Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 44: Chương 44: Rác rưởi Ngự Đường




“Chú cứ yên tâm, mọi chuyện đã giải quyết xong, con để một người bạn ở đồn cảnh sát xử lý!” Lăng Túc Nhiên cười nói.

“Con có h hỏi hắn, tại sao hắn lại bắt hai chị em Nhã Khiết không?” Trên gương mặt Thẩm Kiều Tam lộ ra vẻ sợ hãi.

Bà ấy biết quá rõ Lỗ Đức Quân là người thế nào, nếu bị đối phương nhắm tới, sau này gia đình họ sẽ chẳng có nổi bình yên!

So với một số gia tộc lớn, những người thuộc thế giới ngầm như Lỗ Đức Quân, càng khiến bà ấy sợ hớn.

“Bọn chúng bắt nhầm người, Nhã Khiết nhìn giống một cô gái đã vay nặng lãi công ty bọn chúng, nên bọn chúng mới ra tay bắt cô ấy lại.” Lăng Túc Nhiên lấy đại một lý do.

“Người bạn của con qua bên đó, hai bên đã làm rõ vấn đề. Lỗ Đức Quân nhận lỗi với con xong, con lập tức trở về.”

Vừa nghe Thẩm Kiều Tam hỏi thì anh đã biết Lục Tần Nam hẳn là đã nhắc nhở hai chị em Tần Nhã Khiết, không nói quá nhiều với bố mẹ cô.

“Bắt nhầm?” Nghe được lời này xong, Thẩm Kiều Tam lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt…”

Hai chị em Tần Nhã Khiết nhìn Lăng Túc Nhiên, trong lòng nhất thời cảm thấy không nói nên lời, thế này cũng được luôn!

Sau đó, cả gia đình vào bàn ăn tối, không khí vô cùng hòa thuận.

“Lăng Túc Nhiên, anh vào đây với em một chút, em có chuyện muốn nói với anh!” Ăn cơm xong, Tần Nhã Khiết đứng dậy nhìn Lăng Túc Nhiên nói.

“Được thôi!” Lăng Túc Nhiên đứng dậy đi theo.

Sau khi hai người vào phòng, Tần Nhã Khiết nhìn Lăng Túc Nhiên bằng ánh mắt phức tạp.

“Có phải anh đã hỏi ra được chuyện năm đó của nhà họ Trịnh là ai làm rồi không?”

Năm năm trước, cô chỉ cứu Lăng Túc Nhiên, nhưng cô chưa từng biết kẻ nào có thù hận lớn như vậy với nhà họ Trịnh, muốn diệt sạch cả nhà họ.

“Ý gì vậy?” Lăng Túc Nhiên sửng sốt trong giây lát: “Sao tự dưng lại nhớ đến vấn đề này?”

“Anh còn giả ngu với em!” Tần Nhã Khiết trừng mắt nhìn anh.

“Lỗ Đức Quân bắt em là muốn tra hỏi người em cứu năm đó là ai. Quá rõ, chuyện của nhà họ Trịnh cho dù không phải ông ta làm, thì ông ta chắc chắn cũng biết được kẻ đứng sau màn là ai!”

“Ơ…” Đầu óc Lăng Túc Nhiên quay cuồng: “Anh đã hỏi ông ta rồi, nhưng ông ta cũng không biết!”

“Ông ta chỉ nói rằng một người thần bí đã nhờ ông ta làm việc này, bên kia trả cho ông ta rất nhiều tiền, nhưng từ đầu đến cuối bên đó lại không để lộ danh tính của mình.”

“Là vậy sao?” Tần Nhã Khiết ngẩn người, sau đó nhìn Lăng Túc Nhiên, rồi nói với vẻ hơi lo lắng.

“Bây giờ có người biết chuyện này, em đoán chừng bên kia nhất định không chịu thua đâu. Nhất định bọn họ sẽ cố gắng hết sức tìm ra anh, anh nên rời khỏi Đông Khởi càng sớm càng tốt!”

“Không sao, Nhã Khiết, em đừng lo lắng, anh bảo đảm không có chuyện gì đâu!” Trong lòng Lăng Túc Nhiên nổi lên chút rung động.

Tần Nhã Khiết chỉ nghĩ đến an nguy của anh, mà quên mất rằng tình huống của chính cô mới là nguy hiểm nhất! Đầu mối duy nhất trong tay đối phương chính là cô, cho nên tự nhiên sẽ không bỏ qua!

“Em biết thân phận của anh có chút đặc biệt, có thể không e ngại thế lực bình thường.” Tần Nhã Khiết lại lên tiếng.

“Nhưng bên đó nếu đã có thể diệt sạch nhà họ Trịnh, thì thế lực và năng lực của bọn họ cũng chắc chắn không phải dạng tầm thường. Anh ở lại Đông Khởi quá nguy hiểm!”

“Cảm ơn Nhã Khiết đã quan tâm, thực sự không sao mà!” Lăng Túc Nhiên nhìn nét mặt cô: “Anh đã hứa với em rằng, anh sẽ chăm sóc em và Nhụy Lam đến hết đời, không phải nói cho vui đâu!”

“Nhưng mà…” Tần Nhã Khiết hít sâu một hơi.

“Nhã Khiết, đừng nói về vấn đề của anh trước.” Lăng Túc Nhiên ngắt lời cô.

“Nói về bản thân em đi, tiếp theo em định thế nào? Về Tiêu Châu hay là ở lại Đông Khởi?”

“Em đã giúp tập đoàn Tần Cường giành được hợp đồng, ông già Tần Trung Thiên kia hẳn cho phép em được trở lại trụ sở tập đoàn làm việc!”

“Em còn chưa nghĩ kỹ!” Tần Nhã Khiết khẽ lắc đầu.

“Thật ra, em không muốn ở lại tập đoàn Tần Cường. Cho dù quay lại trụ sở làm việc, em nhất định sẽ bị bọn họ chèn ép, không thể làm gì được!”

“Nếu được lựa chọn, em thà quay về Đông Khởi tìm việc ở một công ty khác, rồi làm lại từ đầu!”

“Được thôi, vậy thì làm những gì em muốn đi, anh giơ cả hai tay ủng hộ!” Lăng Túc Nhiên mạnh mẽ gật đầu.

“Vài ngày nữa chúng ta sẽ đến Tiêu Châu để chuyển đồ về Đông Khởi, sau đó bắt đầu tìm việc.”

“Anh nghĩ đơn giản quá rồi đấy, anh hẳn cũng biết tại sao cả nhà chúng ta đến Tiêu Châu rồi chứ?” Tần Nhã Khiết khẽ lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.

“Biết!” Lăng Túc Nhiên gật đầu: “Cơ mà đó là chuyện nhỏ, anh đảm bảo sau này nhà họ Đào không tìm em gây bất kỳ rắc rối nào nữa!”

“Nhà họ Đào tuy rằng không phải gia tộc lớn nhất Đông Khởi, nhưng so về thực lực chỉnh thể với hào môn nhà họ Lôi ở Tiêu Châu còn nhỉnh hơn rất nhiều, chắc chắn không phải là trò đùa đâu, anh…” Tần Nhã Khiết đáp.

“Nhã Khiết, tin tưởng anh, anh nói không sao chắc chắn không sao!” Lăng Túc Nhiên ngắt lời cô.

“Được rồi, quyết định vậy đi, em tìm thời gian nói cách nghĩ của em cho cô chú một chút, để bọn họ không phải lo lắng gì nữa!”

Hít.

Tần Nhã Khiết hít thật sâu, trong mắt hiện lên sự kiên quyết.

“Vậy được rồi, em thử xem sao, nếu thật không được, chúng ta lại về Tiêu Châu!”

“Được!” Lăng Túc Nhiên cười gật đầu.

“Phải rồi, lúc trước em với Nhã Lệ đến tập đoàn Tần Cường, ông già họ Tần kia có đưa bọn em hợp đồng cổ phần và tiền hoa hồng không?”

“Không có!” Tần Nhã Khiết lắc đầu nói: “Nói là chưa chuẩn bị xong, kêu em ngày mai qua lấy!”

“Ha ha, lão cáo già này thật sự tính toán rất giỏi!” Lăng Túc Nhiên cười nhạt.

“Có phải anh lo ông ta có được hợp đồng cao ốc Đông Lưu rồi sẽ qua cầu rút ván không?” Tần Nhã Khiết ngẩn người rồi nói.

“Tám chín mươi phần trăm!” Lăng Túc Nhiên lại cười: “Mai anh đi cùng em!”

“Ừ!” Tần Nhã Khiết gật đầu đáp lại.

Mười lăm phút sau, Lăng Túc Nhiên và Lục Tần Nam rời đi, hẹn Nhụy Lam ngày mai đến chơi đồ chơi với cô bé.

“Lão đại, Phán Quan gọi điện cho tôi, nói có chuyện.” Sau khi cả hai lên xe, Lục Tần Nam nói.

“Chuyện gì?” Lăng Túc Nhiên hỏi.

“Cậu cả nhà họ Triệu vậy mà lại là người của Ngự Đường!” Lục Tần Nam đáp lại.

“Ồ?” Lăng Túc Nhiên nhướng mày.

“Nghe nói anh ta được coi trọng lắm, được xem như là ứng cử viên nắm quyền!” Lục Tần Nam cười nhạt nói.

“Haha, khó trách nhà họ Triệu lại không kiêng nể gì như thế, thì ra là có chỗ dựa vững chắc!” Khóe miệng Lăng Túc Nhiên nhếch lên: “Để Phán Quan đi tra thử tính nết cậu cả nhà họ Triệu này thế nào!”

“Đã điều tra rồi!” Lục Tần Nam lại cười: “So với em trai của anh ta, chỉ có hơn chứ không có kém!”

“Hơn nữa, bởi vì có bùa hộ mệnh Ngụ Đường, nên làm việc càng không kiêng nể. Nếu thật sự truy cứu ra, có chém mười lần cũng chẳng ngoa!”

“Nhưng mà, những chuyện xấu kia anh ta đều làm sau lưng Ngự Đường!”

“Nếu không, Ngự Đường có túng quẫn cỡ nào, hẳn cũng không dễ gì tha cho anh ta!”

“Ừ!” Lăng Túc Nhiên trầm ngâm nói: “Mấy năm nay Ngự Đường mở rộng quá nhanh, khó tránh khỏi pha lẫn một ít rác rưởi!”

“Nghe ý của Phán Quan, lần này hẳn là nhà họ Triệu cũng gọi cậu cả bọn họ về Đông Khởi, đoán chừng nay mai là có thể về đến!” Lục Tần Nam khẽ gật đầu tiếp tục nói.

“Vậy sao?” Lăng Túc Nhiên nheo mắt: “Vậy vừa hay, chúng ta thay Ngự Đường dọn dẹp ít rác rưởi!”

“Nói với Phán Quan, cho người để ý kỹ vào, lúc nào cũng phải nắm giữ được hành tung của anh ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.