Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 46: Chương 46: Ức hiếp người quá đáng




“Rõ!” Người đàn ông hai mét xăm trổ mình đáp lại một tiếng rồi đi về phía Lý Đình Long.

“Các người đừng tới đây!” Lý Thanh Huyền lớn tiếng hét lên, sau đó bước lên hai bước chắn trước mặt Lý Đình Long.

“Cút ra!” Một người đàn ông xăm trổ trong số đó một tay đẩy Lý Thanh Huyền ra.

Sau đó, đi đến trước mặt Lý Đình Long, giơ tay tát một cái xuống.

“Mấy người làm gì vậy, dừng tay lại!” Giọng của một người đàn ông trung niên ở cửa khu nhà vang lên.

Đó là chủ nhà hiện giờ của nhà họ Lý tên Lý Trung Kiên, người đi theo phía sau là vợ của ông ta, cùng với chú ba của Lý Thanh Huyền.

“Mấy người rốt cuộc chưa đủ hay sao! Thật sự muốn dồn người nhà người khác vào con đường chết à?” Mẹ Lý Thanh Huyền là Trịnh Mẫn Chi tức giận hét lên.

“Bố, bố không sao chứ?” Hai anh em Lý Trung Kiên bước nhanh tới trước mặt ông cụ hỏi.

“Không sao!” Lý Đình Long cau mày lắc lắc đầu.

“Bố, bọn khốn này càng ngày càng quá đáng, chúng ta báo cảnh sát đi!” Lý Thanh Huyền nói đồng thời lấy điện thoại từ trong người ra.

Bụp!

Cô còn chưa dứt lời, Hồng Cương tiến lên vài bước, một cái tát giáng xuống.

Lý Thanh Huyền trực tiếp bị hất ngã xuống mặt đất, khóe miệng có vết máu nhàn nhạt trào ra, điện thoại rơi ra khỏi tay.

“Con ranh nhiều chuyện. Tao thấy mày chán sống rồi. Còn muốn báo cảnh sát, có tin buổi tối hôm nay tao cho mày tới sở tiếp khách hay không?”

“Thanh Huyền!” Trịnh Mẫn Chi hô to một tiếng, chạy nhanh tới đỡ Lý Thanh Huyền dậy.

“Hồng Cương, tao liều mạng với mày!” Chú ba của Lý Thanh Huyền là Lý Tiến Bình hét lớn một tiếng sau đó xông tới phía Hồng Cương.

Vụt!

Nhưng mà, mới vừa xông lên chưa được hai bước, Hồng Cương nghiêng mình đi lên.

Lật cổ tay, một con dao trực tiếp đâm thẳng vào yết hầu của Lý Tiến Bình.

Tuy rằng Hồng Cương không phải người trong giới võ đạo, nhưng ở thế giới ngầm của Đông Khởi lại có tiếng tăm lẫy lừng, kỹ năng tốt, hơn nữa có tiếng là tàn nhẫn độc ác.

“Ông lấy cái gì mà đòi đấu với tôi? Có bản lĩnh ông thử động một chút xem?” Hồng Cương lạnh lùng nhìn về phía Lý Tiến Bình: “Có tin tôi cho ông đi gặp Diêm Vương luôn không?”

“Hồng Cương, mày đừng làm càn!” Lý Trung Kiên hét lên: “Có chuyện gì từ từ nói, cậu buông chú ba ra trước đi!”

Bụp!

Hồng Cương đá một chân ra, Lý Tiến Bình bổ nhào vài vòng trên mặt đất, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

“Lần này là cảnh cáo các người. Nếu còn dám gào to, tôi sẽ trực tiếp giết!” Hồng Cương lạnh lùng liếc nhìn Lý Tiến Bình.

Lý Đình Long ngồi trên xe lăn nhìn thấy màn này, trong mắt hiện lên một tia đau xót, hai mắt đỏ bừng.

Nếu không phải bởi vì bị thương quá nặng, đám người Hồng Cương này không đủ ông ấy nhét kẽ răng!

Nhưng vào lúc này, hổ xuống đồng bằng thì bị chó khinh. Ngoài việc có thể tức giận, ông ấy không còn cách nào cả!

“Hồng Cương, cậu đừng ức hiếp người quá đáng!” Lý Trung Kiên hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn về phía Hồng Cương trầm giọng nói.

“Ha ha, tôi chính là ức hiếp các người đấy, ông có thể làm gì được?” Hồng Cương nhìn về phía Lý Trung Kiên lạnh nhạt nói.

“Cậu thật sự cho rằng nhà họ Lý chúng tôi không có chút cách nào để làm gì mấy người sao?” Lý Trung Kiên tức giận đáp lại: “Nếu ép chúng tôi quá mức, cùng lắm thì cùng các người mất cả chì lẫn chài!”

“Ồ! Tôi sợ quá cơ!” Hồng Cương chế nhạo.

“Không phải Hồng Cương tôi xem thường các người, nhà họ Lý bây giờ, đến tư cách ‘mất cả chì lẫn chài’ với tôi cũng không có!”

Nói xong, từ trên người lôi ra một tấm thẻ ngân hàng ném lên mặt Lý Trung Kiên.

“Ông về vừa đúng lúc, lão già kia là một cái rễ cây, nói với ông ta không thông, tôi trực tiếp nói với ông vậy!”

“Trong thẻ ngân hàng này có một ba tỷ, cho ông một giờ đồng hồ, lập tức mang theo tất cả tài liệu liên quan cùng tôi đi làm thủ tục chuyển nhượng phòng trà của nhà các người cho tôi!”

“Nếu không, tất cả hậu quả tự nhận lấy!”

“Ha ha, ba tỷ? Bọn họ thật đúng biết nói!” Lý Trung Kiên cười lạnh: “Cậu biết phòng trà đó với miếng đất đáng giá bao nhiêu tiền không?”

“Tôi không quan tâm đáng giá bao nhiêu tiền!” Hồng Cương thiếu kiên nhẫn lạnh lùng đáp lại.

“Dù sao tôi chỉ trả cho các người ba tỷ, ông muốn cũng phải bán, không muốn cũng phải bán, trừ phi ông không muốn nhà họ Lý được sống yên ổn!”

“Phòng trà đó ít nhất cũng phải ba trăm tỷ trở lên, mấy người trả ba tỷ mà muốn lấy đi!” Lý Trung Kiên đầy tức giận.

“Hơn nữa, phòng trà đó đã là sản nghiệp cuối cùng của nhà họ Lý chúng tôi, các người vẫn không chịu buông tha, thật sự muốn đẩy nhà họ Lý chúng tôi vào ngõ cụt sao!”

“Ông nói nhiều như vậy làm gì, nhanh cầm tài liệu đi theo tôi!” Hồng Cương kêu lên.

“Cậu quay về nói với người phía sau rằng, muốn có phòng trà này, trừ khi tôi chết!” Lý Trung Kiên tức giận đáp lại.

Bụp!

Chưa kịp dứt lời, Hồng Cương một chân đá ngã ông ta lăn trên mặt đất.

“Thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu đã muốn chết như vậy, tôi sẽ thành toàn cho ông!” Hồng Cương sau khi nói xong vung tay lên: “Người đâu, ra tay, đánh cho tới khi ông ta đồng ý mới thôi!”

“Vâng!” Vài tên đàn ông xăm trổ đáp lại một tiếng, ào ào lao về phía Lý Trung Kiên.

“Tên khốn, tao liều mạng với mày!” Trịnh Mẫn Chi hét lớn một tiếng xông tới chỗ mấy tên đàn ông xăm trổ.

“Sang bên đó chết đi!” Một người đàn ông xăm mình bước lên hai bước, một chân đá bà ấy ngã lăn dưới mặt đất.

Một cái đá không quá dùng sức, Trịnh Mẫn Chi lập tức lăn trên mặt đất không ngừng nôn khan.

“Mẫn Chi!”

“Mẹ!”

“Chị dâu!”

Lý Trung Kiên ba người đồng thời hét lớn.

“Đám... Đám súc sinh chúng mày, thật đáng chết mà!” Lý Đình Long cả người run lên vì tức giận.

“Gia chủ nhà họ Lý, đến lượt ông rồi đó!” Tên đàn ông kia sau đó nhìn về phía Lý Trung Kiên nhàn nhạt nói.

“Tôi rất muốn nhìn xem ông có thể kiên trì được bao nhiêu lâu mới đồng ý bán phòng trà đi!”

Giọng nói vừa dứt, bày tư thế muốn lao tới chào đón Lý Trung Kiên.

Vụt! Vụt! Vụt!

Đúng lúc này, mười mấy tên đàn ông xăm trổ giống như bị ô tô đâm vào trực tiếp bay thẳng lên giữa không trung.

Bay lên hai ba mươi mét thì bị rơi mạnh xuống đất, không gãy tay thì gãy chân.

Cả đám nằm trên mặt đất phun ra vài ngụm máu tươi, mắt đảo tròn, toàn bộ ngất lịm đi.

Vù!

Ngay sau đó, một thân ảnh vọt lên trước mặt Hồng Cương, cầm lấy cổ tay của anh ta vặn mạnh một cái, răng rắc vài tiếng, cánh tay của Hồng Cường ngay sau đó bị buông thõng xuống.

Đương nhiên vẫn chưa kết thúc, người đó lại một lần nữa giẫm mạnh một chân lên mắt cá chân phải của Hồng Cương, xương của anh ta bị dập nát.

“A…” Ngay sau đó, Hồng Cương phát ra một tiếng kêu thảm thiết rồi nằm xuống.

Tất cả những điều này xảy ra chớp nhoáng, tới khi mọi người phản ứng kịp, Hồng Cương đã kêu rên trên mặt đất.

Shh!

Người nhà Lý Đình Long cùng với mười mấy người đàn ông xăm trổ còn lại, cùng lúc hít sâu một hơi.

Chuyện này cũng khốc liệt quá, chớp mắt một cái phế được hơn mười người, lại còn có cả Hồng Cương người tàn nhẫn của thế giới ngầm.

“Chúng... Chúng mày là ai? Dám… Dám làm vậy với anh Cương, chúng… Chúng mày chết chắc rồi…”

Một người đàn ông xăm trổ nhìn hai người Lăng Túc Nhiên với Lục Tần Nam không biết xuất hiện từ bao giờ, giọng run run nói.

“Anh Cương, là… Là người của ông Lỗ, nhà họ Lỗ nhất định sẽ không tha cho mày đâu…”

“Vậy sao?” Ánh mắt Lăng Túc Nhiên hơi hơi nhíu lại, cầm lấy điện thoại lên gọi điện cho Viên Bội Thẩm.

“Bây giờ tôi đang ở khu nhà của nhà họ Lý, cho ông nửa giờ đồng hồ, xuất hiện trước mặt tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.