Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 292: Chương 292: Lái xe thẳng vào đi




“Ừ!" Dạ Cơ hơi gật đầu: “Bọn họ khá đấy.”

Lăng Túc Nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy qua người.

“Đại ca..” Dạ Cơ có vẻ do dự muốn nói rồi lại thôi.

“Dựa theo lời đại ca dặn dò, tôi đã làm rõ kẻ đứng sau gia đình tài phiệt Tiêu thị chính là gia tộc của anh, gia đình Mộ Dung.

“Mẹ của mấy anh em Tiêu Bằng Huy chính là em gái của nhị gia nhà Mộ Dung, là Mộ Dung Thân Túc, đồng thời bà cũng là lão phật gia của gia đình tài phiệt họ Tiêu.”

Bởi vì trong xe không có người ngoài cho nên Dạ Cơ đem thân thế của Lăng Túc Nhiên nói thẳng ra.

Đúng như những gì cô vừa nói, Lăng Túc Nhiên sinh ra trong thế gia ẩn dật, gia tộc Mộ Dung.

Thế gia ẩn dật cùng với cổ võ tông môn là hai thế lực cực kỳ lớn của Đại Ninh ngoại trừ các gia tộc quân phiệt.

Thế gia ẩn dật mới nghe qua thì tưởng rằng đó là một cái gia tộc bình thường nhưng một số thế gia đứng đầu thực lực của bọn họ mà kết hợp lại còn mạnh hơn đại đa số các tông môn rất nhiều.

Nói cách khác rất nhiều môn chủ của các tông môn là người của một thế gia nào đó. Mà gia đình Mộ Dung chính là thế gia ẩn dật nổi bật nhất ở Hoa Hạ.

“Ừ!” Lăng Túc Nhiên hơi nheo mắt lại nói, trên người anh tỏa ra một luồng khí chết chóc.

“Đại ca, mục tiêu lần này của chúng ta là gì? Có giết hết toàn bộ người của gia tộc môn phiệt Tiêu thị này không?”

Truy Hồn nhìn về phía Lăng Túc Nhiên hỏi, giống như đang nói về một vấn đề hết sức bình thường không có ý nghĩa.

“Khục!” Huyền mập sặc một cái.

“Truy Hồn, sao sát tâm của cậu lại nặng như vậy? Bên trong thế gia môn phiệt Tiêu thị có không ít người đại ca phải cứu đâu.”

Dạ Cơ im lặng nhìn lướt qua Truy Hồn.

“Ha ha, tôi chỉ nói vậy thôi mà!” Truy Hồn nhếch miệng cười.

Trong lúc đoàn người của Lăng Túc Nhiên đang đi thì tin tức đầu tiên ở đô thành cũng truyền ra ngoài.

Trong đó nói rằng chủ nhân Ảnh Môn mang theo ngũ đại tuần phủ tụ họp ở đô thành.

Trong lúc nhất thời toàn thành đều xôn xao. Tây vương muốn làm cái gì vậy? Môn phiệt sở thị vừa mới yên ổn được một thời gian ngắn vậy mà Tây Vương lại ghé đô thành một lần nữa, đã thế còn mang theo ngũ đại tuần phủ tới cùng.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? ngay sau đó tất cả mọi người đều phái người đi nghe ngóng tình hình xem thử trừ đám người Lăng Túc Nhiên ra thì bọn họ còn mang theo bao nhiêu người nữa đến đây?

Đây chính là mấu chốt của vấn đề, mang bao nhiêu người đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ xử lý bao nhiêu chuyện.

Kết quả nghe ngóng được vượt quá dự tính của mọi người vì ngoại trừ đám người Lăng Túc Nhiên thì không có một ai đi theo nữa.

Vậy là có ý gì? Cùng nhau đi du lịch đô thành sao?

Bên trong đô thành tại khu vực kiểm soát.

Nước Hoa Hạ, nhị trưởng lão ông Đường đang ngồi trên ghế salon nhâm nhi một chén trà. Trong khoảng thời gian này ông ta có ra ngoài một chuyến, vừa mới về đô thành không lâu.

“Cốc! cốc! cốc!” một lát sau, đại trưởng lão vẫn như thường ngày mặc một bộ quần áo vải chắp tay sau lưng đi đến, vẻ mặt ông ta có gì đó khó chịu.

“Làm sao vậy? Ai lại trêu vào ông rồi?” Ông Đường rót cho ông ta một chén nước trà.

“Uống thử xem, đây là loại trà tôi mới đem đến, hương vị cũng rất được.”

“Chuyện của ông làm đến đâu rồi?” Đại trưởng lão nâng chén trà lên nhấp một ngụm hỏi.

“Lãng phí một đống tiền của tôi đi qua đi lại.” Ông Đường tỏ vẻ tức giận như muốn mắng người đến nơi.

“Một đám lão già ngu xuẩn, muốn bọn họ nhượng bộ khó lắm.”

“Vấn đề đó đã tồn tại hơn một ngàn năm rồi, muốn giải quyết hết trong một thời gian ngắn quá không thực tế, nói dễ hơn làm.” Đại trưởng lão đặt chén trà xuống mở miệng nói.

“Nhưng cũng vẫn phải có người đứng ra làm chứ.”

Ông Đường nhóm một điếu thuốc lá hút một hơi.

“Nói chuyện của ông đi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Lăng Túc Nhiên đến đô thành!” đại trưởng lão cũng cầm một điếu thuốc ở trên bàn lên.

“Hắn ta đến đô thành lạ lắm hay sao? Nói gì thì nói hắn ta cũng là chủ nhân Ảnh Môn, đến đô thành xử lý công việc không phải chuyện quá bình thường à?”

Ông Đường nói rồi nhả ra một chuỗi khói hình tròn.

"Ông biết hắn ta mang theo bao nhiêu người không?" Đại trưởng lão trừng mắt liếc nhìn ông Đường.

Ngươi bớt giả vờ giả vịt cho ta nhờ được không. Ta biết ngay không thể có chuyện đơn giản như thế được.

"Chắc là hắn sẽ không mang theo đội Huyết Lang và toàn bộ người của Ảnh môn theo cùng đúng không?" Ông Đường thoáng dừng lại.

"Sáu người." Đại trưởng lão trả lời.

"Hả?" Ông Đường khá ngạc nhiên.

"Cái tên mập Huyền Bàn kia cùng với năm người Thương Lang bọn họ sao?

"Ừ!" Đại trưởng lão lại gật đầu lần nữa.

"Chỉ sáu người bọn họ thôi sao?" Ông Đường tiếp tục hỏi.

"Ngoài ra không còn ai khác nữa." Đại trưởng lão hít vào một hơi thuốc lá rồi nói tiếp: "Ngay cả người của Ảnh môn ở căn cứ đô thành cũng không có bất kì một hành động nào."

"Đi tiêu diệt thế gia tài phiệt Tiêu thị sao?"

"Ừ!"

"Ha ha, hắn ta như thế này là muốn xử lý việc cá nhân sao?" ông Đường nâng chung trà lên uống một ngụm, trong giọng nói của ông ta như có điều suy nghĩ.

"Có ý kiến gì à?" Đại trưởng lão khẽ gật đầu.

"Ông muốn ý kiến gì bây giờ?"

ông Đường từ tốn nói: "Người ta đến đô thành xử lý việc riêng. Ông quản hắn làm cái gì?"

"Môn phiệt Tiêu thị và Sở thị không giống nhau, thế hệ sau này không ít người đang làm việc cho các cơ quan luật pháp. Ông không lo sự việc này sẽ gây ra ồn ào quá lớn sao?" Đại trưởng lão hỏi.

"Có gì hay ho mà phải lo lắng." Ông Đường tỏ vẻ không chút để ý nói.

"Nếu hắn ta ngay cả một người cũng không mang theo chứng tỏ hắn không có ý định gây ra quá nhiều chuyện, trong lòng hắn tự có tính toán riêng của mình, ông cũng đừng lo lắng vô cớ."

"Hi vọng là thế!" Đại trưởng lão khẽ gật đầu.

"Năm đó nếu như không phải lão gia tử nhận được tin tức rồi kịp thời phái người đi đến Đông Khởi thì sẽ không có một nước như Kỳ Lân ngày hôm nay." Ông Đường tiếp tục nói.

"Mộ Dung Thân Túc tự mình làm bậy nên không trách ai được."

"Đúng vậy." Đại trưởng lão lại tiếp tục gật đầu.

Môn phiệt Tiêu thị ở phía tây đô thành. Trang viên này lớn hơn nhiều so với đại viện của Sở thị.

Nó chiếm một diện tích rộng lớn, bao quanh nó là bức tường rào cao ngất, cửa lớn phía trước được sơn màu đỏ, mỗi một vật ở đây đều thể hiện rất rõ ràng địa vị của gia tộc môn phiệt.

Bên trong trang viên có núi có nước, hoa hoa cỏ cỏ, trừ mấy tòa nhà xa hoa bên ngoài biệt thự thì không thiếu các công trình kiến trúc có hình thù đặc biệt, rường cột chạm trổ, cổ kính.

Khoảng một giờ, đoàn người của Lăng Túc Nhiên đi đến cánh cổng dẫn vào đền thờ môn phiệt, phía dưới là trạm gác.

Giống như môn phiệt Sở thị, phía sau đền thờ là một con đường lớn nối thẳng đến đại viện.

"Ai vậy? Có chuyện gì?"

Bốn gã đàn ông có vũ trang đầy đủ đứng ở nơi canh gác.

Một người trong số bọn họ nhìn thấy xe Land Rover thì lớn giọng hỏi.

"Tất cả người đến chơi đều phải xuống xe đăng ký sau đó đi bộ vào trong viện."

"Lái thẳng vào đi." Bên trong xe Land Rover Lăng Túc Nhiên lạnh nhạt mở miệng.

"Dạ!" Phán quan đang cầm tay lái nhếch miệng trả lời một câu.

Anh ta đạp mạnh chân ga làm chiếc xe Land Rover phát ra một tiếng gầm rồi lao thẳng tới hàng rào.

"Mẹ kiếp!" Đồng tử của bốn gã đàn ông đều co rút lại. Bọn họ không hề nghĩ đến việc đối phương vậy mà dám tông thẳng vào. Bốn người không kịp suy nghĩ nhiều tranh thủ thời gian vội nhảy tránh qua một bên.

"Rầm!"

Hàng rào bị tông trúng bay ra ngoài vỡ thành các mảnh nhỏ. Chiếc xe không vì thế mà giảm tốc độ mà chạy thẳng qua cổng chính trang viên.

"Đúng là chán sống rồi, dám đến đây gây sự!" Một tên trong đó đứng dậy mắng to một câu rồi rút bộ đàm ra gào lên.

"Báo động, báo động, có người tới gây sự. Cổng không thể ngăn được, lập tức tạo các chướng ngại vật trên đường."

Chỉ một lát sau xe Land Rover chỉ còn cách cửa chính đại viện hai trăm mét.

Phía trước xe không xa, từ bụi rậm hai bên đường lăn ra năm cái cọc xi măng to bằng thắt lưng.

Mặt khác còn có khoảng một trăm gã đàn ông cầm dao và côn đứng canh giữ ở cửa vào đại viện. Người nào trông cũng rất căng thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.