"Các... Các người hoàn toàn không biết nhà họ Lôi có ý nghĩa như thế nào..." Lôi Đức Phú hít sâu một hơi sau đó tiếp tục mở miệng.
"Tôi... Tôi đảm bảo với các người, chắc chắn các người sẽ hối hận..."
"Ở... Ở Tiêu Châu này, cho tới bây giờ chưa ai dám khiêu khích nhà họ Lôi như vậy..."
“Không chỉ hai người thôi, kể cả người một nhà Tần Nhã Khiết cũng chắc chắn sẽ chôn cùng với các người..."
“Đúng là một thằng ngốc!” Lục Tần Nam rất cạn lời, đáp lại một câu.
Trong đầu cậu ta không khỏi hiện lên từng cảnh tượng ở trên chiến trường.
Một mình Đốc Soái, cầm chiến đao ở trong tay, mũi nhọn sắc bén đầy trời, xác chết khắp nơi, giống như luyện ngục!
Thế loại cấp bậc của sức chiến đấu này há lại để cho một gia tộc nho nhỏ như nhà họ Lôi có thể chống lại!
Đúng là điếc không sợ súng!
Reng reng reng!
Chỉ một lúc sau, tiếng chuông điện thoại di động của Lăng Túc Nhiên vang lên, vừa cầm lên xem thì là cuộc gọi của Tần Nhã Khiết.
“Vũ Hân!" Sau khi điện thoại kết nối, Lăng Túc Nhiên mở miệng đầy dịu dàng.
"Bây giờ các anh đang ở đâu? Có tin tức gì của Nhụy Lam không?" Trong loa truyền tới giọng nói đầy sốt ruột của Tần Nhã Khiết.
“Nhã Khiết, em đừng lo lắng, Nhụy Lam không có việc gì đâu!" Lăng Túc Nhiên đáp lại.
"Anh tìm được Nhụy Lam rồi sao?" Tần Nhã Khiết cực kỳ kích động.
"Ừm!" Lăng Túc Nhiên lại mở miệng: "Nhã Khiết em ở nhà chờ anh, lát nữa anh sẽ mang Nhụy Lam trở về ngay.”
"Ý anh là sao?" Tần Nhã Khiết sửng sốt: "Có phải Nhụy Lam còn chưa thoát khỏi nguy hiểm hay không?”
“Vũ Hân, em thật sự đừng lo lắng quá nhiều, anh đảm bảo với em Nhụy Lam sẽ không có việc gì!"
“Rốt cuộc là ai đã bắt Nhụy Lam?"
"Nhã Khiết, nơi này của anh còn có chút việc, cúp máy trước đã, tối nay trở về anh sẽ nói cho em biết." Lăng Túc Nhiên nói xong liền cúp điện thoại.
Giải thích quá nhiều với Tần Nhã Khiết, ngoại trừ làm tăng thêm sự lo lắng của cô ra thì không có bất kỳ tác dụng gì, còn không bằng cứ chờ tới khi cứu được Nhụy Lam ra rồi mới từ từ nói tỉ mỉ với cô sau. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Thời gian trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt đã qua hơn một giờ.
“Hẳn là nhà họ Lôi đã phái người tới rồi!" Chỉ một lúc sau, Lục Tần Nam uống một ngụm trà rồi mở miệng nói.
"Chuyện trong dự liệu thôi, Lôi Kim Minh không thể nào để cho con trai của mình rơi vào tay chúng ta ba tiếng đồng hồ mà không nghe không hỏi." Lăng Túc Nhiên thản nhiên mở miệng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Lăng Túc Nhiên vừa mới nói xong, một đám người đen kìn kịt liền xông vào từ cửa quán trà.
Người đứng đầu là một người phụ nữ ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, gương mặt khá ổn, ăn mặc, trang điểm xinh đẹp, trên mặt là biểu cảm tôi mặc kệ anh ta là ai.
Ngoại trừ cô ta ra, tất cả những người khác đều mặc đồng phục giống hệt nhau, trên vạt áo có in mấy chữ vệ sĩ Lôi Chấn.
Mười người đàn ông theo sát phía sau người phụ nữ, trên tay cầm một thanh Desert Eagle, trong tay những người khác là các loại vũ khí lạnh.
Ngoại trừ bốn mươi, năm mươi người xông vào quán trà, bên ngoài quán trà còn có gần hơn hai trăm người vây quanh, cũng đều mặc đồng phục của cùng công ty vệ sĩ như vậy.
"Chị ơi... Cứu em... Sau khi nhìn thấy người phụ nữ kia, Lôi Đức Phú như một con chó chết nằm co quắp trên mặt đất lại gào thét lớn tiếng.
"Ừm?" Sau khi nhìn thấy tình trạng thảm hại của Lôi Đức Phú, một luồng khí thế giận dữ lạnh lẽo từ trên người Lôi Kỳ Hân tràn ngập ra.
Tiếp theo đó, cô ta nhìn về phía Lăng Túc Nhiên nói từng câu từng chữ: "Thằng nhãi, có can đảm lắm!”
“Dám đánh người của nhà họ Lôi ra thành như vậy ở một mảnh đất nhỏ như Tiêu Châu này, có thể xem như cậu là người đầu tiên, cũng sẽ là người cuối cùng!"
“Ha ha!" Lăng Túc Nhiên cười khẩy nói: "Trước kia có hay không, tôi không biết, nhưng tôi biết sau này quả thật sẽ không có ai nữa!”
“Bởi vì, bắt đầu từ ngày mai, ở Tiêu Châu này đã không còn nhà họ Lôi nữa!"
"Ha ha ha..." Lôi Kỳ Hân cười to lên: "Cậu không chỉ có can đảm, mà còn rất hài hước!”
Nói xong, sự sắc bén lạnh lẽo trong ánh mắt chợt xuất hiện, giọng điệu trầm xuống.
“Cậu cho rằng cậu có thể giết được Đoàn Kỳ Trung, thì có tư cách khiêu khích nhà họ Lôi chúng tôi sao?"
"Không được sao?" Lăng Túc Nhiên thản nhiên mở miệng.
"Cậu thực sự là không biết thì không sợ mà!" Lôi Kỳ Hân lạnh lùng hừ một tiếng.
“Đoàn Kỳ Trung dù có thế nào cũng chỉ là một một thủ lĩnh côn đồ nho nhỏ mà thôi, so sánh với nhà họ Lôi tôi, giống như khác nhau một trời một vực!"
“Nếu cậu cho rằng giết anh ta là có thể hù dọa nhà họ Lôi chúng tôi, vậy thì cậu quá ngây thơ rồi!"
“Cậu có tin, chỉ dựa vào những người mà tôi dẫn đến đây thôi, là đã có thể khiến cho Đoàn Kỳ Trung chết rất nhiều lần không!"
"Tin!" Lăng Túc Nhiên nhún nhún vai: "Chỉ có điều, cô cố ý mang theo nhiều người tới đây như vậy, chỉ là vì tới nói với tôi một tiếng, cô có thể khiến cho Đoàn Kỳ Trung chết rất nhiều lần sao?”
“Hừ!" Lôi Kỳ Hân hừ lạnh một tiếng nữa.
“Thằng nhãi, cho cậu một cơ hội cuối cùng, lập tức thả em trai tôi ra, sau đó hai người tự phế đi một tay một chân, tôi sẽ tha cho một cái mạng chó của các người!"
“Nếu không, tôi chắc chắn sẽ làm cho hai người hối hận vì đã sinh ra trên đời này!"
“Người của nhà họ Lôi đều ngu ngốc như vậy sao?" Lục Tần Nam rất cạn lời nhìn lướt qua đối phương một chút.
"Ừm?" Lôi Kỳ Hân trợn mắt nhìn nhìn: "Chỉ vì những lời này của cậu, cậu phải phế thêm một cánh tay nữa mới có thể sống sót rời đi!”
"Thật sao?" Lục Tần Nam quay đầu nhìn về phía Lăng Túc Nhiên: "Dọn dẹp đến mức độ nào đây?”
“Giữ cô chủ nhà họ Lôi lại, những người khác thì nếu không muốn đi cứ cho bọn họ toại nguyện!" Lăng Túc Nhiên thản nhiên mở miệng.
"Được!" Lục Tần Nam đáp lại một tiếng, thân hình như quỷ mị lóe ra ngoài.
“Giết cậu ta!" Lôi Kỳ Hân thoáng sửng sốt sau đó lớn tiếng hô lên.
Ầm! Ầm! Ầm!
Lời nói của cô ta còn chưa dứt, mười người đàn ông đều giơ súng Desert Eagle trong tay về phía cái bóng còn lại của Lục Tần Nam mà bóp cò.
Đinh! Đinh! Đinh!
Chỉ là, những viên đạn đã bắn ra rơi như mưa xuống sàn nhà, đốm lửa bắn ra bốn phía.
Ầm! Ầm! Ầm!
Chốc lát sau, Lục Tần Nam đã vọt tới trước mặt đối phương, lúc này liền nhìn thấy mười người đàn ông giống như bị một cơn bão tấn công ập tới làm cho bay ngược ra ngoài.
Sau khi đập vào không ít người phía sau làm cho họ ngã xuống đất, một lượng lớn máu tươi từ trong miệng tuôn ra, há to miệng lại không thể nói ra một chữ nào, đầu nghiêng một cái sau đó không còn hơi thở nữa.
“Giết!"
Chứng kiến đến đây, những người còn lại của đối phương đồng thời nổi giận gầm lên một tiếng, giơ vũ khí trong tay ra mà chào hỏi với Lục Tần Nam.
Mà sau khi những người bên ngoài quán trà nhìn thấy cảnh tượng này, lại có thêm chừng trăm người đi vào, nếu như không phải sức chứa của quán trà có hạn, bọn họ chắc chắn sẽ tiến vào toàn bộ.
Chỉ có điều, vẫn không có nghĩa lý gì cả!
Kết quả không hề có chút bất ngờ nào, chưa tới ba phút, hơn một trăm người đều nằm xuống, một nửa chết nửa còn lại tàn phế, tiếng kêu rên không ngừng vang lên.
Một trăm người còn lại bên ngoài, cả người run rẩy, trên mặt hoảng sợ cực kỳ, rốt cuộc không ai dám xông vào đây chịu chết nữa.
"Làm... Làm sao có thể như vậy được?”
Lôi Kỳ Hân đứng ở bên cạnh nhìn cảnh tượng trước mắt, một giọt mồ hôi to bằng hạt đậu nhỏ giọt xuống, cả người không khống chế được mà run lên.
“Thế nào, bây giờ có thể nói cho tôi biết, tôi có tư cách khiêu khích nhà họ Lôi các người chưa?" Lăng Túc Nhiên bước đi thong thả về phía đối phương.
"Cậu... Cậu không được qua đây..." Lôi Kỳ Hân mở miệng nói với giọng run run.
“Vừa rồi hình như cô muốn chúng tôi tự phế đi một tay một chân nhỉ?" Lăng Túc Nhiên vừa đi vừa mở miệng.
"Tôi cũng cho cô một cơ hội như vậy đi, tự cô phế bỏ đi một tay một chân, tôi sẽ để cho cô còn sống sót rời đi, thế nào?"
"Con... Con gái cậu vẫn còn ở trong tay chúng tôi, nếu... Nếu cậu dám động đến tôi, con gái cậu cũng sẽ mất mạng theo..."
Sau khi Lôi Kỳ Hân chật vật nói xong, vội vàng lấy điện thoại di động từ trên người mình ra, gọi điện thoại video cho bố mình.
Đây là trước khi cô ta đi, Lôi Kim Minh đã từng dặn dò, nếu cô ta gặp nguy hiểm, cứ gọi điện thoại video, dùng Nhụy Lam để bảo vệ tính mạng.
Lôi Kỳ Hân vốn cho rằng ông bố mình cẩn thận thái quá, cô ta mang theo nhiều người như vậy tới đối phó hai thằng nhãi ù ù cạc cạc, thì có thể có nguy hiểm gì!
Mà bây giờ cô ta, mới cảm thấy cực kỳ may mắn, toàn bộ nhờ vào sự sắp xếp này của bố, nếu không cô ta sẽ phải chịu khổ rồi!
"Ông... Ông là đồ xấu xa... Ông mau thả tôi ra..." Một giọng nói non nớt truyền ra từ loa của điện thoại di động.
"Bố... Bố tôi sẽ đến cứu tôi sớm thôi... Bố tôi là một anh hùng... Ông ấy chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ông đâu, cái tên xấu xa này..."