Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 30: Chương 30: Người của Tào Tùng Quân




Tần Nhã Khiết cũng rất muốn nổi giận, nhưng cô biết rằng chuyện đã tới nước này, có tức giận cũng chẳng có tác dụng gì.

Đồng thời trong lòng cũng đưa ra một quyết định, quả thực không được, chỉ có thể tự mình đi nhờ người thôi!

Nếu không, sau ngày mai, người nhà của cô càng thêm khó khăn hơn.

“Mẹ nói chuyện chính là lớn tiếng thế đấy, nếu như các con không muốn nghe thì tất cả bịt tai lại hết!” Thẩm Kiều Tam tiếp tục gào lên.

“Kiều Tam, bà đừng như vậy, cho dù không có việc này của Lăng Túc Nhiên, bọn họ cũng sẽ không chiết khấu cổ phần cho chúng ta đâu.” Tần Doanh Bác hít một hơi thật sâu rồi mới nói.

Sau khi trải qua sự việc tối nay, ban đầu còn có một tia hi vọng đối với nhà họ Tần nhưng giờ đã hoàn toàn mất hết hi vọng rồi!

Ông ấy không ngờ rằng bố của mình lại tuyệt tình tới vậy!

“Ông câm miệng cho tôi!” Sự tức giận của Thẩm Kiều Tam lại lần nữa chuyển lên trên người Tần Doanh Bác.

“Nợ của ông vẫn còn chưa cùng ông tính xong, não của ông có phải là bị cửa kẹp rồi không? Ông dựa vào cái gì mà cho rằng ông có thể lấy được hợp đồng với cao ốc thương mại Đông Khởi hả?”

“Nếu như ông có cái bản lĩnh đó thì cả nhà chúng ta đã sớm không rơi vào bước đường ngày hôm nay rồi!”

“Tôi ban đầu có quen một người ở bộ phận kinh doanh của Đông Khởi, vốn định nhờ anh ta giúp đỡ, ai mà biết anh ta không lâu trước đây chuyển đi rồi.” Tần Doanh Bác thở dài một hơi.

“Mấy người mà ông quen trước đây, có ai là đáng tin?” Thẩm Kiều Tam đáp lại.

“Lúc ông tốt đẹp nhất thì anh Viễn anh Viễn gọi mãi không biết ngừng, nhưng ông tự xem lại xem, sau khi chúng ta bị đuổi ra khỏi Nhà họ Tần, có mấy ai thật lòng giúp đỡ ông không?”

“Tất cả đều giống như đang trốn ôn thần, ngay cả điện thoại cũng lười nhận cuộc gọi của ông, lẽ nào ông vẫn còn chưa tỉnh ngộ sao!”

“Dì à, dì đừng tức giận nữa, chú ý sức khỏe của mình. Tin tưởng con, ngày mai nhất định sẽ có tin tốt lành!” Lăng Túc Nhiên mở miệng nói.

“Hơn nữa, con đảm bảo, người nhà họ Tần nhất định sẽ tới cầu xin Nhã Khiết quay trở về trụ sở chính làm việc!”

“Cậu..” Thẩm Kiều Tam tức đến nỗi suýt thì phun ra máu.

“Nếu như ngày mai con không làm được, vậy thì hai mươi phần trăm cổ phần con sẽ tự đền bù tiền cho mọi người.” Lăng Túc Nhiên tiếp tục nói.

“Hơn nữa, từ nay về sau, con thề sẽ không làm phiền tới cuộc sống của mọi người nữa.” “Đây là tự cậu nói đấy nhé!” Sau khi nghe thấy Lăng Túc Nhiên nói vậy, Thẩm Kiều Tam lớn tiếng nói: “Cậu đừng có nuốt lời!”

“Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, con nói được làm được!” Lăng Túc Nhiên trịnh trọng gật đầu.

“Được!” Thẩm Kiều Tam cao giọng đáp lại.

Nửa tiếng sau, Lăng Túc Nhiên đưa cả nhà Tần Trung Thiên về nhà.

Ban đầu anh muốn mời bọn họ đổi một địa điểm khác để ăn cơm, nhưng bọn họ chẳng ai có khẩu vị để ăn uống cả, nên anh đành phải từ bỏ.

Mấy món đồ chơi mà sáng nay mua cho Nhụy Lam, hai người Lục Tần Nam chọn một số đồ chơi bỏ bé tinh xảo đặt trước cửa nhà, mấy món khác đều mang đi hết, trong nhà căn bản không chứa nổi nhiều đồ chơi như vậy.

Sau khi Lăng Túc Nhiên và Nhụy Lam cùng nhau chơi đồ chơi một lúc thì hẹn cô bé ngày mai lại tới chơi với cô bé nữa, sau đó anh tạm biệt mọi người rồi rời đi.

Khoảng hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại tại bãi đậu xe của một khách sạn năm sao, đây là khách sạn mà anh và Lục Tần Nam ở tạm thời.

“Đại ca, kết thúc sớm vậy sao?” Lục Tần Nam bước nhanh về phía anh.

“Tìm nơi nào đó ăn cơm rồi nói chuyện sau!” Lăng Túc Nhiên vừa nói vừa bước vào một nhà hàng bên cạnh khách sạn: “Đúng rồi, gọi điện thoại cho Thẩm Bàn Tử, bảo cậu ấy qua đây cùng ăn cơm.”

“Ăn cơm?” Lục Tần Nam sửng sốt.

Chuyện gì vậy nè, không phải đi dự tiệc sao? Không phải là cơm còn chưa kịp ăn đã bị đuổi đi rồi đấy chứ?”

“Cậu ăn rồi à?” Lăng Túc Nhiên vừa đi vừa nói: “Vậy thì ăn cùng tôi thêm một bữa nữa.”

“Hê hê, tôi cũng chưa ăn!” Lục Tần Nam nhếch môi cười rồi lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Quang Khải.

Mười phút sau, hai người ở sảnh nhà hàng chọn một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống.

“Đại ca, anh thật sự chưa ăn cơm hả?” Sau khi Lục Tần Nam gọi món xong liền nhìn về phía Lăng Túc Nhiên hỏi.

“Điều này còn có thể giả sao?” Lăng Túc Nhiên trừng mắt nhìn cậu ấy một cái.

Đúng là không biết phân biệt tốt xấu, nhắc đến cái chuyện mà người ta không vui!

“Nhà họ Tần chỉ nhận quà mà không mời cơm sao?” Lục Tần Nam lại cười.

Lăng Túc Nhiên không trả lời cậu ấy, bưng tách trà lên nhấp một ngụm, sau đó kể lại ngắn gọn một lượt chuyện xảy ra ban nãy.

“Chậc chậc, ông già nhà họ Tần đúng là làm càn!” Lục Tần Nam ra vẻ cạn lời: “Hay là để Phán Quan đi đến nhà họ Tần một chuyến để nói chuyện với ông già đó?”

“Thô thiển!” Lăng Túc Nhiên đặt tách trà xuống: “Chúng ta phải lấy đức thuyết phục người!”

“Được thôi!” Lục Tần Nam giật giật khóe miệng.

“Phía Phán Quan có tin tức gì không?” Lăng Túc Nhiên tiếp tục hỏi.

Sau khi anh cùng Lục Tần Nam quay trở lại Đông Khởi, Phán Quan cũng tới đây theo anh.

Lăng Túc Nhiên dặn dò anh ta phái người đi trông chừng 24/24 ba gia tộc lớn Triệu, Vương, Đào, đợi sau khi chuyện của nhà họ Tần tạm thời ổn định sẽ chuẩn bị đi tìm ba nhà đó tính sổ!

“Chiều nay tôi có gọi điện thoại cho anh ta, nhà họ Vương và nhà họ Đào vẫn chưa có động tĩnh lớn nào.” Lục Tần Nam hơi dừng lại một chút rồi nói thêm.

“Tuy nhiên, hình như hôm nay nhà họ Triệu có chút bất thường, có không ít người khả nghi tiến vào đó, anh ta vẫn còn đang điều tra tình hình của mấy người đó, chắc là ngày mai sẽ có kết quả.”

“Bảo anh ta khỏi cần dùng quá nhiều sức lực đi tra, một nhà họ Triệu bé nhỏ có thể gây ra được sóng gió gì!” Lăng Túc Nhiên nhàn nhạt nói.

“Anh ta chỉ cần trông chừng mấy thành viên cốt cán của ba nhà này không rời khỏi Đông Khởi là được rồi!”

“Đã biết!” Lục Tần Nam gật đầu đáp lại.

Rầm! Rầm! Rầm!

Vào ngay lúc này, một tràng tiếng bước chân hỗn loạn vang lên.

Sau đó một người đàn ông mặc vest chưa tới năm mươi tuổi dưới sự vây quanh của bốn năm mươi người tùy tùng bước vào nhà hàng, khí thế không nhỏ.

Roạt!

Sau khi nhìn thấy ngươi đứng đầu, những thực khách đang dùng bữa bên trong nhà hàng lần lượt rời đi, trên mặt từng người đều lộ rõ vẻ sợ hãi.

“Chủ tịch Tào, chính là hai người bọn họ!” Một tên trọc đầu chỉ về phía hai người hội Lăng Túc Nhiên rồi cúi người bẩm báo với người đàn ông trung niên đó.

Tên đầu trọc chính là người mà sáng nay gặp ở tiểu khu nhà Tần Nhã Khiết.

“Hành động nhanh đấy chứ!” Lăng Túc Nhiên và Lục Tần Nam nhìn nhau một cái rồi cười nhạt.

Lúc này, người đàn ông trung niên đã sải bước bước lên phía trước, đầu trọc lấy một cái ghế từ bên cạnh tới để cho người đàn ông đó ngồi xuống.

Bốp!

Tiếp theo lấy một điếu xì gà từ trong người ra châm lửa rồi hút một hơi, thư thái điềm tĩnh.

“Chính là hai người bảo tôi ngày mai đi đến tiểu khu để đền bù cho ông chủ ở đấy?” người đàn ông sau khi nhả ra một làn khói trắng liền nhìn về phía hai người Lăng Túc Nhiên rồi nhàn nhạt nói.

“Con khỉ này từ đâu nhảy ra vậy?” Lục Tần Nam quét mắt nhìn ông ta một cái rồi thờ ơ đáp lại.

“Hửm?” Một sự lạnh lùng từ trên người của người đàn ông đó dần dần toát ra.

“Đệt, mày tìm chết phải không!” Đầu trọc chỉ vào Lục Tần Nam tức giận nói.

“Đây là ông chủ của công ty bọn tạo, chủ tịch Tào. Nếu như không muốn chết thì quỳ xuống ngay lập tức!”

“Ồ! Hóa ra ông chính là ông chủ của bất động sản Tùng Quân đấy à?” Lục Tần Nam nhìn về phía Tào Tùng Quân: “Này là ông đặc biệt tới đây để đưa tiền sao?”

“Thật đúng là con nghé con mới sinh không biết sợ hổ!” Tào Tùng Quân lại hút thêm một hơi thuốc lá nữa.

“Cậu biết không? Gần mười năm nay, có rất ít người dám nói chuyện với tôi như vậy, cho dù có, cũng đã mồ yên mả đẹp rồi!”

“Hà hà, vậy sao?” Lục Tần Nam nhún vai: “Sau đó thì sao?”

“Nghe nói cậu đánh nhau rất giỏi?” Ánh mắt Tào Tùng Quân nhìn thẳng về phía Lục Tần Nam rồi nói.

“Ông muốn thử sao?” Lục Tần Nam nhàn nhạt trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.