Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 243: Chương 243: Tôi nói không đúng sao?




“Cậu Lăng, trên tầng có phòng riêng, hay là ngài lên đó, tôi sẽ dặn dò phòng bếp...”

Tường Vi nhìn về phía Lăng Túc Nhiên, nói.

“Không cần, chúng tôi đã ăn xong rồi, cô cứ đi xử lý vết thương của mình trước đi!”

Lăng Túc Nhiên xua tay.

“Vậy cũng được, tôi ở ngay tầng trên, cậu Lăng có chỉ thị gì thì cứ gọi tôi.”

Tường Vi cũng không kiên trì nữa.

“Ừ!”

Lăng Túc Nhiên gật đầu.

Sau đó Tường Vi chào hỏi Huyền Bàn với Tần Nhã Lệ rồi xoay người rời đi.

“Anh rể, anh giỏi thật đó! Em thật sự rất hâm mộ anh đó!”

Đợi mọi người rời đi hết, Tần Nhã Lệ mới nhìn Lăng Túc Nhiên với vẻ khen ngợi.

“Anh rể, chờ sau khi em chính thức tốt nghiệp, anh dạy võ cho em được không?”

Tần Nhã Lệ chăm chú hỏi.

“Em học giỏi cho là được, biết võ làm gì!”

Lăng Túc Nhiên trừng mắt nhìn cô ấy.

“Anh đồng ý với em đi mà, em thật sự rất muốn học!”

Tần Nhã Lệ nhìn chằm chằm Lăng Túc Nhiên với vẻ đáng thương.

“Nhã Lệ, cô nghĩ học võ rất thú vị sao?”

Huyền Bàn ở bên cạnh nói: “Không phải người trước kia nữa rồi!”

Anh ta nghĩ tới những việc khó khăn mà những năm gần đây mình đã trải qua tại Huyền Môn, có cả cảm giác sống không bằng chết.

“Không sao, tôi đã chuẩn tâm lý sẵn sàng rồi!”

Tần Nhã Lệ có vẻ rất kiên định.

“Đừng làm loạn!”

Lăng Túc Nhiên cạn lời.

“Em đang nghiêm túc đó, anh đồng ý với em đi mà...”

Tần Nhã Lệ lại nói.

“Nhã Lệ, trùng hợp quá đi, em cũng ăn cơm ở đây sao?”

Đúng lúc này, có một cô gái xinh đẹp đi về phía ba người, còn có một lão già đi theo sau cô ta.

“Tổng giám đốc Phan?”

Tần Nhã Lệ nhìn thấy người kia, hơi ngạc nhiên một chút rồi nói to: “Chào tổng giám đốc Phan, cô cũng đến đây ăn cơm sao?”

Nói tới đây, cô ấy nhìn về phía Lăng Túc Nhiên, nói: “Anh rể, xin giới thiệu một chút, vị này chính là tổng giám đốc công ty chỗ em đang làm việc, Tổng giám đốc Phan, cô ấy cũng là cô chủ của nhà họ Phan, một trong tứ đại gia tộc của Hải Trung!”

Nghe thấy cô ấy nói, ánh mắt của Lăng Túc Nhiên và Huyền Bàn cùng lóe lên vẻ kỳ quoái.

“Cậu Lăng, xin chào, không ngờ anh lại đến Hải Trung!”

Phan Nghệ Quyên nhìn về phía Lăng Túc Nhiên, nói.

“Hả?”

Tần Nhã Lệ hơi ngỡ ngàng: “Tổng giám đốc Phan, cô biết anh rể của tôi sao?”

“Ừ! Trước đây tôi đã gặp cậu Lăng hai lần.”

Phan Nghệ Quyên nhìn về phía Tần Nhã Lệ, cười cười nói.

“Nhã Lệ, em ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì để Huyền Bàn đưa em về trước.”

Lăng Túc Nhiên nhìn thoáng qua Phan Nghệ Quyên sau đó mới nhìn về phía Tần Nhã Lệ, nói.

“A? Em vẫn chưa ăn được gì mà...”

Tần Nhã Lệ lại được phen ngỡ ngàng.

“Nhã Lệ, nghe nói quà vặt ở Hải Trung rất ngon, khó lắm tôi mới có dịp đến đây, cô dẫn tôi đi nếm thử được không?”

Huyền Bàn cười cười, nói.

Mặc dù anh ta không biết có chuyện gì xảy ra giữa đại ca nhà mình và Phan Nghệ Quyên, nhưng anh ta có cảm giác sự xuất hiện Phan Nghệ Quyên có lẽ không phải trùng hợp.

Đại ca đương nhiên cũng đoán được chuyện này nên mới không muốn để Tần Nhã Lệ dính dáng tới những chuyện tiếp theo, biết quá nhiều không có lợi với cô ấy.

“Nhưng mà...”

Tần Nhã Lệ buồn bực.

“Đi đi!”

Lăng Túc Nhiên xua tay: “Mấy ngày tới anh vẫn ở lại Hải Trung, chờ anh xong việc sẽ lại đãi em một bữa thịnh soạn.”

“Cái này...

Vậy được rồi!”

Tần Nhã Lệ đương nhiên cũng nhận ra gì đó không bình thường, sau đó chào Phan Nghệ Quyên rồi theo Huyền Bàn rời đi.

“Cậu Lăng, anh có thể chuyển tới phòng riêng không?" Đợi sau khi hai người rời khỏi đó, Phan Nghệ Quyên mới âm thầm hít một hơi thật sâu, nhìn về phía phía Lăng Túc Nhiên, mở miệng.

Mỗi lần gặp Lăng Túc Nhiên, cô ta đều cảm thấy có một loại áp lực vô hình.

Lăng Túc Nhiên liếc cô ta sau đó đứng dậy đi lên tầng hai.

Phòng khách nhiều người chuyện trò hỗn độn, thật sự không thích hợp để nói chuyện.

Mấy phút sau, hai người đến một căn phòng, ngồi xuống.

“Cảm ơn cậu Lăng đã nể mặt!”

Phan Nghệ Quyên cầm lấy ấm trà rót cho Lăng Túc Nhiên.

“Đừng làm những chuyện tự cho là mình thông minh!”

Lăng Túc Nhiên nhàn nhạt nói: "Làm như vậy chỉ tự rước họa vào thân mà thôi!”

“Xin thứ lỗi cho sự ngu muội của tôi, không biết cậu Lăng chính là?”

Tay Phan Nghệ Quyên hơi dừng lại.

“Vẫn muốn tiếp tục giả vờ sao?”

Giọng của Lăng Túc Nhiên lạnh hơn vài phần: “Nhã Lệ tới thực tập ở công ty nhà họ Phan, cô đừng nói với tôi đây chỉ là trùng hợp!”

Lúc trước ở phòng khách, anh nghe Tần Nhã Lệ gọi Phan Nghệ Quyên là Tổng giám đốc Phan thì đã hiểu ra.

Chuyện này tất nhiên là do Phan Nghệ Quyên gặp anh ở Đông Khởi lần trước, có ý muốn tiếp cận anh nên mới cố tình ra tay.

“Cậu Lăng hiểu lầm rồi!”

Ngược lại, sau khi Phan Nghệ Quyên rót trà cho hai người xong, ngồi xuống: “Công ty của tôi đến trường học của cô Tần để tổ chức ngày hội tuyển dụng trên sân trường, cô ấy có điều kiện hàng đầu về mọi mặt, cho nên...”

“Thật sao?”

Lăng Túc Nhiên ngắt lời cô ta: “Cô dám khẳng định cô không tổ chức hội tuyển dụng để nhằm vào con bé không?" Cậu Lăng, tôi không có ác ý với cô Tần.”

Phan Nghệ Quyên hít sâu một hơi nhưng lại không phủ nhận.

Giả vờ ngu ngốc trước mặt người thông minh chỉ có thể tự chuốc lấy nhục, nói gì đến chuyện người cô ta đang đối mặt còn là kỳ tài ngàn năm có một như Lăng Túc Nhiên.

“Lợi dụng một sinh viên đơn thuần mà còn nói là không có ác ý sao?”

Ánh mắt Lăng Túc Nhiên lóe lên một tia tàn nhẫn: “Hơn nữa chuyện cô ở đây hôm nay, cô có dám khẳng định chỉ là trùng hợp không?”

“Tôi...”

Phan Nghệ Quyên cảm giác khi ở trước mặt Lăng Túc Nhiên cô ta giống như một tên thiểu năng khả năng ngôn ngữ không phát triển, hoàn toàn không biết trả lời thế nào.

“Không muốn thừa nhận sao? Vậy tôi phân tích cho cô nghe một chút!”

Lăng Túc Nhiên cầm chén trà lên uống một ngụm.

“Sau chuyện xảy ra với Phật gia, tứ đại gia tộc Hải Trung các người chắc chắn sẽ đi khắp nơi dò la xem ai đã gây ra chuyện này nhưng đến tận hôm nay các người vẫn không có tin tức gì chắc chắn cả.”

“Tuy nhiên, có một chuyện các người có thể khẳng định chính là Phật gia vì bắt Thẩm Quang Khải nên mới gặp tai họa.”

“Khắp đất Hải Trung này, người biết về quan hệ của tôi với Thẩm Quang Khải không nhiều, cô là một trong số đó.”

“Với hiểu biết của tôi về cô, chắc chắn cô sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để chứng minh tôi là ngọn nguồn gây ra chuyện của Phật Gia để nhà họ Phan các người có thể đưa ra quyết định tiếp theo.”

“Cậu Lăng, tôi...”

Phan Nghệ Quyên hít sâu một lần nữa, sắc mặt cô ta có hơi lo lắng.

“Cô biết sau khi tôi đến Hải Trung rất có thể sẽ gặp Nhã Lệ, vậy nên, nếu tôi đoán không lầm, hẳn là từ hôm qua cô đã bắt đầu phái người theo dõi Nhã Lệ rồi.”

Lăng Túc Nhiên đặt chén trà xuống, tiếp tục nói.

“Hơn nữa, cô thật sự cho rằng tôi không biết cô đã đến nhà hàng này từ lâu rồi sao? Lúc chúng tôi vừa gọi đồ ăn xong cô đã ngồi ở chỗ cạnh cửa rồi!”

“Mà trò làm loạn của tên Quách Chí Cường cũng rất hợp ý cô, dựa vào chuyện này cô có thể đoán ra quan hệ của tôi và Tường Vi.”

“Sau chuyện của Phật Gia, Tường Vi bắt đầu thu thập tài sản đứng tên Phật Gia, người thông minh một chút sẽ đều đoán được rằng chắc chắn sau lưng Tường Vi có người ủng hộ, mà người kia đương nhiên chính là người các người muốn tìm.”

Kết quả đúng ý như những gì cô đã đoán, bằng lời nói và hành động của Tường Vi khi nhìn thấy tôi, cô ngay lập tức nhận ra quan hệ của tôi và cô ấy.”

“Vậy nên cô mới xuất hiện!”

“Tôi nói không đúng sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.