi lo lắng hai người..." Trên mặt Ngô Uyên vẫn tràn ngập sự lo lắng.

“Yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ không có chuyện gì đâu.” Lăng Túc Nhiên cắt ngang lời cô ta: "Hơn nữa tôi thấy dáng vẻ này của anh ta, có lẽ anh ta cũng sẽ không bỏ qua cho cô đâu. Cô cứ nói cho tôi nghe một chút để xem tôi có thể giúp cô giải quyết được hay không?”

"Vậy… vậy được rồi..." Ngô Uyên hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu giải thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.