"A?" Nghe Thẩm Quang Khải nói, cả người ông già run lên, trên mặt xuất hiện vẻ khiếp sợ vô tận.
Cuối cùng ông ta cũng hiểu được vì sao cậu chủ lại cung kính với người đó như vậy.
Chỉ dựa vào một người, đứng ở biên giới, đã khiến cho bọn xấu xung quanh nghe tên thôi đã run lên, nghe tiếng gió đã sợ mất mật.
Một thanh Huyết Ảnh Chiến Đao, vừa nghĩ, liền có thể làm cho thi thể khắp đồng, máu chảy thành sông.
Đối mặt với một nhân vật như vậy, chỉ sợ không mấy ai có thể không khom người!
"Cái mạng này của Thẩm Quang Khải tôi cũng là được cậu Lăng cứu về, nếu như không có cậu ấy, tôi đã trở thành một đống đất vàng từ lâu!" Thẩm Quang Khải tiếp tục bổ sung.
"Kể cả thành tựu và tiền tài của tôi hôm nay, cũng là nhờ công lao của cậu Lăng!"
"Có thể nói, ân tình của cậu Lăng đối với tôi nặng như bố mẹ tôi vậy!"
Trong lúc nói chuyện, trong ánh mắt của anh ta xuất hiện vẻ biết ơn cùng kính sợ dày đặc.
"Tôi đã hiểu rồi!" Trong trong đôi mắt của ông già cũng xuất hiện một chút kính sợ.
Tích! Tích!
Trong khi đó, trong xe Land Rover, âm báo tin nhắn điện thoại di động của Lục Tần Nam vang lên.
"Đốc Soái, Phán Quan đã tìm được hành tung của ba cậu cả bên kia rồi!" Cậu ấy nhìn nội dung tin nhắn sau đó mở miệng nói.
"Rất tốt! Vậy thì đi gặp bọn họ đi!" Trong ánh mắt Lăng Túc Nhiên xuất hiện một tia sát ý lạnh như băng.
Ầm!
Lục Tần Nam đạp xuống chân ga, chiếc xe Land Rover phóng vụt đi.
Biệt thự Kỳ Bảo, nằm ở phía tây của thành phố Đông Khởi, dưới chân của một ngọn núi, giao thông thuận tiện, phong cảnh tươi đẹp.
Lúc này, trong khuôn viên, đã đông người nhốn nháo từ lâu, cực kỳ náo nhiệt.
Triệu Thế Văn nửa nằm nửa ngồi trên một chiếc ghế xích đu rất thoải mái, tay đưa một điếu xì gà quý giá lên miệng ngậm.
Ở bên trái anh ta có một người mẫu nổi tiếng, đang đấm bóp đùi cho anh ta.
Mà người đẹp cao gầy ngồi ở bên phải là một người dẫn chương trình nữ đang hot ở Đông Khởi, đang gọt hoa quả cho anh ta.
Là cậu hai của nhà giàu lớn nhất Đông Khởi cho đến hiện nay, cuộc sống của Triệu Thế Văn rất thoải mái, ba ngày hai ngày sẽ mời bạn tốt bình thường đến đây tổ chức tiệc tùng.
"Cậu Văn, hôm qua đồ đĩ Tần Nhã Kỳ kia có tới tìm tôi, muốn nhờ tôi mà nắm được thời gian của cậu, nói muốn mời cậu ăn bữa cơm." Đối diện, có một anh công tử uống một ngụm rượu vang đỏ sau đó nhìn về phía Triệu Thế Văn nói.
"Tần Nhã Kỳ?" Triệu Thế Văn thản nhiên mở miệng.
"Ừm!" Anh công tử kia gật đầu nói.
"Người phụ nữ kia tuy rằng không phải là con nhà đàng hoàng gì, nhưng nói thật, nhan sắc cùng vóc người kia cũng coi như là thượng hạng!"
"Hơn nữa nghe nói khả năng làm trên giường cũng rất lợi hại, cậu Hoa có hứng thú hay không?"
"Ha ha, loại phụ nữ ai cũng có thể làm chồng được này, vẫn nên để lại cho các cậu đi, tôi không có hứng thú." Triệu Thế Văn phun ra một chuỗi vòng khói.
"Nhà họ Tần có ba đóa hoa vàng kia, tôi chỉ có hứng thú với hai chị em Tần Nhã Khiết thôi!"
"Vẫn là cậu Văn biết thưởng thức!" Một anh công tử khác mở miệng nói.
"Đặc biệt là người đẹp đứng hàng đầu Đông Khởi - Tần Nhã Khiết, tuyệt đối là người phụ nữ đẹp nhất mà cả đời này tôi từng gặp được, có một không hai!"
"Cậu Văn, tôi nghe nói hình như Đào Tuấn Hữu còn chưa hết hy vọng với Tần Nhã Khiết đâu!" Anh công tử lúc nãy kia lại tiếp tục mở miệng nói.
"Ha ha, anh ta còn chưa hết hy vọng thì có thể như thế nào được!" Triệu Thế Văn cười khẩy một tiếng: "Chính anh ta không giải quyết được Tần Nhã Khiết, chẳng lẽ còn không để cho người khác vào giành giật?”
"Cậu Văn, nghe lời này của anh có phải đã có ý chuẩn bị ra tay không?" Anh công tử kia tiếp tục mở miệng.
"Nhưng Tần Nhã Khiết đã bị nhà họ Tần đuổi tới Tiêu Châu rồi, trong một sớm một chiều có lẽ sẽ không trở về Đông Khởi đâu."
"Mấy chuyện nhỏ nhặt này có cái gì mà không dễ giải quyết đâu!" Triệu Thế Văn cười khẩy một cái: "Chỉ cần một cuộc điện thoại của tôi là đã có thể khiến cho lão già Tần Trung Thiên kia gọi hai chị em Tần Nhã Khiết về Đông Khởi ngay.”
"Xem ra, cậu Văn đã rơi vào tình thế bắt buộc rồi!" Một anh công tử khác bưng ly rượu lên: "Vậy trước tiên cầu chúc cậu Văn đánh đâu thắng đó!”
"Chờ cậu Văn chơi chán rồi, thì cũng đừng quên mấy người anh em chúng tôi nhé, cũng để cho chúng tôi nếm thử hương vị của người đẹp đứng đầu Đông Khởi."
"Ha ha... Đồng ý!" Triệu Thế Văn bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Loảng xoảng!
Đúng vào lúc này, trước cửa ngôi nhà vang lên một tiếng động lớn.
Sau đó liền thấy một chiếc xe Hummer quân sự đâm thủng cửa lớn, lao đi nhanh chóng về phía vị trí của đám người Triệu Thế Văn.
"A..." Ở đó vang lên một tràng tiếng hô lên kinh ngạc, hàng loạt bóng dáng vội vã tản ra hai bên đạo.
Ga!
Chiếc xe Hummer vọt tới trước mặt đám người Triệu Thế Văn thì dừng lại ở khoảng cách chưa tới hai mét.
Ầm! Ầm! Ầm!
Một đám người bao gồm cả Triệu Thế Văn đều đã sợ tới mức thẳng thừng xụi lơ trên mặt đất, vẻ mặt kinh ngạc sợ hãi, mồ hôi lạnh ứa ra.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi, mấy người bọn họ đã trở thành vong hồn dưới bánh xe của chiếc Hummer kia rồi!
Loảng xoảng!
Ngay sau đó, từ trong chiếc Hummer kia có hai người đàn ông đi xuống, mặc trang phục cẩm y vệ, bên hông mang đao, vẻ mặt nghiêm túc, khí thế sắc bén.
"ĐM, chúng mày là ai, có biết nơi này là đâu không? Không muốn sống nữa sao?”
Triệu Thế Văn hít sâu một hơi rồi ổn định lại tâm trạng của mình, nổi trận lôi đình, tức giận quát lên.
Vậy mà lại có người dám đến biệt thự Kỳ Bảo làm bậy, thật sự là điếc không sợ súng mà!
"Anh là Triệu Thế Văn sao?" Một người đàn ông nhìn vào hình ảnh chụp trong điện thoại di động của mình, mở miệng lạnh lùng hỏi.
"Rốt cuộc mày là ai?" Triệu Thế Văn lại nổi giận rống lên.
Ầm! Ầm! Ầm!
Lúc này, một đám người mặc đồ đên nhanh chóng vọt tới bên này, trên tay cầm một cây gậy điện, khí thế hùng hổ.
"Cậu Văn, xảy ra chuyện gì vậy?" Người đứng đầu cao giọng hỏi.
"Bớt nói nhảm đi, lập tức thay tôi phế bỏ hai người bọn họ!" Triệu Thế Văn hét lên: "Đánh gãy mỗi người một tay một chân đi!"
"Tuân lệnh!" Người đàn ông cầm đầu đáp lại, giơ tay vung lên, mười lăm mười sáu người mặc đồ đen nhanh chóng phóng vọt về phía hai người kia.
"Điếc không sợ súng!" Trong đó có một người đàn ông mặc cẩm y khẽ đảo cổ tay, loan đao đã ở trong tay, thân hình như quỷ mị lóe ra.
Chưa đầy hai phút, hơn mười người mặc đồ đen đều đã ngã xuống.
Không hề có ngoại lệ, tất cả bọn họ đều có gân chân bên phải bị cắt đứt thẳng thừng, lăn lộn trên mặt đất, kêu rên không dứt.
Hít!
Cảnh tượng giữ vững như thế, ở chung quanh vang lên một tràng tiếng hít một hơi không khí lạnh, vẻ mặt từng người đều đầy khiếp sợ.
Quá mạnh rồi!
Quá tàn nhẫn rồi!
"Rốt... Rốt cuộc các người là ai?”
Nhìn người của mình vào trong tay đối phương giống như con kiến hôi, rốt cuộc Triệu Thế Văn cũng cảm giác được mình có thể đã gặp phải chuyện lớn rồi.
Anh ta nuốt một ngụm nước miếng rồi tiếp tục nói: "Tôi là cậu hai của nhà họ Triệu ở Đông Khởi, nếu như các người dám động đến tôi, nhà họ Triệu..."
Ầm!
Lời này còn chưa dứt, một người mặc cẩm y khác, đã bước ra vài bước, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt anh ta, giơ tay lên chặt xuống dưới.
"Mày..." Triệu Thế Văn chỉ kịp mở miệng nói ra một chữ, đã co quắp trên mặt đất hai mắt đảo một cái, hôn mê ngất xỉu.
Ầm!
Sau khi hai người mặc cẩm y ném Triệu Thế Văn như ném một con chó chết vào trong xe, cứ thế lái xe đi.
Khách sạn Vương Miện Đông Khởi, được xây dựng dọc theo bờ sông, hình dạng khách sạn độc đáo, giống như đại bàng mở rộng cánh, sống động như thật.
Trên tầng bốn mươi tám có một khu vườn trên không, có cấu trúc giống như miệng đại bàng vươn ra hơn hai mươi mét, phía dưới khu vườn là dòng sông với sóng cả cuồn cuộn.
Khu vườn trên không cũng được sắp xếp một đài quan sát, đứng ở trong khu vườn, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng ở Đông Khởi không sót một chút nào.
Triệu Thế Văn tỉnh lại, phát hiện mình đang ở bên ngoài hàng rào trong khu vườn trên không, xa hơn một bước chân nữa là rìa ngoài của sân vườn.
Quay mặt vào khu vườn, hai bàn tay và chân bị trói lại, một đầu của sợi dây thừng buộc vào thắt lưng của anh ta và đầu kia thì buộc vào hàng rào.
Một khi sợi dây thừng bị đứt, anh ta sẽ không còn đường sống!
"A..."
Sau khi nhìn rõ tình hình trước mắt, vẻ mặt Triệu Thế Văn đầy hoảng sợ, mồ hôi lạnh cả người cứ thế ứa ra, thốt ra một tiếng rống to điên cuồng hoảng loạn.
Chỉ trong chốc lát, thoáng bình tĩnh lại, anh ta mới xem xét xung quanh một phen.
Điều khiến anh ta khiếp sợ chính là, hai bên trái phải, còn có hai người khác cũng bị giống như anh ta, lưng quay ra sông, mặt nhìn vào khu vườn, bị một sợi dây thừng buộc vào người.
Hai người kia đã tỉnh lại từ lâu, trên mặt tái mét không còn một giọt máu, cả người không ngừng run rẩy, ở đáy quần cũng ướt một vùng rộng.
Cả hai đều là người quen của Triệu Thế Văn!
Cậu hai của nhà họ Đào - Đào Dật Minh!
Cậu cả của nhà họ Vương - Vương Hạo Phúc!