"Lời của tổng giáo đầu." Một trong số những người đó mở miệng trả lời.
“Giáo quan Trần Lệ đã thông qua ấn ký Âm Sát trên người cô ta, sau khi theo dõi thì biết được có thể cô ta đang ở Đông Khởi, giáo quan Trần đã dẫn người tới Đông Khởi, nhưng vẫn chưa có phản hồi gì ạ!”
"Đã đi bao lâu rồi?" Viên Kình lạnh lùng hỏi.
"Hơn bốn tiếng rồi ạ." Người đàn ông cúi người đáp lại.
"Bốn tiếng mà vẫn chưa có kết quả sao?" Ánh mắt Viên Kình trầm xuống: "Đúng là một đám bỏ đi!”
"Gọi điện thoại cho Trần Lệ, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
"Vâng ạ!" Người đàn ông gật đầu rồi lấy điện thoại di động từ trong người ra.
Ầm! Ầm! Ầm!
Đúng lúc này, có tiếng bước chân truyền tới, một người đàn ông mặc áo đen đi đến trước cửa hang đá với vẻ mặt khó chịu.
“Tổng giáo đầu, có chuyện rồi!” Người đàn ông bước lên phía trước rồi mở miệng nói.
"Có chuyện gì mà hốt hoảng vậy?" Viên Kình trầm giọng nói.
"Điện thoại của giáo quan Trần vẫn không liên lạc được ạ!" Người đàn ông trả lời.
“Hả?” Cơ thể Viên Kình tràn ngập hơi thở lạnh lẽo, sau đó anh ta tức giận gầm lên: “Phái người đến Đông Khởi xem có chuyện gì đã xảy ra!”
“Tuân lệnh!” Cơ thể người đàn ông run lên rồi anh ta vội vàng lui xuống.
Ầm! Ầm! Ầm!
Người đàn ông vừa đi được vài bước thì có bảy tám đoàn bóng đen từ trong bóng tối lao đến, sau khi từng người một đáp xuống đất, chân đạp một cái, lúc này xung quanh đột nhiên như mất đi hơi thở, tất cả đều là người của võ quán Thiên Uy.
"Là kẻ nào?" Viên Kình giận dữ nói, khí thế lạnh lẽo trên người anh ta ngày càng tăng lên, lúc này ba người đàn ông tựa như bị rơi vào hầm băng.
“Kẻ sẽ lấy mạng của mày đấy!” Giọng của Phán Quan vang lên, sau đó ba người Lăng Túc Nhiên chậm rãi đi ra từ trong bóng tối.
"Khốn kiếp! Rốt cuộc chúng mày là ai, biết nơi này là đâu không mà dám tới đây quấy phá, chán sống rồi đúng không?" Đôi mắt của Viên Kình nhìn chằm chằm vào ba người như ma quỷ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, cả trăm người của võ quán Thiên Uy từ trong tối xông ra, mỗi người cẩm một thanh đao, ai ai cũng khí thế hùng hồn.
“Tao tò mò nên mới muốn hỏi một câu, mày có thể nói là mày đã lấy tà thuật thuật Âm Sát ở đâu không?” Huyền Bàn nhìn Viên Kình rồi nhẹ giọng nói.
"Gì?" Nghe thấy lời của Huyền Bàn, đồng tử của Viên Kình như co rút lại, khí Âm Sát trên người anh ta không khống chế được mà tỏa ra xung quanh.
Anh ta không ngờ ba người Lăng Túc Nhiên lại vì chuyện này mà đến đây.
“Đám rác rưởi của Trần Lệ đã bị chúng mày giết đúng không?” Viên Kình ổn định lại tâm trạng của mình rồi mở miệng nói.
“Một trăm năm trước thuật Âm Sát đã được liệt kê vào danh sách các thuật bị cấm, lá gan của mày cũng không nhỏ nhỉ, còn dám tu luyện loại công phu chí âm chí độc này!” Huyền Bàn tiếp tục nói.
"Có thể thấy được từ khí thế trên người mày thì chắc hẳn là phá kính nhập tôn nhỉ? Theo như tao tính thì, một ngày không dưới hai đến ba mươi cô gái trẻ bị mày hút cạn đúng không!”
“Mày, đúng là đáng chết!”
“Nực cười!” Viên Kình rống lên: “Từ xưa đến nay, thế giới này đều là kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, chỉ cần nâng cao căn cơ tu luyện thì mạng mấy chục con kiến hôi đó có là gì!”
"Ha ha, vậy sao?" Mắt Lăng Túc Nhiên hơi nheo lại: "Mạng người trong mắt mày không đáng giá như vậy sao, quả nhiên mày lại giúp tao mở rộng tầm mắt đó!”
Vừa nói dứt lời thì bỗng một cơn thịnh nộ lạnh lẽo tỏa ra xung quanh.
“Bớt nói nhảm đi, nếu ba người chúng mày vì chuyện này mà đến, vậy thì hôm nay cũng đừng hòng sẽ có thể rời khỏi đây!” Viên Kình nói xong thì vung tay lên: "Tất cả tiến lên cho tao, giết hết bọn nó!”
Rầm rầm!
Cả trăm người đàn ông cầm đại đao trong tay xông tới.
“Hành động liều lĩnh nhỉ!” Phán Quan rút đao Lãnh Nguyệt từ trên người ra, trong chớp mắt anh ta đã lao ra ngoài.
Ha! Ha! Ha!
Một lúc sau, trên cổ họng của hai đến ba mươi người phía trước bỗng xuất hiện một đường cắt, rồi sau đó toàn bộ đều ngã gục xuống đất.
Vù!
Nhìn thấy cảnh này, những người phía sau đồng loạt dừng lại, hít một hơi thật sâu và trên mặt họ lộ ra vẻ kinh hãi.
“Thảo nào lại dám tới đây gây chuyện, thì ra cũng đã có chút võ công mèo cào à!” Viên Kình lạnh lùng nói.
“Có điều, mày chỉ là con kiến hôi chiến thần viên mãn mà dám làm loạn trước mặt tao hả, đúng là không biết chữ “chết” viết thế nào!”
Vừa nói dứt lời, hào quang trên người anh ta bùng lên như một quả đạn đại bác, ngay lập tức bao trùm cả một khoảng xung quanh.
Lúc này mấy chục tên đàn ông phía sau đều run rẩy rồi vội vàng lui về.
“Chúng mày đi chết đi!”
Ngay sau đó, Viên Kình hét lớn rồi bước hai bước về phía trước, sau đó anh ta dùng hai tay quạt ra hai luồng gió lạnh thổi về phía Phán Quan.
"Đồ ngu!" Huyền Bàn trầm giọng nói rồi anh ta giơ tay lên đón lấy, sau đó một luồng gió mạnh khí thế va vào nhau một cách mạnh mẽ.
Rầm!
Hai luồng khí, một âm một dương đập vào nhau tạo nên âm thanh vô cùng chói tai.
Luồng khí dữ dội trực tiếp nâng ba người lên giữa không trung, sau khi cơ thể bị va đập liên tục và ngã xuống đất thì anh ta bỗng co giật vài cái rồi không có động tĩnh gì nữa.
Phù!
Cùng lúc này, Viên Kình ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu lớn, thân thể anh ta cứ như vừa bị một xe tông ra xa.
"Làm...làm sao có thể?" Viên Kình bò dậy từ dưới đất, sau đó lại phun ra một ngụm máu thứ hai, vẻ mặt anh ta khiếp sợ nhìn về phía Huyền Bàn nói.
“Đúng là ếch ngồi đáy giếng, mày cho rằng dựa vào tà môn lệch đạo để đột phá tới cảnh giới chiến tôn thì sẽ có thể vô địch thiên hạ sao?” Huyền Bàn thản nhiên nói.
“Hừ!” Viên Kình hừ lạnh một tiếng: "Vậy để tao cho mày xem thực lực thật sự của tao như thế nào!”
Hô! Hô! Hô!
Nói xong, khí thế trên người anh ta lại tăng lên một lần nữa, không khí xung quanh cũng theo đó mà dâng lên một cách điên cuồng, chỉ trong giây lát mà đã hình thành nên một vòng xoáy.
Lúc này, từng luồng sát khí từ những người đàn ông nằm trên mặt đất chuyển động về phía vòng xoáy.
Sau một lúc, toàn bộ không gian như được bao phủ bởi một luồng khí đáng sợ hệt như địa ngục.
Hai mắt Viên Kình lập tức trở nên đỏ tươi, da thịt cũng dần dần chuyển sang một màu tím sẫm, lòng bàn tay đen như than, cả người nhìn vô cùnh dị thường.
Trong chốc lát, thấp thoáng có một bộ xương được tạo thành trên đỉnh đầu của Viên Kình cùng với một trận gió mãnh liệt.
Ầm ầm!
Sau khi nhìn thấy cảnh này, hàng chục tên ở phía bên kia vội vã vứt đại đao trên tay và bỏ chạy.
“Sứ giả của thế giới ngầm sao, tao sẽ giết mày!” Sau đó, Viên Kình hét lên một tiếng rồi giơ hai tay đẩy mạnh về phía Huyền Bàn.
“Tà môn ngoại đạo!” Lăng Túc Nhiên trầm giọng nói.
Tiếp theo, Phán Quan lấy đao Lãnh Nguyệt từ trong tay ra, rồi anh ta lật cổ tay, sau đó đường kiếm hình vòng cung nhanh chóng chém về phía bộ xương người kia.
"Hừ! Mày tìm chết chứ gì!" Nhìn động tác của Lăng Túc Nhiên, trên mặt Viên Kình hiện lên một nụ cười lạnh.
Răng rắc!
Sau khi ánh sáng của lưỡi đao lướt qua, bộ xương lập tức bị phân tán.
Haha!
Khi thế của thanh đao không hề giảm, cánh tay của Viên Kình bị chém đến mức bay lên không trung rồi tóe ra một đường máu đỏ sẫm.
Hô! Hô! Thời điểm mà bộ xương bị phân tán, một bóng ma đã hóa thành một luồng sát khí lạnh lẽo lao về phía ba người Lăng Túc Nhiên.
Hô!
Lăng Túc Nhiên híp mắt, từ người anh bỗng phát ra một vầng hào quang nhanh chóng bao trùm lên toàn bộ tà khí.
“Phá!” Lúc anh vừa trầm giọng nói thì những khối linh hồn tà ác cũng vỡ tan và biến mất một cách vô hình.
"Không...Không thể như thế được!" Nhìn thấy cảnh này, Viên Kình không còn để ý đến sự đau đớn vì cánh tay bị gãy của mình nữa, vẻ mặt anh ta đầy nỗi khiếp sợ.
“Không, mày không thể phá chiêu này của tao được.”