“Muốn chạy hả?” Phán Quan giơ tay lên một cách dứt khoát và đuổi ông ta ra.
Bùm!
Tu vi của Viên Quảng thật sự không hề yếu, có thực lực Chiến Sư Viên Mãn nhưng ở trước mặt cường giả cấp bậc Chiến Thần thì hoàn toàn không đáng để nhắc đến.
Vừa chạy ra ngoài chưa được bao lâu đã bị đá văng ra ngoài, va vào cột tường ngã xuống đất, vỡ vụn một nửa xương cốt của ông ta.
“Chết tiệt, rốt cuộc ông là ai?” Bây giờ, cho dù Trình Vĩnh Hưng bị suy nhược trí tuệ, ông ta cũng có thể tự biết mình bị Viên Quảng lừa.
“Cái này mà còn hỏi nữa hả!” Phán Quan khinh bỉ liếc nhìn Trình Vĩnh Hưng một cái.
“Rất đơn giản mà, rõ ràng ông ta là gián điệp của một nước khác được phải tới, cố tình gài vào để moi thông tin!”
“Đúng là khốn nạn mà!” Trình Vĩnh Hưng rất tức giận, suốt ngày đi bắt chim ưng, lại bị chim ưng mổ vào mắt.
Tức giận nói xong thì đi nhanh về phía Viên Quảng.
“Thật không hổ danh là vua của vùng Tây Lưu, lại có thể bị cậu nhìn thấu hết…” Viên Quảng đưa tay lên nhìn Lăng Túc Nhiên.
“Có thể… có thể thua trong tay cậu, thật không uổng công.”
Nói xong, ông ta nhắm mắt, hàm răng cắn chặt.
Không lâu sau đó, trong miệng ông ta sùi ra bọt mép, co giật vài cái rồi nằm yên bất động.
“Tự sát rồi?” Trình Vĩnh Hưng nhướng mày.
“Thôi được rồi, đừng ở đó mà ngây người ra như thế!” Lăng Túc Nhiên liếc nhìn Trình Vĩnh Hưng.
“Nhanh chóng quay về sắp xếp những người và những thứ gì liên quan đến ông ta đi, hy vọng sẽ không làm lớn chuyện!”
“Cảm ơn Lăng Soái!”
Trình Vĩnh Hưng cúi thấp đầu và nói, gương mặt lộ ra vẻ biết ơn.
Hôm nay, nếu như không có Lăng Túc Nhiên, Ngự Đường còn bị nhốt ở đâu không hay biết, không biết rằng lúc nào sẽ xảy ra chuyện lớn.
Sau khi nói xong, chào hỏi Phán Quan một tiếng rồi quay người rời đi. “Đại ca à, anh đúng là thần mà, trong nháy mắt đã có thể nhìn ra được sự ngụy trang của ông ta!” Vài phút sau, hai người Lăng Túc Nhiên lên xe, Phán Quan mới lên tiếng nói.
“Từ lúc bắt đầu, tôi cũng chẳng nghĩ gì, nhưng tôi cảm nhận được rằng ông ta đang che dấu tu vi thật sự của ông ta, vì vậy tôi mới quan sát kĩ một chút.” Lăng Túc Nhiên nói rồi cười nhẹ.
Tuy ông ta bị thương, tu vi cũng giảm xuống rất nhiều, nhưng tinh thần của ông ta không yếu một chút nào.
Anh đã quả quyết điều tra thì đừng nói đến bậc Chiến Sư, ngay cả cấp bậc Chiến Thần cũng khó mà ẩn nấp.
“Khó trách mà!” Phán Quan hơi gật đầu đồng ý.
“Chuyện của Mẫu Dung điều tra thế nào rồi?” Lăng Túc Nhiên sau môt lúc im lặng cũng đã mở lời.
“Đầu đuôi sự việc sắp sáng tỏ rồi!” Phán Quan lần nữa gật đầu đáp lại.
“Vài ngày trước, sau khi để Hắc Sơn Điêu khắc họa chân dung, sau khi so sánh bức ảnh của hai hệ thống Ảnh Môn và đồn cảnh sát, sơ bộ cũng đã lọc ra được hơn một trăm người, trước đó đã để người lại để điều tra rồi.”
“Được!” Lăng Túc Nhiên gật đầu trả lời: “Đối phương sau khi biết tứ đại gia tộc xảy ra chuyện sẽ nhanh chóng cảnh giác nên cậu nhanh chóng đi đi.”
“Đã rõ!” Phán Quan thận trọng đáp lại.
Ở nơi xa vạn dặm, trước mắt hiện ra một khu rừng nguyên thủy, bên trong là một lâu đài phong cách Trung cổ.
Giữa sảnh chính ở trung tâm có một người đàn ông cao gần hai mét ngồi trên chiếc ghế da hổ.
Một vết sẹo kéo dài từ khóe mắt đến xương hàm dưới, nét mặt dữ tợn lại gớm ghiếc, toàn thân có hơi thở nồng nặc mùi máu tanh.
Bên trái người đàn ông là một người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế lông chồn. Người phụ nữ nóng bỏng kia tầm ba mươi tuổi đang nằm nửa người, có nét quyến rũ, dáng người bốc lửa, đôi môi đỏ rực, trên tay là điếu thuốc.
Đùng đùng đùng!
Sau đó, có tiếng bước chân của người đàn ông đi lên vội vã.
“Đường chủ, đã có tin tức của nhóm ngài Aaron rồi ạ.” Người đàn ông bước lên phía trước, quỳ một chân sau đó cúi đầu nói.
“Nói!” Người đàn ông ngồi trên ghế da hổ trầm giọng và nói: “Đã mang Huyết La Sát về hay chưa!”
“Vẫn chưa!” Người đàn ông lắc đầu.
“Bọn họ không những không mang Huyết La Sát về được, ngay cả bọn bọ cũng không thể tự mình trở về được nữa, lần này tất cả những người đi Đông Khởi đều bị giết hết rồi!”
“Cái gì?” Người đàn ông ngồi trên ghế da hổ là Đường chủ của Huyết Sát Đường, Quỷ Huyết Ma Vương.
Đùng!
Lời vừa nói ra, chiếc ghế bên dưới bị nổ tung, mùn gỗ bay ra khắp nơi.
“Tất cả các cường giả của khu đông nước Hoa Hạ đều bị giam giữ ở biên giới, toàn bộ khu đông không thể có một cường giả nào, bọn họ rốt cuộc đã chết trong tay của ai chứ?” Quỷ Huyết Ma Vương tức giận hỏi.
“Bẩm Đường chủ!” Người đàn ông run rẩy cả người.
“Theo tin tức từ nước Hoa Hạ, có ít nhất ba Chiến Thần ở Đông Khởi, có khả năng bọn họ là cường giả Chiến Thần.”
“Cái gì?” Quỷ Huyết Ma Vương lại kêu lên, sau đó cau mày: “Tin này có đáng tin không?”
“Đáng tin ạ!” Người đàn ông gật đầu mạnh: “Đó là tin của người được cài vào nước Hoa Hạ báo về!”
“Đáng chết!” Quỷ Huyết Ma Vương sôi máu: “Đã điều tra ra hay chưa, ba tên đó là ai vậy?”
“Vẫn chưa tra ra được!” Người đàn ông đáp lại lần nữa.
“Chết tiệt!” Quỷ Huyết Ma Vương tức giận nói: “Trong vòng ba ngày tôi phải biết được thân phận của ba người đó, nếu không thì mang đầu cậu về đây!”
“Đã rõ!” Toàn thân người đàn ông rùng mình.
“Được rồi, cút ra ngoài đi!” Quỷ Huyết Ma Vương xua tay đồng ý rồi ngồi xuống một cái ghế khác.
“Dạ!” Người đàn ông khom người rời đi.
“Đường Chủ, xin ngài đừng vì chút chuyện vặt này mà nổi giận.” Đợi sau khi người đó rời đi, người phụ nữ quyến rũ kia duỗi người ra đi đến trước mặt của Quỷ Huyết Ma Vương.
Sau đó, trực tiếp sải chân ngồi lên chân của đối phương, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở: “Để tôi giúp Đường Chủ hạ hỏa!”
“Xoẹt xoẹt!”
Quỷ Huyết Ma Vương chưa kịp nói, đã xé rách quần áo của người phụ nữ.
Trong chốc lát, trong đại sảnh truyền tới những âm thanh rất dâm đãng.
Một tiếng sau cuối cùng cũng kết thúc, một khung cảnh lộn xộn, người phụ nữ vừa mặc quần áo, vừa lên tiếng nói.
“Đường chủ, hay là để tôi đi nước Hoa Hạ một chuyến nhé!”
“Đã rất lâu rồi tôi cũng chưa hoạt động, cơ thể cũng sắp không dùng được nữa rồi, vừa hay có thể đi nước Hoa Hạ khiêu chiến cường giả Chiến Thần rồi.”
“Cũng được!” Quỷ Huyết Ma Vương suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Lần này cô đi, có hai nhiệm vụ chính!”
“Thứ nhất, nhất định phải mang Huyết La Sát còn sống về đây, đừng để cô ta chết, thứ đồ vật đó chỉ có mình cô ta mới biết được nó ở đâu!”
“Thứ hai, nếu đã có người muốn giết Huyết Sát Đường của tôi thì tiện thể cô giải quyết hết một lần luôn đi!”
“Bằng không, nước Hoa Hạ xem thế giới Ám Vực chúng ta là cái thá gì chứ, muốn giết là giết sao!”
“Đường chủ yên tâm, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.” Người phụ nữ nói.
“Đừng xem thường chúng!” Quỷ Huyết Ma Vương châm một điếu xì gà lên hút.
“Tuy rằng cô đã đạt đến tới Chiến Thần đỉnh phong, nhưng đối phương có ba Chiến Thần ở Đông Khởi, những người khác có thể có cùng cảnh giới với cô, cô nhất định phải mang được người về, nhất định phải thành công.”
“Đã rõ!” Người phụ nữ hút một điếu thuốc xong rồi gật đầu đáp lại.
“Yêu tinh nhỏ, nếu như lần này cô thắng lợi trở về, tôi sẽ đề cử cô với tư cách đại diện cho Huyết Sát Đường, đóng quân ở Thánh Điện.” Quỷ Huyết Ma Vương nói
“Thật sao?”
Vẻ mặt người phụ nữ lập tức phấn khởi, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng.
“Đương nhiên rồi!”
“Tạ Đường chủ.”
“Đi đi, đi sớm về sớm, tôi đợi tin tốt của cô!”
“Được.”
Người phụ nữ nói xong, nhanh chóng ẩn náu, giống như bóng ma biến mất ngoài cửa.