Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 168: Chương 168: Lại gặp kẻ xấu




“Vâng!” Mấy tên áo đen trả lời cùng lúc rồi từ từ xông đến chỗ Lăng Túc Nhiên

Bịch! Bịch! Bịch!

Chưa kịp xông tới trước mặt tất cả đã bay ra xa, nằm la liệt trên mặt đất liên tục gào thét bi thương.

Vèo!

Nhân viên của Tập đoàn Thịnh Nghiên lại hít sâu một hơi vô cùng sợ hãi.

Vừa khâm phục khả năng của Lăng Túc Nhiên, tùy tiện đánh ra một chưởng đã khiến năm sau tên đàn ông lực lưỡng ngã bay ra xa, quá ảo diệu, như đóng phim vậy.

Vừa bái phục sự dũng cảm của anh, biết đối phương là người của nhà họ Phan mà còn dám ra tay, lẽ nào anh không sợ nhà họ Phan sao?

“Ồ?” Đương nhiên Phan Thiều Quang không ngờ Lăng Túc Nhiên kỹ năng của Lăng Túc Nhiên tốt như vậy, thấy hơi ngạc nhiên.

Sau khi mấy tên thanh niên thấy Lăng Túc Nhiên ra tay, con ngươi đều co rút lại.

Cậu ta là người học võ đạo, đương nhiên biết một chưởng đó của Lăng Túc Nhiên mạnh thế nào, thậm chí đã vượt qua cấp Chiến Tướng!

“Bây giờ tình nguyện quỳ xuống rồi chứ?” Lăng Túc Nhiên không quan tâm Phan Thiều Quang, tiếp tục nhìn Yoshida Trạch Long lạnh lùng nói.

“Hừ!” Yoshida Trạch Long lạnh lùng hừ lạnh một tiếng.

“Nhóc con không biết sống chết, cậu nghĩ cậu có tí võ công mèo cào là có thể bắt tôi quỳ xuống cho đám rác rưởi các cậu sao?”

“Cậu biết tôi là ai không? Dám bắt tôi quỳ xuống, tôi thấy cậu…”

Bịch!

Chưa nói hết câu đã ngã bay ra, đụng phải cái ghế dài sau lưng rồi rơi xuống đất, đau tới nỗi nhe răng trợn mắt!

“Tên khốn!” Yoshida Trạch Long giận dữ gầm lên một tiếng, sau khi đứng lên từ trên đất thì giơ tay tấn công Lăng Túc Nhiên.

Anh ta nhốn nháp, đã quên mất kỹ năng của Lăng Túc Nhiên, suy nghĩ duy nhất trong đầu anh ta lúc này chỉ có một, chắc chắn phải giết Lăng Túc Nhiên!

Thân phận anh ta cũng đặc biệt như Phan Thiều Quang, từ trước đến này chưa từng bị người khác đối xử như vậy bao giờ, trong lòng đã kết án tử hình cho Lăng Túc Nhiên rồi.

Bịch!Chưa kịp xông tới nửa đường đã bị đánh bay lần nữa, lại đụng phải ghế dài vừa nãy, trên trán xuất hiện một vệt máu.

Tay áo bên trái cũng bị rách, lộ ra hình xăm trên tay.

“Cậu Yoshida!” Nét mặt Phan Thiều Quang đầy vô cùng sợ hãi, chạy đến chỗ Yoshida Trạch Long, hai tên công tử trước đó cũng chạy qua.

“Ồ?” Sau khi Lăng Túc Nhiên thấy hình xăm trên tay Yoshida Trạch Long, con ngươi hơi rút lại.

Sau đó quay đầu nhìn Tần Nhã Khiết: “Vợ, mọi người ăn xong rồi nhỉ, em và đồng nghiệp cứ về trước đi nhé?”

“Chồng, không phải anh cũng xong rồi à?”

Tần Nhã Khiết đi đến bên canh Lăng Túc Nhiên mở miệng nói, đương nhiên cô biết Lăng Túc Nhiên muốn làm gì.

“Không sao đâu, vợ đừng lo lắng.” Lăng Túc Nhiên mỉm cười trấn an cô.

“Lăng đại ca, được rồi, đừng so đo với bọn họ nữa, anh đi với bọn em nhé?” Trương Mai nói.

“Lăng đại ca. em không cần bọn họ nhận lỗi đâu, chúng ta đi cùng đi!” Chu Dao cũng mở miệng nói.

Sau đó, những người khác cũng dần dần lên tiếng thuyết phục.

Nhưng cuối cùng vẫn bị Lăng Túc Nhiên khuyên rời khỏi hiện trường.

“Chồng, vậy em ở nhà đợi anh, anh nhớ cẩn thận một chút, về sớm nhé.” Tần Nhã Khiết thấy Lăng Túc Nhiên đã quyết tâm thì cũng không kiên trì nữa.

“Ừm.” Lăng Túc Nhiên cười cười gật đầu: “Yên tâm, anh sẽ về sớm thôi!”

“Ừm.” Tần Nhã Khiết hơi gật đầu rồi rời đi cùng đám người Trương Mai.

“Nhóc con, cậu Yoshida là con trai của hội trưởng thương hội Anh Hoa, đến anh ta cậu cũng dám động đến, cậu giỏi lắm, cậu chờ đấy cho tôi!” Lúc này đám người Phan Thiều Quang đã đỡ Yoshida Trạch Long đứng dậy.

Sau đó, đi về phía cửa, Phan Thiều Quang vừa đi vừa quay đầu nhìn Lăng Túc Nhiên.

“Chuyện hôm nay tôi sẽ nhớ, chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi, hy vọng lần sau anh vẫn giữ được khí thế như vậy!”

“Tôi cho phép các người đi rồi sao?” Lăng Túc Nhiên trầm giọng nói.

“Nhóc con, anh muốn làm gì, có phải anh thật sự muốn tìm đường chết…” Phan Thiều Quang hít sâu một hơi rồi nghiêm túc nói.

“Anh và anh ta có quan hệ gì?” Lăng Túc Nhiên chỉ Yoshida Trạch Long hỏi.

“Tôi có quan hệ gì với anh ta, cần phải báo cáo với anh nữa sao? Anh…” Phan Thiều Quang nghiêm túc nói.

Ầm!

Chưa nói dứt câu, Lăng Túc Nhiên lại xuất ra một luồng kình phong, bốn người Phan Thiều Quang bay ra cùng lúc, sau khi đập mạnh vào khung cửa thì rơi xuống đất.

“Tốt nhất anh nên cầu nguyện rằng nhà họ Phan không có quan hệ quá lớn với anh ta đi, nếu không, nhà họ Phan các người có thể bị xóa sổ khỏi Hải Trung!” Sau khi Lăng Túc Nhiên lạnh lùng nói xong thì đi đến trước mặt Yoshida Trạch Long.

“Trong số những người thuộc thương hội Anh Hoa ở Hoa Hạ, không ít người của hội Nhẫn Ẩn nhỉ?”

Anh nghe nói đến thương hội Anh Hoa lâu rồi, là một trong hai thương nghiệp lớn nhất nước Đông Phong, cơ quan chi nhánh phân bố toàn cầu, không thể xem thường quy mô.

Mà anh mới thấy hình xăm trên người của Yoshida Trạch Long, là một tổ chức thu thập tình báo và ám sát phạm vi toàn cầu đặc biệt ở nước Đông Phong, tên là hội Nhẫn Ẩn, sau lưng có chính phủ nước Đông Phong chống đỡ.

Mục đích bọn họ xuất hiện ở nước Hoa Hạ rất rõ ràng!

Thương hội Anh Hoa đã thuộc sự giám sát của Ảnh Môn từ lâu rồi, chỉ là mãi không phát hiện nhiều tin tức có ích, đều là hành vi thương mại bình thường nên không ra tay với bọn họ.

Mà bây giờ, đã xuất hiện người của hội Nhẫn Ẩn thì khác, vậy tính chất khác hẳn.

“Hả?” Nghe câu của anh, đám người Phan Thiều Quang đều thấy kinh hãi.

Dừng lại một lúc, Phan Thiều Quang quay đầu nhìn Yoshida Trạch Long: “Anh là người của hội Nhẫn Ẩn sao?”

Nói xong mà cả người không kiềm được run lên.

Thân là cậu cả nhà họ Phan, đương nhiên anh ta cũng từng nghe đến hội Nhẫn Ẩn!

Tổ chức gián điệp lớn nhất nước Đông Phong!

Nghĩ đến hai năm nay mình và đối phương gần gũi như vậy, trong long anh ta chợt dấy lên cảm giác sợ hãi.

Nếu như bị quy chụp tội danh bán nước, đừng nói là anh ta, đến cả nhà họ Phan cũng bị kéo vào vực sâu

“Cuối cùng cậu là ai?” Yoshida Trạch Long không quan tâm Phan Thiều Quang mà nhìn Lăng Túc Nhiên hỏi, trong lòng lộp bộp mấy tiếng.u!

Lăng Túc Nhiên liếc mắt một cái đã nhận ra hình xăm trên người mình, đương nhiên không phải người bình thường!

“Tôi hỏi lại lần cuối, hội Nhẫn Ẩn sắp xếp bao nhiêu người vào thương hội Anh Hoa? Có phải bố anh cũng là người của hội Nhẫn Ẩn không?” Lăng Túc Nhiên lại nói.

“Nhóc con, tôi vốn không biết hội Nhẫn Ẩn mà cậu nói là gì!”

Yoshida hít sâu một hơi rồi tiếp tục nói.

“Tôi là thương nhân thỏa đáng của thương hội Anh Hoa, là khách nước ngoài của nước Hoa Hạ các người, hôm nay cậu đối xử với tôi thế này, đợi văn kiện pháp lý đi…”

“Không muốn nói thì đừng nói!” Ánh mắt Lăng Túc Nhiên tối lại, một luồng sát ý từ từ bao quanh anh.

Vù!

Sau khi cảm nhận được sát khí trên người Lăng Túc Nhiên, Yoshida Trạch Long không chút do dự quay người lao ra ngoài cửa.

Anh ta hiểu rõ, anh ta không phải là đối thủ của Lăng Túc Nhiên, ở lại thì chắc chắn chẳng khác nào chui đầu vào giọ.

Nhưng mà anh ta nghĩ nhiều quá rồi, thực lực của anh ta sao có thể chạy trốn trước mặt Lăng Túc Nhiên.

Ầm!

Chưa chạy được hai bước, cả người như quả dưa hấu chín nổ tung, máu thịt lẫn lộn, bắn lên người ba người Phan Thiều Quang.

Ọe!

Ba anh công tử nôn mửa ngay tại chỗ, mặt đầy vẻ hoảng sợ, cả người liên tục run rẩy!

Một chưởng tùy ý này, khiến một người tan biến hoàn toàn, quá khủng khiếp!

Nghĩ đến ba người bọn họ liên tục gây hấn với đối phương, trong lòng nghĩ lại mà sợ muốn xỉu.

Lăng Túc Nhiên không quan tâm đến phản ứng của ba người, lấy điện thoại ra bấm số của Phán Quan.

“Đại ca, có chuyện gì sao?” Giọng của Phán Quan truyền đến từ trong loa.

“Báo cho người của Ảnh Môn Hải Trung, vây trụ sở chính của thương hội Anh Hoa lại ngay lập tức, mang tất cả mọi người về tra xét thật nghiêm!”

“Bất cứ ai là người của hội Nhẫn Ẩn, chém!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.