Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 102: Chương 102: Muôn người mong đợi




Không phải do Hoàng Trung Thanh không sợ hãi.

Trên đường tới đây, ông ta đã hỏi thăm Viên Bội Thẩm về thân phận của Lăng Túc Nhiên. Viên Bội Thẩm chỉ hỏi ông ta một câu khiến cho ông ta hoàn toàn tuyệt vọng.

Viên Bội Thẩm hỏi ông ta, nhà họ Hoàng so với ba nhà họ Triệu, Vương, Đào thì như thế nào?

Ông ta không phải kẻ ngốc, Viên Bội Thẩm có thể hỏi câu hỏi này thì ý nghĩa của câu đó không cần nói cũng biết.

Ông ta cũng không ngờ đứa con bất hiếu kia của mình lại chọc phải nhân vật cấp bậc hàng đầu, thật sự muốn nhà họ Hoàng phải đi theo gót ba đại gia tộc!

“Ông đến cầu xin thay cậu ta?” Lăng Túc Nhiên không để ý tới Hoàng Trung Thanh, mà nhìn Viên Bội Thẩm lạnh lùng hỏi.

“Không dám!” Cả người Viên Bội Thẩm run rẩy sau đó nhanh chóng nói.

Sau đó, khom người thật sâu: “Tôi vừa mới nghe nói chuyện bên ngài, cho nên qua đây xem thử ngài có gì phân phó không.”

Bây giờ ở trong lòng của ông ta, từ lâu sự tồn tại của Lăng Túc Nhiên đã như một vị thần. Hơn nữa có ơn cứu mạng với ông ta, đương nhiên không hề dám có ý ngỗ nghịch.

“Vậy được, chuyện này giao cho ông xử lý!” Lăng Túc Nhiên thản nhiên nói.

“Nhã Khiết đến công ty này phỏng vấn, cậu chủ của nhà họ Hoàng này muốn cô ấy làm người phụ nữ của cậu ta. Nhã Khiết không chịu thì cậu ta cưỡng ép bằng bạo lực. Nếu như hôm nay tôi không đi theo Nhã Khiết đến thì cậu ta đã thực hiện được rồi!”

“Ông nói xem, nên xử lý chuyện này như thế nào?”

Hơ!

Nghe thấy lời này của anh, cả người Viên Bội Thẩm lại run lên.

Cậu chủ này của nhà họ Hoàng thật sự là không biết chữ chết viết như thế nào!

Nếu như cậu ta thật sự đạt được, có lẽ cả nhà họ Hoàng đừng mơ có bất kì người nào sống!

“Chủ nhà họ Hoàng, ông còn đang đợi gì nữa. Ông thật sự muốn nhà họ Hoàng bị giết hết sao?” Sau khi hít một hơi thật sâu, Viên Bội Thẩm nhìn Hoàng Trung Thanh tức giận hét. “Nếu như ông không ra tay thì tôi ra tay thay ông vậy!”

Hô!

Hoàng Trung Thanh hít vào một hơi thật sâu.

Ông ta hiểu rất rõ, mình đã không có bất kì lựa chọn nào khác!

Tiếp theo, lấy một con dao gọt hoa quả từ trên bàn trà, run rẩy đi qua chỗ Hoàng Vũ Linh.

“Bố… bố muốn làm gì? Con… con là con trai ruột của bố, bố không thể giết con…” Hồn Hoàng Vũ Linh mất hồn mất vía.

“Vũ…Vũ Linh, con đã là người trưởng thành rồi, tự làm thì tự chịu. Nếu con đã dám làm thì phải chuẩn bị tâm lý nhận lấy tất cả hậu quả…”

Hoàng Trung Thanh nước mắt đầm đìa: “Con… nếu như con không chết thì trên trăm người nhà họ Hoàng sẽ phải chôn cùng con…”

“Đừng trách bố… kiếp sau đầu thai làm một người biết thân biết phận đi…”

Sau khi nói xong, trong ánh mắt loé lên vẻ vô cùng đau khổ, giơ tay đâm xuống.

“Đừng mà…” Hoàng Vũ Linh cuồng loạn hét ra.

Phụt!

Dao gọt hoa quả đâm vào tim cậu ta, chỉ còn chuôi dao.

Bộp!

Sau đó Hoàng Trung Thanh như quả bóng hết hơi co quắp ngồi trên đất, nháy mắt già đi mười mấy tuổi.

Năm phút sau, Lăng Túc Nhiên và Viên Bội Thẩm cùng với Hầu Ưng ra khỏi cao ốc làm việc.

“Cậu Lăng, cô Tần không sao chứ?” Viên Bội Thẩm lên tiếng, cung kính hỏi.

“Hoàng Trung Thanh đi tìm ông là muốn nhờ ông đỡ nhà họ Hoàng của ông ta trèo lên vị trí nhà quyền thế số một của Đông Khởi?” Lăng Túc Nhiên lạnh lùng hỏi.

“Giống như lời của cậu Lăng, Hoàng Trung Thanh đúng là có suy nghĩ này nhưng tôi không đồng ý.” Viên Bội Thẩm nhanh chóng trả lời.

“Ừ!” Lăng Túc Nhiên khẽ gật đầu: “Lòng tham không đáy, từ xưa đến nay rất nhiều người kiệt xuất đều chết trên dã tâm!”

“Xin ghi nhớ lời dạy bảo của cậu Lăng!” Viên Bội Thẩm cung kính trả lời.

“Được rồi, cứ như vậy đi!” Lăng Túc Nhiên xua tay sau đó đi vào trong xe.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Tất cả các truyền thông nội tuyến của Đông Khởi đều bị một tin tức chiếm đầu đề, truyền thông ngoại tuyến cũng đều bị tin tức như vậy quét.

Không hề ngoài ý muốn, nội dung tin tức ngay lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Trong tin tức nhắc đến, Hoàn Vũ Chi Tâm được tặng miễn phí ở thành phố Hải Trung hôm trước, buổi tối hôm sau sẽ cho đông đảo mọi người nhìn thấy ở Đông Khởi.

Lần này, không hề hạn chế số lượng người, chỉ cần là người có hứng thú với Hoàn Vũ Chi Tâm, đều có thể đến trước quảng trường phong thái của cao ốc Đông Khởi vào tám giờ tối mai.

Trong tin tức còn nhắc đến, tới lúc đó, sợi Hoàn Vũ Chi Tâm sẽ được làm một phần quà cầu hôn tặng cho một cô gái xinh đẹp.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ điểm tập trung của cả thành phố Đông Khởi đều tập trung trên chuyện này, chỉ số hấp dẫn tăng lên mạnh mẽ.

Phải biết rằng, sợi Hoàn Vũ Chi Tâm này vào lúc triển lãm ở Hải Trung, chỉ là hé ra thư mời liền đến gần sáu tỷ, hơn nữa còn là vô giá.

Nhưng bây giờ, vậy mà có thể đến quảng trường xem miễn phí, điều này khiến vô số cô gái rơi vào trong điên cuồng cực độ, không ăn không uống đợi đến ngày mai.

Một mặt khác, mọi người đều vô cùng tò mò, rốt cuộc là cô gái may mắn nào có thể có phúc như vậy, lại có thể lấy được vật quý báu hiếm thấy như Hoàn Vũ Chi Tâm làm quà cầu hôn!

Thời gian trôi qua rất nhanh, thời gian một ngày nháy mắt lướt qua, đảo mắt liền đến ngày hôm sau.

Khoa trương hơn hôm trước chính là trừ báo chí và truyền thông ngoại tuyến ra, tất cả đài truyền hình địa phương của Đông Khởi, bắt đầu từ 0 giờ rạng sáng, lợi dụng cách làm chuyển động phụ đề không ngừng phát ra tin tức này.

Hơn nữa, người có tâm để ý đến cả thành phố Đông Khởi, bên cạnh đường phố to nhỏ, đều treo đầy biểu tượng vui mừng, đồng thời mái nhà top 10 tòa cao tầng của Đông Khởi, nhiệt khí cầu đủ mọi màu sắc tung bay.

Mặt khác, lấy cao ốc Đông Khởi làm trung tâm, trong phạm vi 10km, trong một đêm dựng lên hơn hàng nghìn màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn.

Hơn nữa bắt đầu từ buổi sáng đã bắt đầu thi hành kiểm soát giao thông, trừ xe cộ đặc biệt ra, những chiếc xe khác tất cả đều không được ra vào, hễ là công ty trong khu vực này toàn bộ đều nghỉ một ngày.

Kiểm soát trong khu vực, ba bước một tốp năm bước một trạm canh gác, mỗi người đều là ngẩng đầu ưỡn ngực, tinh thần tỉnh táo.

Bắt đầu từ 9, 10 giờ buổi sáng, lần lượt có người đi đến khu vực kiểm soát, đương nhiên là hi vọng có thể chiếm một chỗ tốt để có thể thưởng thức Hoàn Vũ Chi Tâm ở khoảng cách gần.

Hễ là người vào khu vực kiểm soát, đều bị nhắc nhở, sau khi hoạt động chính thức bắt đầu, không cho phép chụp ảnh và quay phim, đồng thời nhiễu sóng toàn bộ tín hiệu di động, cho đến khi hoạt động kết thúc.

Mục đích làm như vậy, đương nhiên là lo lắng thân phận của Lăng Soái bị người khác vô ý tiết lộ.

Chưa đến 6 giờ chập tối, trên mấy đường chính trong khu vực kiểm soát, đã toàn là đầu người chuyển động, người đông nghìn nghịt, đám người ước đoán ban đầu ít nhất khoảng trăm nghìn thậm chí triệu người.

May mà Ảnh Môn và Chiến Bộ cùng với mấy nghìn nhân viên làm nhiệm vụ, vì vậy hiện trường cũng coi như là ngay ngắn trật tự.

“Bố, mẹ, chị, mọi người nhanh lên, anh rể sắp đến rồi!”

Năm rưỡi chiều, nhà Tần Doanh Bác, giọng điệu Tần Nhã Lệ lo lắng nói.

“Nhã Lệ, con gấp như thế làm gì, thời gian vẫn còn sớm mà!” Thẩm Kiều Tam tức giận trừng mắt nhìn cô ấy.

“Đã hơn năm giờ rồi, còn sớm gì chứ! Muộn hơn nữa, con lo sẽ không vào trong được, hiện trường chắc chắn đã kín người hết chỗ rồi!” Tần Nhã Lệ trả lời.

“Lăng Túc Nhiên đã nói không sao rồi, con còn gấp cái gì, nó làm việc con còn không yên tâm?” Tần Doanh Bác cười nói.

“Lỡ như thì sao!” Tần Nhã Lệ nói: “Sớm một chút vẫn tốt hơn đi muộn, mọi người nhanh lên, con sắp gấp chết rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.