Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 56: Chương 56: Nỗi sợ của Liễu Bội Mai




“Hửm?” Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Liễu Bội Mai lập tức trầm xuống.

Năm năm rồi. Đây là lần đầu tiên có người dám láo xược như vậy ở trước mặt bà ta, quả thật là leo lên trời rồi!

Trong lòng bà ta đã phán tử hình cho hai người, dù cho đối phương xuất phát từ nguyên nhân gì, nhưng dám khiêu khích uy lực của bà ta thì chỉ có một con đường chết!

“Hừ, thật là chán sống rồi, đến đây tự tìm cái chết!” Vài vệ sĩ áo đen ngây ra một lúc rồi rút dùi cui điện xông về phía hai người.

Bụp! Bụp! Bụp!

Xông đến nhanh mà bay cũng rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, bảy tám vệ sĩ đã nằm xuống cuộn người không ngừng nôn oẹ.

Sh!

Bốn phía vang lên tiếng hít một ngụm khí lạnh, thân thủ này thật sự quá mạnh rồi!

“Láo xược! Các người là ai, có biết đây là nơi nào không?” Anh công tử nịnh nọt trước đó hung dữ chỉ vào hai người nói.

“Mau quỳ xuống cho tôi, nếu không các người hãy đợi mà xem!”

Phiu!

Vừa dứt lời, một cơn gió mạnh bắn ra từ ngón tay của Lăng Túc Nhiên, sau đó ngón trỏ của anh công tử liền rơi xuống đất, máu tươi bắn ra.

“A…” Mười ngón tay liền tim, anh công tử phát ra tiếng kêu như heo bị giết.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy anh công tử vốn muốn thể hiện trước mặt Liễu Bội Mai một chút lập tức dừng bước chân lại, ánh mắt của người nào cũng đều tràn đầy sợ hãi.

Thật là ác, nói chuyện không hợp thì chặt đứt ngón tay người ta, vẫn là tránh khỏi ngọn gió này thôi.

“Rốt cuộc các người là ai?” Liễu Bội Mai hít thở sâu một hơi rồi hỏi hai người.

“Đi với tôi một chuyến!” Lăng Túc Nhiên bình tĩnh mở miệng: “Tôi đưa bà đến một nơi, đến đó rồi bà sẽ biết tôi là ai!”

“Cậu biết tôi là ai sao?” Giọng nói của Liễu Bội Mai vô cùng lạnh lẽo: “Cậu có nghĩ đến hậu quả của mình không?”

“Bà muốn tự mình đàng hoàng đi theo chúng tôi, hay là để chúng tôi giúp bà?” Lăng Túc Nhiên không tiếp lời của bà ta.

“Hai người thật là láo xược!” Lúc này, người đàn ông trung niên trước đó nhíu chặt mày mở miệng nói.

“Tôi mặc kệ hai người là ai, tôi cho hai người một lời khuyên chân thành, mau cút ra khỏi đây cho tôi!”

“Nếu không thì tự gánh chịu hậu quả!”

Vốn dĩ với tính tình của ông ta thì đã gọi người của mình đến ném hai người ra ngoài từ lâu rồi.

Chỉ là, thân thủ mà Lăng Túc Nhiên để lộ trước đó khiến ông ta hơi sợ, ông ta tự hiểu lấy mình, biết rằng hai tuỳ tùng mà ông ta mang theo không phải là đối thủ của anh.

“Ông muốn ra ra mặt thay cho bà ta?” Lăng Túc Nhiên quét mắt nhìn người đàn ông trung niên một cái: “Nói ra cái tên xem nào!”

“Xem ra cậu khá ngông nhỉ!” Một luồng hơi thở của thượng vị giả phảng phất xung quanh người đàn ông trung niên.

Sau đó, ông ta lấy một tờ giấy chứng nhận ném cho Lăng Túc Nhiên: “Tự mình xem đi!”

“Có thể cả ngày lăn lộn với mấy người này thì chắc cũng chẳng tốt được đến đâu, điều tra cho tôi!” Lăng Túc Nhiên tuỳ ý quét mắt qua tờ giấy chứng nhận rồi đưa cho Lục Tần Nam.

“Vâng!” Lục Tần Nam nhìn nhìn tờ giấy chứng nhận rồi lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn gửi đi.

Sau đó, cậu ấy ném tờ giấy chứng nhận lại qua người đàn ông trung niên: “Ông có thể bắt đầu cầu nguyện rồi đấy!”

“Hả?” Người đàn ông trung niên nhíu mày thành hình chữ xuyên.

Nhìn thấy hành động và lời nói của hai người Lăng Túc Nhiên, mí mắt phải của ông ta không khống chế được mà giật vài cái, trong lòng cũng nảy sinh một chút bất an.

“Rốt cuộc các người là ai?” Ông ta hít thở sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc của mình.

“Ở một bên chờ điện thoại đi!” Lăng Túc Nhiên bình thản mở miệng nói rồi tiếp tục nhìn qua Liễu Bội Mai: “Bà thật sự không muốn chủ động đi theo chúng tôi?”

“Hừ!” Liễu Bội Mai hừ lạnh một tiếng: “Muốn tôi đi theo các người thì phải xem các người có bản lĩnh dẫn tôi đi hay không!”

Bộp! Bộp! Bộp!

Bà ta vừa dứt lời, một tràn tiếng bước chân truyền đến từ phía sau trang viên.

Sau đó thì thấy một anh chàng cường tráng dẫn theo bốn người mặc áo đen nhanh chân bước tới, hơi thở hung hãn, nét mặt nghiêm túc, trong tay mỗi người cầm một khẩu súng Desert Eagle.

Nhìn thấy mấy người đó cầm súng trong tay, sắc mặt của những người xung quanh liền thay đổi, lập tức lùi về phía sau.

“Chị Mai, tên không có mắt nào đến tự tìm cái chết vậy?” Chàng trai cường tráng đi đến trước mặt bà ta rồi trầm giọng mở miệng.

Liễu Bội Mai không tiếp lời cậu ta, bước hai bước trực tiếp cầm lấy Desert Eagle trong tay cậu ta.

Sau đó, bà ta chĩa thẳng vào mi tâm của Lăng Túc Nhiên: “Nhóc con, không phải cậu rất ngông sao? Cậu ngông lần nữa cho tôi xem?”

“Bà cảm thấy năm khẩu súng này có thể giúp bà an toàn?” Lăng Túc Nhiên vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như cũ.

“Cậu thật là điên rồ!” Liễu Bội Mai thấy Lăng Túc Nhiên vẫn bình tĩnh dù đang dưới họng súng như vậy, trong lòng bà ta vô cùng không vui.

Bà ta tức giận hét lên: “Lập tức quỳ xuống cho tôi, nếu không thì tôi sẽ tiễn cậu xuống địa ngục!”

“Thấy bà có lòng tin như vậy, cho bà một cơ hội để bắn đấy!” Lăng Túc Nhiên bình thản mờ miệng.

“Thật là không biết sống chết mà!” Liễu Bội Mai đã đến mức độ hơn cả sự tức giận, sắc mặt vặn lại một cái, trực tiếp bóp cò.

Đùng!

Tiếng súng truyền đi khắp khu nhà.

Trong lòng không ít người đều lộp bộp một tiếng, sắc mặt thay đổi lần nữa.

Liễu Bội Mai lại dám giết người ở trước mặt nhiều người như vậy, quả thật là không kiêng nể gì!

Chỉ là, một giây sau, vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên trắng bệch như thấy ma.

Lách cách!

Viên đạn đó giống như là bị người khác thi triển ma thuật vậy, lúc cách Lăng Túc Nhiên mấy chục centimet thì lại tự rơi xuống đất, phát ra âm thanh lanh lảnh.

Mẹ nó! Cái quỷ gì vậy!

Khẩu Desert Eagle đó là súng đồ chơi à?

“Sao có thể?” Vẻ mặt của Liễu Bội Mai vô cùng hoảng sợ, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.

Nhưng qua một lúc sau, bà ta lại nghiến răng nghiến lợi: “Tôi không tin cậu thật sự có thể đỡ được đạn, có bản lĩnh thì thêm lần nữa!”

Vừa dứt lời, sắc mặt bà ta vặn lại, bóp cò lần nữa.

“Thật ngại quá, bà chỉ có một cơ hội để bắn mà thôi.” Giọng nói thản nhiên của Lăng Túc Nhiên vang lên.

Vù!

Một giây sau, Liễu Bội Mai chỉ cảm thấy trước mặt lắc lư một cái. Chỗ cổ tay truyền đến sự đau nhức, khẩu Desert Eagle trong tay thuận theo rơi vào tay Lăng Túc Nhiên.

Răng rắc! Răng rắc!

Lăng Túc Nhiên nhận lấy rồi dùng sức một cái, cả khẩu súng biến thành một đống phế liệu rơi xuống đất.

“Nhóc con, cậu tìm cái chết à!” Bốn người mặc áo đen khác hơi ngây ra một lúc, rồi đưa tay muốn bắn súng.

Bụp!

Bốn người còn chưa kịp bóp cò, một luồng gió mạnh điên cuồng cuốn ra, bốn người áo đen đó bị thổi bay như con diều đứt dây.

Họ bay ra xa đến mười mấy mét rồi lần lượt rơi xuống đất, phun ra một ngụm lớn máu tươi, cả người co giật mấy cái ngồi không nhúc nhích nữa.

Sh!

Xung quanh truyền đến tiếng hít vào một ngụm khí lạnh, sắc mặt của ai cũng đều càng thêm sợ hãi.

Ra tay một cái là bốn mạng người, khủng khiếp vậy sao?

“Cậu… rốt cuộc cậu là… là ai?” Liễu Bội Mai không còn bình tĩnh được nữa, sắc mặt hoảng loạn, cả người hơi run rẩy.

Cho đến lúc này, bà ta mới xem như là biết mình đã gây ra chuyện lớn rồi!

Thân thủ của Lăng Túc Nhiên là thứ mà trước giờ bà ta chưa từng thấy, có lẽ đến người gọi là cường giả số một của nhà họ Triệu cũng không mạnh như vậy!

Đầu bà ta nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ xem rốt cuộc bản thân mình đã đắc tội với người có cấp bậc thế này lúc nào.

“Được rồi, không lãng phí thời gian với bà nữa!” Lăng Túc Nhiên nói xong thì đưa tay lên vỗ nhẹ.

“Cậu…” Liễu Bội Mai mở miệng nói ra một chữ, thì đôi chân đã mền nhũn, rồi ngất xỉu xuống đất.

“Các… Các người thật là vô pháp vô thiên, dám giết người ngay trước mặt nhiều người như vậy, có còn vương pháp hay không?” Người đàn ông trung niên lúc nãy hít thở sâu một hơi rồi tức giận mở miệng nói.

“Đồ ngu, đó gọi là phòng vệ chính đáng!” Lục Tần Nam bình thản mở miệng: “Ông vẫn nên lo cho chuyện của mình trước đi!”

Đinh leng keng!

Vào lúc này, điện thoại trên người đàn ông trung niên vang lên, ông ta lấy ra nhìn một cái, sắc mặt lập tức thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.