Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 222: Chương 222: Lão quái vật ra tay!




“Oành!”

Ngay trong lúc hai người đang nói chuyện, trên không trung của khu nhà Sở thị bị một luồng khí thế ngập trời bao phủ lại, như mây đen tiếp cận.

Những người ở cổng, bao gồm cả Thanh Long và Lục Tần Nam đều có cảm giác ngạt thở.

Mà khi Sở Hành cảm ứng được luồng khí thế này, ánh mắt chấn động quay đầu nhìn về phía cửa khu nhà.

“Binh sĩ Ảnh Môn và Huyết Vệ quân, toàn bộ lùi ra sau năm trăm mét!” Trên mặt Lục Tần Nam hiện lên vẻ nghiêm trọng.

“Phó Đốc Lục, chúng tôi thề sống chết cùng Phó Đốc, cùng tiến cùng lùi!” Tất cả mọi người hít sâu một chút sau đó cùng nhau hô to, không một ai lùi về sau dù là nửa bước.

“Tôi lặp lại lần nữa, toàn bộ lùi ra sau năm trăm mét!” Lục Tần Nam cao giọng hét lên: “Đây là quân lệnh!”

“Tuân lệnh!” Mọi người hơi khựng lại một chút, đồng thời trả lời, sau đó lại lùi về sau theo thứ tự.

Mặc dù bọn họ đều muốn ở lại, nhưng quân lệnh như núi, không nghe quân lệnh là phản bội Đốc Soái, bọn họ không còn lựa chọn nào khác!

“Lục đại ca, tôi ở lại đây đi!” Dạ Cơ tay cầm đao Lãnh Nguyệt, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa khu nhà.

“Chị Cơ, chị cũng lùi ra sau đi! Không cần phải hi sinh vô ích!” Thanh Long nhìn về phía Dạ Cơ mà nói.

“Không sao, đã rất lâu rồi không được về vai chiến đấu với các anh, khó có được một cơ hội như thế này!” Dạ Cơ trầm giọng trả lời.

“Dạ Cơ, nếu cô xảy ra chuyện gì, tôi cũng không có cách nào ăn nói với đại ca!” Lục Tần Nam lên tiếng.

“Nếu như bây giờ tôi lùi, tự tôi cũng không có cách nào ăn nói với chính mình!” Trong ánh mắt Dạ Cơ hiện lên vẻ kiên nghị.

“Không cần tranh, hôm nay tất cả các người đều phải chết!” Giọng của một ông lão vang lên.

“Giết mấy trăm người của tài phiệt Sở Thị của tôi, tội các người đáng chết vạn lần!”

Ngay sau đó, chỉ thấy một ông lão râu tóc bạc phơ xuất hiện ở cửa khu nhà, đi theo sau là một trăm người đàn ông mặc trang phục gọn nhẹ.

Người vừa đến chính là Phiệt Chủ đời trước của tài phiệt Sở Thị, Sở Quân!

“Cha, cha xuất quan?” Sau khi thấy ông lão, Sở Hành hít sâu một hơi, sau đó bước nhanh đến: “Lúc trước khi cha giao nhà họ Sở cho con, con đã hứa với cha thế nào?” Một luồng ý lạnh toát mạnh ra từ người Sở Quân.

“Bịch bịch!”

Sở Hành trực tiếp quỳ xuống: “Con trai bất hiếu, khiến nhà họ sợ bị cướp bóc lớn như thế, xin cha trách phạt!”

“Hừ!” Sở Quân hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Sở Hành nữa, bước đến trước mặt Lục Tần Nam và Thanh Long, trầm giọng mở miệng.

“Tất cả các người tự sát đi! Tôi sẽ cho các người chết toàn thây!”

“Lão già ngu ngốc!” Thanh Long lạnh giọng đáp lại: “Chỉ bằng vào ông, còn chưa đủ tư cách!”

“Phù!”

Lời còn chưa dứt, cổ tay Sở Quân khẽ đảo, một luồng kình phong càn quét đi qua, đánh thẳng về phía Thanh Long.

“Thanh Long, cẩn thận!” Lục Tần Nam hô to một tiếng, chiến đao Huyết Ảnh chém ra một luồng khí lạnh ngăn cản lại.

Dạ Cơ trong lúc đó cũng đồng thời phát động, đao Lãnh Nguyệt cũng chém ra.

“Rầm! Rầm! Rầm!”

Ba tiếng trầm đục vang lên, thân hình của nhóm ba người Lục Tần Nam bay ngược ra sau như lá mùa thu rụng, trong không trung đồng thời cũng hiện ra ba đường máu hình vòng cung.

Sau khi ngã mạnh xuống đất, ba người lại phun ra một búng máu lớn, khí tức trên người đã vô cùng hỗn loạn.

Tình hình của Lục Tần Nam còn hơi ổn một chút, nhưng hai người Thanh Long và Dạ cơ thì đã bị thương nặng.

Sở Quân là cảnh giới Chiến Tông đỉnh phong, cao hơn ba người cả một đoạn lớn, vừa rồi ông ta cũng không ra tay hết sức, nếu không hậu quả của ba người lại càng nghiêm trọng hơn.

“Lão già khốn kiếp, liều mạng với ông!” Thấy cảnh này, Viên Uy và Chu Lãng cách năm trăm mét bên ngoài đồng thời hô lên.

“Liều mạng!” Hai trăm binh sĩ đồng thời hô lên.

Lời vừa nói dứt, đều chuẩn bị tấn công.

“Lui ra!” Lục Tần Nam cao giọng hô: “Không có lệnh của tôi, ai dám bước lên một bước, trục xuất khỏi Ảnh Môn và Tây Lưu!”

“Hừ!”

Tất cả mọi người đồng thời thở ra một hơi dài lần lượt ngừng lại

Với bọn họ mà nói.

Chuyện làm bọn họ tự hào nhất trên đời này là được đi theo Đốc Soái, nếu như bị trục xuất khỏi Ảnh Môn và Tây Lưu, với bọn họ mà nói thì càng khó tiếp nhận hơn là chết ở sa trường.

“Bây giờ, tôi đã đủ tư cách chưa?” Một khắc sau, Sở Quân nhìn về phía Thanh Long, ngữ khí trầm xuống.

“Cho tất cả các người một phút, quỳ gối xuống trước cửa khu nhà tài phiệt Sở Thị, tự sát để tạ tội.”

“Nếu không, xương cũng chẳng còn!”

“Có đúng thế không?” Đúng lúc này, một thân ảnh cao gầy xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Những nơi người này đi qua, không khí xung quanh không hề dao động, cứ như thể là đột nhiên xuất hiện ở đó vậy.

“Khấu kiến Đốc Soái!”

Nhìn thấy người đến, tất cả binh sĩ Ảnh Môn và Huyết Vệ quân đều chấn động, quỳ một gối xuống, cùng nhau hô to.

“Đứng lên rồi nói!”

Người đến đương nhiên chính là Lăng Túc Nhiên, nhìn về phía nhóm người kia, phất tay lên.

Gia tộc tài phiệt, truyền thừa hàng trăm hàng ngàn năm, trong số các gia đình tài phiệt, cường giả nhiều như mây, lại càng sẽ có cường giả Chiến Tông hậu kì, điểm này, Lăng Túc Nhiên đương nhiên biết rõ.

Cho nên, anh không có khả năng thật sự để nhóm Lục Tần Nam rơi vào chỗ chết.

Ngay khi Huyết Vệ quân vừa rời khỏi Tây Lưu không bao lâu, anh đã lên máy bay chiến đấu bay về thủ đô.

Trước đó sở dĩ không lộ diện, hiển nhiên là muốn dẫn dắt lão quái vật của tài phiệt Sở Thị ra tay trước.

Bởi vì chỉ như thế, mới có thể tranh trừng Sở Thị một cách triệt để!

Cường giả Chiến Tông hậu kì, bất kì một người nào cũng đều là tài năng hiếm có của Đại Hạ, không phải là do bất đắc dĩ, người ở trên đương nhiên không muốn để cho bọn họ xảy ra chuyện.

Cho dù là với thân phận bây giờ của Lăng Túc Nhiên, anh cũng không thể ra tay với Sở Quân mà không có bất kì lý do nào.

Chuyện cấu kết ngoại địch, ý muốn ám sát quan chức quan trọng của Chiến Bộ là do Sở Hành gây ra, không liên quan gì đến Sở Quân.

Mặc dù có thể gán cho ông ta tội dạy dỗ không tốt, nhưng hiển nhiên là tội không đáng chết, nếu như Lăng Túc Nhiên ra tay, sẽ có điểm yếu bị người ta nắm.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, Sở Quân không chỉ cản trở Ảnh Môn và Huyết Vệ của Tây Lưu đuổi bắt trọng phạm, mà còn ra tay đánh bị thương ba vị quan chức cấp cao.

Có tội, đáng chém!

“Hử!? Cậu ta cũng đến!?”

Hai cha con Sở Quân sau khi nhận ra Lăng Túc Nhiên, không khỏi đồng thời rùng mình một chút.

Hiển nhiên là không nghĩ đến Lăng Túc Nhiên cũng đến thủ đô.

Trên mặt của hai người hiện ra vẻ bối rối, thực lực của Sở Quân mặc dù đã đến cảnh giới Chiến Tông hậu kì, nhưng đối mặt với vị Vua của Tây Lưu này, trong lòng ông ta không có phần nào chắc chắn.

Cho dù ông ta biết Lăng Túc Nhiên bây giờ đang bị thương, nhưng ông ta vẫn không có chút lòng tin nào là mình có thể đánh nổi một trận với đối phương!

“Ông đã sớm biết cậu ta sẽ đến?!” Trong rừng cây, hai ông lão lại trò chuyện với nhau.

“Không biết!”

“Tin ông mới là lạ! Nếu như ông biết cậu ta không đến, vừa rồi lúc Sở Quân ra tay, ông sẽ còn bình tĩnh như thế?”

“Không phải đã nói rồi à, tôi cũng chỉ là đoán thôi!”

“Khinh! Lão già này, giống hệt thằng nhóc Lăng Túc Nhiên kia, cáo già!” Ông lão trừng bạn mình một chút, lại tiếp tục mở miệng.

“Ông tưởng rằng tôi không biết, nếu như vừa rồi ông ra tay ngăn cản Sở Quân, thì Sở Quân hôm nay sẽ không chết được, ông hiển nhiên là cố ý để ông ta ra tay!”

“Tôi nào có ranh mãnh như ông, luận về âm mưu, đời này tôi chỉ phục mỗi mình ông!”

“Cút đi!”

“Được rồi, cũng sương sương rồi, chúng ta có thể đi rồi, Sở Thị, kết thúc rồi!”

“Ông nói xem, Lăng Túc Nhiên kì này có tiện đường đi tìm những gia tộc tài phiệt khác không, thanh toán luôn chuyện của năm năm trước?”

“Hẳn là không đâu, hôm nay động tĩnh quá lớn, cậu ta sẽ suy tính đến suy nghĩ của những người khác!”

Lời vừa dứt, hai người lại nhìn lướt qua cửa chính của khu nhà lần nữa sau đó quay người đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.