"Đã rõ!" Viên Bội Thẩm lần nữa khom người, chỉ huy bốn tên kiếm khách: "Mang Hồng Cương xuống!"
"Vâng!" Bốn người gật đầu, đi tới phía Hồng Cương.
"Bát gia, xin ngài… tha mạng…" Hồng Cương khốn khổ gào lên.
Rầm! Rầm! Rầm!
Đúng lúc này, ngoài cửa sân vang lên một loạt tiếng bước chân, sau đó lại thấy hai người đàn ông trung niên mỗi người dẫn theo một nhóm người đi đến.
"Ông Đào, ông Vương, cứu… cứu tôi…" Nhìn thấy hai người đến, Hồng Cương như là bắt được cành cây cứu mạng, lập tức gào thét.
"Sao thế? Là do ai làm?" Nhìn thấy dáng vẻ Hồng Cương, người đàn ông trung niên tên là Đào Hắc Hùng nhướng mày.
Sau đó, ánh mắt ông ta quét một vòng qua những người đang có mặt, rồi dừng lại trên người Viên Bội Thẩm: "Bát gia, hình như tay của ông duỗi ra hơi dài đấy nhỉ?" . đam mỹ hài
Theo ông ta thấy, tại nơi này chỉ có Viên Bội Thẩm mới dám động đến Hồng Cương thôi!
"Ngu ngốc!" Viên Bội Thẩm lạnh lùng nói ra.
"Bát gia, ông thật sự cho rằng chúng tôi không dám động tới ông sao? Ông có tin hay không…" Người đàn ông tên Vương Triệu Thái tức giận quát lớn một tiếng.
"Hai người là người sai Hồng Cương đến nhà họ Lý hả?" Lăng Túc Nhiên ngắt lời ông ta.
"Sao cơ?" Đào Hắc Hùng quay đầu nhìn về phía Lăng Túc Nhiên: "Thằng nhóc, mày là ai? Ở đây có chỗ cho mày nói chuyện à?"
"Vậy được rồi." Lăng Túc Nhiên đáp, sau đó chuyển hướng nói với Lý Đình Long: "Ông Lý, những năm qua nhà họ Đào và nhà họ Vương tổng cộng đã chiếm đoạt được bao nhiêu tài sản của nhà họ Lý rồi?"
"Tôi biết!" Không đợi Lý Đình Long trả lời, Lý Thanh Huyền lớn tiếng nói.
"Một công ty mỹ phẩm trực thuộc nhà chúng tôi tổng giá trị gần sáu nghìn tỷ bị nhà họ Vương dùng một trăm năm mươi tỷ cưỡng ép thu mua!"
"Ngoài ra, một công ty dược phẩm tổng giá trị gần chín nghìn tỷ bị nhà họ Đào dùng chưa tới ba trăm tỷ để cướp lấy!"
"Hiểu rồi!" Lăng Túc Nhiên nhẹ gật đầu rồi nhìn về phía hai người: "Thời gian năm năm, cả vốn lẫn lãi, chỉ tính riêng số chẵn có lẽ không chênh lệch nhiều lắm, vừa vặn gấp đôi!"
"Thế này nhé, nhà họ Vương lấy ra mười hai nghìn tỷ, nhà họ Đào lấy ra mười tám nghìn tỷ, tạm thời hôm nay tôi có thể để cho các ông còn sống mà rời đi!" Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Hả?
Người nhà họ Lý đồng thời hít sâu một hơi.
Trong thời gian năm năm, lợi tức thu được tính toán thế nào cũng không được nhiều như vậy đâu nha?
Lý Thanh Huyền chớp đôi mắt to, thầm nghĩ, anh trai này có phải được giáo viên thể dục dạy toán học không vậy?
"Ha ha ha…" Đào Hắc Hùng cười to lên: "Thằng nhóc, mày được nhà họ Lý mời đến tấu hài à?"
"Gia chủ nhà họ Lý, xem ra nhiều năm như vậy, các ông vẫn chưa học được bài học kinh nghiệm nhỉ!" Vương Triệu Thái nhìn về phía Lý Trung Kiên lạnh lùng nói: "Thật không ngờ, vậy thì cũng đừng trách chúng tôi!"
"Bắt đầu từ ngày mai, yêu cầu những người nhà họ Lý đi tìm nơi thuê phòng, mảnh đất trống này hai nhà chúng tôi lấy!"
"Dáng vẻ hai người các ông như thế này là không có ý định trả tiền phải không?" Lăng Túc Nhiên vẫn lạnh nhạt tiếp lời.
"Thằng nhóc, tao thấy mày thật sự muốn chết rồi đấy!" Giọng điệu Đào Hắc Hùng trầm xuống: "Người đâu, giúp tao đánh gãy đôi chân của nó, để nó quỳ xuống nói chuyện với tao!"
"Rõ!" Đám người sau lưng Đào Hắc Hùng cùng gật đầu rồi đi về phía Lăng Túc Nhiên.
"Tôi cho hai ông một lời khuyên, nếu như không muốn chết, tốt nhất làm theo lời cậu Lăng nói đi, nếu không các ông nhất định sẽ hối hận!" Viên Bội Thẩm mang theo người của mình ngăn đám người đối phương lại.
"Bát gia, tốt hơn hết ông nên suy nghĩ cho kỹ, có nhất định phải ra mặt thay thằng nhóc này không?" Đào Hắc Hùng lạnh giọng nói.
"Ông có tin không, ông thật sự làm cho chúng tôi tức giận rồi, chúng tôi để cho ông trong vòng một đêm rời đi khỏi Đông Khởi!"
"Ông có thể thử một chút!" Viên Bội Thẩm nhắm mắt lại.
"Rất tốt!" Đào Hắc Hùng trầm giọng đáp lại: "Đã như vậy thì bắt đầu từ ngày mai, vị trí ông vua thế giới ngầm Đông Khởi của ông để cho Lỗ Đức Quân làm đi!"
"Ha ha, thật ngại quá, có chuyện quên nói cho ông Đào." Viên Bội Thẩm cười lạnh.
"Mấy giờ trước, Lỗ Đức Quân và bốn tên kiếm khách của ông ta đã đi xuống dưới Âm phủ báo cáo rồi."
"Cái gì?" Đào Hắc Hùng nhướng mày: "Ông có ý gì?"
"Nếu ông Đào không tin lời của tôi thì có thể gọi điện thoại hỏi một chút mà?" Viên Bội Thẩm lạnh lùng trả lời.
"Tốt nhất là ông đừng chơi trò bịp bợm!" Đào Hắc Hùng vừa nói chuyện vừa lấy điện thoại di động từ trên người ra bấm số điện thoại của Lỗ Đức Quân.
"Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!" Trong loa truyền đến một giọng nói dễ nghe của cô gái.
"Gì vậy?" Trong lòng Đào Hắc Hùng hơi hoảng hốt.
Ông ta tiếp tục gọi cho Lỗ Đức Quân bằng hàng loạt số điện thoại khác nhưng kết quả giống nhau như đúc.
Lại tiếp tục gọi cho ba người khác, vẫn không có gì thay đổi!
"Hiện tại ông đã tin chưa?" Viên Bội Thẩm không nóng không lạnh hỏi.
"Viên Bội Thẩm, ông thật là đáng chết, ông dám giết Lỗ Đức Quân à? Ông ăn gan hùm mật báo đấy à?" Đào Hắc Hùng mặt mũi tràn đầy phẫn nộ.
"Tôi giết đấy!" Không đợi Viên Bội Thẩm đáp lại, Lăng Túc Nhiên lên tiếng lần nữa.
"Hai người các ông có mười phút, nếu như hết thời gian mà tiền chưa chuyển tới tài khoản nhà họ Lý, tôi đưa hai người các ông xuống dưới gặp mặt Lỗ Đức Quân!"
"Gì cơ?" Vương Triệu Thái hơi sửng sốt: "Thằng nhóc, mày rốt cuộc là ai?"
Trong lòng của ông ta dâng lên một cảm giác rất bất an, mí mắt phải không hiểu tại sao giật lên mấy lần.
"Muốn biết tôi là người như thế nào thì gọi điện thoại hỏi anh cả của ông một chút, hỏi ông ta có còn nhớ rõ chuyện xảy ra vài ngày trước tại khách sạn Vương Miện hay không!" Lăng Túc Nhiên nói.
"Cái gì?" Đào Hắc Hùng và Vương Triệu Thái cùng nhau kêu lên, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh hãi.
Bên này Viên Bội Thẩm với Hầu Ưng hai người liếc nhau một cái, đều từ bên trong ánh mắt đối phương thấy được một tia khiếp sợ.
Tại khách sạn Vương Miện xảy ra một chuyện, ba cậu ấm của ba dòng họ lớn bị người đứng đầu mỗi dòng họ cắt đứt sợi dây cứu mạng. Hai người bọn họ nghe được chuyện đó vào ngày thứ hai sau khi sự việc xảy ra.
Hai người vẫn còn buồn bực, rốt cuộc là ai lại có năng lực kinh hãi như thế, dám đường hoàng công khai khiêu chiến ba dòng họ lớn.
Bây giờ nghe Lăng Túc Nhiên nói lời này, hai người xem như là hít thở không thông.
Với thực lực mà Lăng Túc Nhiên thể hiện ra, đừng nói là khiêu chiến ba dòng họ lớn, dù có trực tiếp tiêu diệt ba dòng họ lớn cũng không thành vấn đề!
"Mày… Chính là người ngày đó xuất hiện tại khách sạn Vương Miện thật sao?" Đào Hắc Hùng toàn thân đã bị ướt đẫm mồ hôi.
Chuyện ngày đó,ông ta đã sớm từ nghe từ miệng anh cả của mình, biết được đối phương là người tai to mặt lớn mà nhà họ Đào tuyệt đối không trêu chọc nổi!
Sau khi sự việc xảy ra, kể cả dòng họ Triệu quyền thế bậc nhất cũng không có động tĩnh gì nhiều, chính là vì bọn họ sợ hãi đối phương có Ảnh Môn uy lực chống lưng đằng sau.
Ba nhà đã lén lút liên lạc với nhau, ban đầu họ nghi ngờ rằng đối phương vì chuyện nhà họ Trịnh mà đến.
Chỉ là, sau bao nhiêu ngày, đối phương cũng không làm gì tiếp theo.
Cho nên bọn họ nghĩ là gặp may mắn, rất có thể đối phương chỉ đến thay cô cả nhà họ Trịnh báo thù mà không biết chuyện nhà họ Trịnh bị giết chết cả nhà rốt cuộc là do người nào gây ra.
Nhưng bây giờ, thế mà đối phương lại ra mặt vì nhà họ Lý!
Đào Hắc Hùng nghĩ đến một khả năng, thân thể càng không khống chế được mà run rẩy.
"Các ông còn có năm phút để chuyển khoản!" Lăng Túc Nhiên lại nhắc nhở.
"Thằng nhóc, đừng có mà ngông cuồng!" Vương Triệu Thái cắn răng, lớn tiếng nói.
"Ngày ấy, tại hiện trường có người của Ảnh Môn giúp mày. Hôm nay, để tao xem còn có người nào có thể giúp mày không!"
"Vừa đúng lúc báo thù cho đứa cháu của tao!"
Sau khi nói xong, Vương Triệu Thái quay đầu nhìn về phía Đào Hắc Hùng.
"Ông Đào, đừng có bị nó dọa, chúng ta có nhiều người như vậy sợ cái gì, cùng nhau tiến lên, giết nó đi!"
Ha!
Đào Hắc Hùng thở ra một hơi khí đục, bên trong ánh mắt hiện lên một tia dứt khoát.
Sau đó Đào Hắc Hùng đưa tay vung lên: "Toàn bộ lên cho tao, bất kỳ người nào ngăn cản, giết hết!"