Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 96: Chương 96: Lại là anh




Phập! Phập! Phập!

Không ít người áo đen vẫn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ, từng người ngã trên mặt đất không chút động tĩnh.

“A...” Không ít nhân vật tới tham gia triển lãm hét lên, trong đó có mấy người nam nữ chưa kịp chạy đến cổng trang viên đã bị viên đạn bắn trúng ngã xuống.

“Thật sự là đáng chết!” Một suy nghĩ lạnh lùng bộc phát từ trên người Lăng Túc Nhiên, thân hình anh vụt ra ngoài như một bóng ma.

Đồng thời trầm giọng giao phó.

“Phán Quan, tay bắn tỉa giao cho cậu!”

“Lục Tần Nam, bảo vệ người xem ở hiện trường cùng với cô Nina!”

“Thẩm Quang Khải, gọi điện thoại gọi xe cứu thương!”

“Đã rõ!” Ba người trầm giọng đáp lại cùng lúc, nhanh chóng hành động.

“Ân nhân, cẩn thận!” Nhìn thấy Lăng Túc Nhiên trực tiếp vọt tới mấy tên cầm súng tự động kia, Nina hoảng hốt hô lên.

Mà Phan Nghệ Quyên ở cách đó không xa cũng la lên: “Anh không muốn sống nữa sao? Nhóm bọn họ có súng đó!”

Tiếng của hai người còn chưa dứt, thân hình Lăng Túc Nhiên đã đi tới phía bốn tên đàn ông cầm súng tự động trong tay cách đó không xa.

Phụt! Phụt! Phụt!

Một cơn gió mạnh mang theo khí thế ngút trời quét qua, chỉ thấy thân thể bốn tên đàn ông trực tiếp nổ tung. Máu thịt văng tung tóe, bao gồm cả súng tự động cũng bị nổ thành một đống bột mịn.

Oẹ!

Không ít người xem thấy cảnh này, trực tiếp xoay người nôn ra.

“Hả?” Mười tên đàn ông còn lại hiển nhiên không nghĩ tới nơi này còn có cường giả như thế này, mặt mũi vô cùng kinh ngạc.

“Mày thật sự muốn chết!” Trong đó, một tên đàn ông cầm đầu nổi giận gầm lên một tiếng: “Lên hết cho tao, giết tên đó!”

Vụt! Vụt! Vụt!

Sau khi những tên đàn ông khác nghe được mệnh lệnh thì rút ra binh khí từ trên người, vọt về phía Lăng Túc Nhiên.

Thực lực của mỗi người đều không kém, thấp nhất cũng đều có chiến lực của Chiến Sư Đỉnh Phong, người cao nhất là cường giả Chiến Tướng Đại Thành. Tuy nhiên đứng ở trước mặt Lăng Túc Nhiên, loại người ở cấp bậc này không khác gì sâu kiến.

Phụt! Phụt! Phụt!

Cũng giống như bốn tên hồi nãy, trong một nháy mắt trên không trung hiện ra chín đợt máu tươi, chín tên đàn ông không còn một mảnh.

Oẹ!

Ở khu vực của những người xem lại vang lên một tràng âm thanh nôn ói, rất nhiều người còn nôn ra cả mật vàng, mấy cô tiểu thư trực tiếp ngất đi.

Quá khốc liệt, quá kinh khủng!

“Đáng chết! Mày rốt cuộc là ai?” Tên đàn ông cuối cùng của bên đối phương nổi giận gầm lên một tiếng.

“Người của thế giới Ám Vực bọn mày dám chạy đến nước Hoa Hạ làm càn, chán sống rồi à?”

Sau khi cục diện được khống chế, Lăng Túc Nhiên cũng không vội vã ra tay tiếp, nhìn về phía đối phương nhàn nhạt lên tiếng.

Anh không cần hỏi cũng biết đối phương chắc chắn là người ở bên ngoài thế giới Ám Vực, luồng hơi thở tanh mùi máu đó, người thường tuyệt đối không có.

“Đã biết bọn tao là người từ thế giới Ám Vực, còn không lập tức cút ngay cho tao!” Người đàn ông tiếp tục gầm thét.

“Chúng mày vạn dặm xa xôi chạy tới thành phố Hải Trung, sẽ không chỉ vì một sợi dây chuyền chứ?” Lăng Túc Nhiên nheo mắt. Người đàn ông hừ một tiếng: “Một sợi dây chuyển cỏn con đáng giá để bọn tao phải ra tay sao?”

“Mục tiêu của bọn tao là Nina, nếu như mày không muốn chọc phải phiền toái lớn thì tranh thủ cút đi cho tao!”

“Mày thật là một tên đần độn!” Lăng Túc Nhiên trầm giọng, hờ hững đáp lại.

“Mặc kệ giữa mày và Nina có chuyện gì, Hải Trung không phải là thế giới Ám Vực của chúng mày. Dám đến nơi này làm càn, kết quả chỉ có một chữ, chết!”

“Thằng nhãi, mày dám nhúng tay vào chuyện của bọn tao, chán sống quá rồi!” Lông mày người đàn ông nhíu chặt.

“Được thôi, không nhiều lời với mày nữa, đưa mày xuống dưới tụ họp với đồng bọn của mày thôi!” Lăng Túc Nhiên lần nữa trầm giọng trả lời.

“Không biết sống chết!” Người đàn ông liếc mắt một cái, một luồng hơi thở mạnh mẽ từ trên người tên đó bắn ra, tu vi của cảnh giới Chiến Tướng Viên Mãn bộc lộ rõ ràng.

Hô! Hô! Hô!

Ngay sau đó, thân hình nhanh chóng bay về phía Lăng Túc Nhiên, tay cầm một thanh đao lớn, ở trong không trung chém ra mấy đường đao sắc bén muốn chém chết Lăng Túc Nhiên, cuốn lên một tiếng xé gió.

Ánh sáng lạnh lẽo đột ngột xuất hiện, khí thế tựa như cầu vồng!

“Ân nhân cẩn thận!” Nina lần nữa lên tiếng.

“Không biết tự lượng sức mình!” Lăng Túc Nhiên lạnh lùng nói.

Anh bước ra hai bước, cho ra một chưởng, gào thét ra gió, không trung vang lên tiếng nổ.

“Hả?” Cảm giác được uy lực từ một chiêu này của Lăng Túc Nhiên, con ngươi của người đàn ông trong nháy mắt co lại thành kích cỡ tương đương với lỗ kim.

Cho đến lúc này, anh ta mới biết mình đã gặp phải cường giả có cấp bậc nào!

Buồn cười là chính mình còn nghĩ rằng muốn giết đối phương, con mẹ nó quá nực cười!

Không kịp nghĩ nhiều, gấp gáp đưa đao ra ngăn ở trước mặt, ý đồ ngăn lại một quyền này của Lăng Túc Nhiên.

Răng rắc!

Cú chưởng mạnh mẽ mang theo gió trực tiếp đập đao gãy thành hai đoạn, sau đó do quán tính cũng chưa giảm mà trực tiếp đâm vào ngực của tên đàn ông đó.

Phụt!

Người đàn ông ngửa mặt lên trời phun ra một miệng đầy máu tươi, thân hình như giống như con diều đứt dây bay ngược ra ngoài.

Rầm!

Bay thẳng đến khoảng cách ba bốn mươi mét sau đó mạnh mẽ ngã xuống đất, xương cốt toàn thân đều bị gãy, lại phun ra một ngụm máu tươi rồi như bùn loãng co quắp trên mặt đất.

“Mày... mày rốt cuộc là ai...” Tên đó gian nan ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Túc Nhiên.

“Còn nhớ rõ một năm trước, chuyện thế lực đứng thứ sáu của thế giới Ám Vực bị nhổ cỏ tận gốc không?” Lăng Túc Nhiên dạo bước đến trước mặt đối phương.

“Cái gì? Lại... lại là mày sao?”

Bên trong ánh mắt của người đàn ông toát ra biểu cảm vô cùng kinh ngạc, toàn thân kìm không được mà chuyển động: “Mày...”

Há to miệng mới nói ra một chữ, đầu lập tức cúi xuống dưới, yếu ớt đạp hai chân.

Khoảnh khắc trước khi chết, anh ta thật sự hối hận. Nếu như sớm biết vị Sát Thần ở Thành phố Hải Trung này, cho dù anh ta có một trăm lá gan cũng không dám đến làm càn!

“Giải quyết xong rồi?” Sau đó Lăng Túc Nhiên nhìn về phía Phán Quan đang từ cổng lớn đi tới hỏi.

“Ừ!” Phán Quan gật đầu đáp lại.

“Phái toàn bộ người trong Ảnh Môn ở Thành phố Hải Trung triển khai tìm kiếm trong phạm vi toàn thành phố, nhìn xem còn có người của thế giới Ám Vực hay không!” Lăng Túc Nhiên tiếp tục lên tiếng.

“Mặt khác, gọi điện thoại cho người của Lạc Bảo Vũ và Ngự Đường, hỏi bọn họ xem cả ngày đã làm những thứ gì!”

“Một nhóm người của thế giới Ám Vực chui vào Hải Trung mà bọn họ cũng không có phát hiện được một chút động tĩnh nào?”

“Đã rõ!” Phán Quan gật đầu thật mạnh sau đó lấy điện thoại di động ra gọi.

“Ân nhân, anh không sao chứ?” Lúc này, Nina đi cùng một đám nhân viên công tác tiến đến trước mặt.

Bịch!

Ngay sau đó quỳ xuống lần nữa: “Cảm ơn ân nhân đã cứu giúp một lần nữa!”

“Cô Nina không cần khách sáo, mau dậy đi! Lăng Túc Nhiên đỡ cô ta dậy: “Người của thế giới Ám Vực vì sao vẫn luôn đến truy sát cô?”

“Tôi còn sống là một loại uy hiếp đối với một vài người bên trong gia tộc, cho nên bọn họ nghĩ hết tất cả biện pháp muốn nhanh chóng giết chết tôi!” Sắc mặt Nina rất khó coi.

“Tôi đã hiểu!” Lăng Túc Nhiên gật gật đầu.

“Người của thế giới Ám Vực tạm thời sẽ không trở lại, cô ở tại thành phố Hải Trung hẳn là sẽ không gặp nguy hiểm nữa, nhưng sau khi cô trở về phải tự mình chú ý an toàn!”

“Cảm ơn ân nhân đã quan tâm!” Bên trong ánh mắt Nina hiện lên một vẻ kiên nghị, sau đó tiếp tục lên tiếng.

“Ông nội đã sớm biết là phải sắp xếp lại gia đình, chỉ là vẫn cứ không đành lòng, nhưng bọn họ đã từng bước ép bức như vậy thì không nên trách người khác!”

Sau khi nói xong lại tiếp tục nhìn về phía Lăng Túc Nhiên: “Ân nhân, tôi có thể lưu lại số điện thoại của anh không?”

“Về sau cứ gọi tôi là cậu Lăng đi!” Lăng Túc Nhiên cười cười rồi báo số điện thoại của mình cho đối phương.

“Cảm ơn cậu Lăng!” Sau đó Nina lại lần nữa đưa chuỗi Hoàn Vũ Chi Tâm này cho Lăng Túc Nhiên.

“Ân nhân, sợi dây chuyền này xin anh nhất định phải nhận lấy, coi như là một chút xíu tấm lòng nhỏ của tôi!”

“Nếu như anh không nhận, tôi sẽ quỳ hoài ở đây không dậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.