Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 115: Chương 115: Nỗi sợ hãi của Hỏa Mỹ




“Nhưng tôi nhắc nhở cô một chút.” Hỏa Mỹ tiếp tục lên tiếng.

“Dù viên thuốc này sẽ không lấy mạng cô, nhưng sẽ khiến cô không thể vận động chút chân khí nào.”

“Sau ba ngày, nếu không có thuốc giải, cuối cùng tu vi của cô sẽ biến mất, giống như một người vô dụng.”

“Hy vọng cô nói thật, nếu không trước khi cô có thể điều khiển tôi, tôi vẫn có khả năng tự sát.” Lúc Huyết La Sát nói, khí thế trên người cũng dần lắng xuống.

Sau đó, không do dự bỏ viên thuốc vào miệng.

Ba người Lăng Túc Nhiên không ngờ Huyết La Sát quyết đoán như vậy, đánh giá cô ta cao hơn một bậc.

“Chậc chậc, không hổ là Đường chủ của La Sát Đường, tôi rất ngưỡng mộ dũng khí này!” Hỏa Mỹ nói xong thì buông Nhụy Lam xuống: “Bạn nhỏ, chị không làm em sợ chứ? Mau đi tìm mẹ đi!”

Đối với cô ta, tuy thả ba người Tần Nhã Khiết sẽ mất đi việc khống chế với Lăng Túc Nhiên, nhưng cô ta vừa lo Huyết La Sát thật sự tự sát, như vậy thì chắc là được một mất mười.

Mặt khác, cô ta có tự tin của riêng mình, bên mình có bốn Chiến Thần và hơn hai mươi Chiến Tướng, đối phó với ba người Lăng Túc Nhiên chẳng có gì khó nhằn.

“Người xấu, chị là người xấu!” Nhụy Lam nhảy ra khỏi lòng Hỏa Mỹ vội chạy đến chỗ Tần Nhã Khiết: “Mẹ…”

“Nhụy Lam.” Hai chị em Tần Nhã Khiết vội đón rồi ôm Nhụy Lam đi sang một bên.

Vụt! Vụt! Vụt!

Thấy ba người thoát khỏi khống chế của đối phương, trăm người đàn ông mặc đồ gấm đi đến phía sau, vây quanh ba người Tần Nhã Khiết.

Sau đó, bảo vệ đưa ba người nhanh chóng rời đi.

Vút!

Hình như lúc này, Hỏa Mỹ và người đàn ông cấp Chiến Thần bên cạnh cô ta cũng lùi sang chỗ Huyết La Sát.

Đối với bọn họ, cần phải lập tức khống chế Huyết La Sát nếu không thì mình vẫn cần phải kiêng dè.

Nhưng hai người đã nghĩ mọi chuyện quá tốt đẹp!

Vụt! Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Ngay khi hai người mới xông đến nửa đường, dường như Lăng Túc Nhiên đã bắt đầu.

Anh sải hai bước chân, giơ tay quét ra một luồng chưởng mang theo khí thế dời non lấp bể, không khí xung quanh lập tức như cuồng phong dao động, giống như bão ập đến chỗ đối phương.

“Cút!” Hỏa Mỹ giận dữ hét lên một tiếng, huy động công lực cả người giơ tay nghênh đón, trong không khí phát ra âm thanh nứt vỡ.

Ngoài ra, người đàn ông kia cũng không yên tí nào, quơ hai nắm đấm, vô số nắm tay mạnh mẽ điên cuồng gào thét xuất ra, khí thế như cầu vồng.

Ầm!

Một giây sau, tiếng vang động trời truyền ra, đồng thời kích thích một làn sóng không khí mạnh mẽ làm chấn động bốn bên, làm công trình của khu vui chơi thành bột mịn.

Phụt! Phụt!

Sau đó, chỉ thấy hai người Hỏa Mỹ nhìn trời phun ra một ngụm máu, như gió thu cuốn lá vàng bay ra ngoài.

Bay ra cả trăm mét thì rơi xuống đất làm xuất hiện hai cái hố to, ai nấy cũng nằm liệt cả buổi không có chút động tĩnh nào, hơi thở trên người cực kỳ yếu ớt.

Rõ ràng Lăng Túc Nhiên đã nương tay rồi, nếu không đoán chừng đến cả bả hai người cũng không còn.

Vèo!

Hiện trường phát ra tiếng hít sâu lo lắng.

Trên mặt Huyết La Sát xuất hiện vẻ hoảng sợ đến cực độ, lúc trước, tuy cô ta từng nghe kỹ năng của Lăng Túc Nhiên rất mạnh, nhưng cô ta không ngờ mạnh đến mức này.

Nhưng dù chỉ là nghe nói, bây giờ mới tận mắt chứng kiến, vẫn khiến cô ta chấn động sâu sắc.

Thật sự rất mạnh.

Vùn vụt!

Mà lúc ba người ra tay, hai Lục Tần Nam và Phán Quan cũng cùng lúc ra tay.

Bóng dáng như đạn pháo xông đến chỗ hai Chiến Thần còn lại của đối phương, khí thế trên người trong tức khắc tăng đến cực hạn, sát ý tăng cao.

Trong lòng hai người đã phán án tử cho đối phương từ lâu rồi, không hề nương tay chút nào.

Bịch! Bịch! Bịch!

Mấy cường giả cấp Chiến Tướng trước đó dừng lại, còn chưa kịp thấy rõ bóng dáng hai người đã bị làn sóng điên cuồng cuộn lên không trung.

Sau đó từ từ rơi xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu to, đầu nghiêng một bên không còn hơi thở.

Vút! Vút!

Mà hai người đàn ông cấp Chiến Thần đã bị kỹ năng của Lăng Túc Nhiên làm hoảng sợ từ lâu, không có chút ý chí chiến đấu nào, sau khi nhìn nhau một cái thì không hề do dự mà tháo chạy về hai hướng khác nhau.

Quá đáng sợ, một chiêu đánh bại hai cường giả cấp Chiến Thần Đỉnh Phong.

Tình báo có sai sót, chắc chắn sai!

Mẹ nó, ai nói đối phương chỉ cấp Chiến Thần vậy, con mẹ nó thật là vô tích sự!

Thực lực mà Lăng Túc Nhiên đã bày ra chắc chắn là cường giả cảnh giới Chiến Tôn!

Chiến Tôn đó!

Ca hai nghĩ đến hai từ này đã thấy tuyệt vọng trong lòng!

Dù là trời đất ở thế giới Ám Vực, cường giả cảnh giới Chiến Tôn cũng tuyệt đối là tồn tại đứng ở đỉnh kim tự tháp!

Đến cả Đường chủ đại nhân của bọn họ cũng mới đột phá đến Chiến Tôn Sơ Thành ba tháng trước.

“Đã đến rồi còn muốn chạy sao?” Hai người chạy chưa bao lâu bên tai đã vang lên tiếng của Lăng Túc Nhiên.

Ầm!

Một người trong đó chưa kịp xin tha mạng đã bị chưởng của Lăng Túc Nhiên nổ thành đống máu.

“Tha mạng, đừng giết tôi, đừng mà!” Người còn lại hoảng hồn hét lên, huy động mười hai phần công lực vội chạy như điên.

“Từ khi các người bước vào ranh giới nước Hoa Hạ, đã quyết định kết cục của các người rồi!” Tốc độ di chuyển của Lăng Túc Nhiên đương nhiên nhanh hơn đối phương nhiều.

Kỹ năng trong nháy mắt đã cách người đàn ông hai ba mươi mét, sau đó một luồng sóng như bão truyền đến.

“Đừng mà…” Cảm nhận được sát khí dày đặc từ sau lưng truyền đến, người đàn ông cuồng loạn hét lên.

Ầm!

Lời còn chưa dứt bỗng dưng im bặt, sau khi có một đống máu xuất hiện, mọi thứ trở nên yên lặng.

Lúc này, hai mươi người cấp Chiến Tướng của đối phương cũng bị hai người Lục Tần Nam chém giết, không ai sống sót.

“Sao… sao có thể, cậu… cậu đã là cảnh giới Chiến Tôn… rốt cuộc cậu… cậu là ai…”

Một chốc sau, Hỏa Mỹ khó khăn từ trong hố đất đứng dậy, nhìn Lăng Túc Nhiên đang chậm chậm bước về phía mình, giọng run run nói.

Mà người đàn ông còn lại nằm liệt trong hố đất đã không còn hơi thở, hai mắt mở to, chết không nhắm mắt tiêu biểu.

Đến một giây trước khi chết, anh ta cũng không biết sao lại chết như vậy, bản thân là cường giả cấp Chiến Thần Đỉnh Phong, sao lại bị một chiêu của người ta giết chết.

Cường giả Chiến Thần trở nên kinh khủng như này từ bao giờ?

“Hỏa Mỹ, cô vốn chẳng biết Huyết Sát Đường gặp phải chuyện lớn gì!”

Lúc này mặt Huyết La Sát trắng bệch, cả người chẳng có chút hơi thở nào.

Rất dễ nhận thấy, viên thuốc kia đã phát huy tác dụng.

“Ý... ý gì, cuối cùng cậu ta là ai?” Hỏa Mỹ nuốt nước bọt nhìn Huyết La Sát, trong lòng dấy lên cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt.

“Cô vẫn nhớ chuyện xảy ra ở thế giới Ám Vực một năm trước chứ?” Huyết La Sát hít sâu một hơi rồi hỏi.

“Cái… cái gì?” Nghe câu này, cả người Hỏa Mỹ run lên, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.

“Cô… cô nói, cậu ta chính là Lăng Soái của nước Hoa Hạ các người?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.