Bây giờ đến lượt Đoạn Lục Bình và Ngọc Hồi phải bịt chặt lỗ tai lại,họ thật sự là bị tiếng hét của Lâm Nhạc làm hỏng lỗ tai rồi.
Sau khi hét xong,phát hiện mình quá luống cuống Lâm Nhạc đỏ mặt quay sang nhìn Đoạn Lục Bình,ho nhẹ một tiếng rồi hỏi hắn:
“Đoạn tướng quân,cho tiểu nữ xin hỏi,Quan đại nhân đang ở đâu ạ?”
Đoạn Lục Bình sau khi thoát khỏi cơn kinh hãi liền chỉ tay về hướng Nam,nói:
“Ở phía Nam có Vân các,ba vị quan nhất phẩm thường ngồi ở đấy.Để ta đưa tiểu thư đi,có gì ta sẽ giới thiệu sơ qua hoàng cung cho tiểu thư biết luôn?”
“Cảm ơn ngài,Đoạn tướng quân”-Lâm Nhạc hướng hắn cảm ơn,nàng phải thừa nhận rằng nam nhân này ngoại trừ giọng nói ra thì cái gì cũng được.
Ngọc Hồi nãy giờ đứng một bên nhìn hai ngườinói chuyện mà trầm mặc.Nàng rất lo lắng việc Tiểu Nhạc vào cung,nếu muội ấy mà không cố gắng nhất định ước mơ sẽ khó mà thực hiên được.Aizz,thôi vậy,nếu số phận đã định sẵnthì thôi vậy,nàng vẫn sẽ cứ là người đứng sau lưng bảo vệ muội muội là được.
Lâm Nhạc đi trước mãi không thấy Ngọc Hồi đi theo lền quay lai vãy tay gọi.Ngọc Hồi từ đó cắt đứt suy nghĩ rồi đuổi theo.
...
***
Vân Các
Quan đại nhân đang tán gẫu với hai người bạn già của mình thì bỗng thấy khí lạnh tràn về,quái lạ,bây giờ sắp hè đến nới rồi mà thời tiết lại thay đổi nhỉ?
Hướng ra ngoài cửa để xem bầu trời thì kinh hãi nhìn khuôn mặtbừng bừng lửa giận của Lâm Nhạc.Ặc,chả lẽ nha đầu này biết rồi?
“Lâm tiểu thư,sao tiểu thư lại tức giận vậy,có ai chọc tức tiểu thư à?”-điều chỉnh giọng nói cho thật tự nhiên.
Lâm Nhạc nhìn khuôn mặt “giả tạo” của Quan đại nhân gằn giọng nói:
“Quan đại nhân,tại sao ngài không nói trước với tiểu nữ rằng hoàng đế đuơng triều là..là..là..”-quả thật là nàng không nói được câu “hoàng đế là một tên ngốc“.Đó chính là tội khi quân a,nàng không muốn chết sớm đâu.
“Là một tên ngốc chứ gì?”
Lâm Nhạc gật đầu,nàng quả thật là khó mà tiếp nhận sự thật này:
“Thì ra đây là nguyên nhân ngài ra giá cao để đưa tiểu nữ vào cung”
“Phải”
“Vậy bao giờ thì tiểu nữ mới được trở về nhà?”
“Thời hạn nửa năm,tiểuthư phải dạy cho hoàng đế tất cả những thư cần phảihọc để khi người vào triều nhiếp chính thì sẽ thuận buồm xuôi gió.Nếu tiểu thư hoàn thành nhanh nhiệm vụ này sẽ được trở về nhà sớm”
“Được,tiểu nữ đồng ý”
Sau khi hai người thảo luận xong,lúc đó Lâm Nhạc mới để đến hai vị lão quan bị mình bỏ quên từ lúc tiến vào đến giờ.
Ôi,nàng quá sơ suất rồi.Lâm Nhạc hướng hái vị lão quan cúi đầu:
“Mộ Dung đại nhân,Âu Duơng đại nhân,tiểu nữ thật lòng xin lỗi”
“Không có gì đâu”-hai người không hẹn mà cùng đồng thanh nói.
“...”
***
Sau khi rời khỏi Vân Các,Đoạn Lục Bình đưa Lâm Nhạc đến tẩm cung của.Còn Ngọc Hồi sau khi ở lại dặn dò Lâm Nhạc rồi cũng ra về.Vậy là cuộc sống trong cung của Lâm Nhạc chính thức bắt đầu.Nàng phải đi ngủ sớm để mai còn dậysớm,ngày mai sẽ có mama đến dạy nàng các nghi lễ trong cung.Sau khi học xong Lâm Nhạc lại phải tham gia lễ sắc phong Quý phi.Nàng vào cung vừa làm Quý phi vừa làm sư phó của Hoàng đế,làm một lúc hai công việc thật sự rất vất vả.
Lâm Nhạc thở dài,thôi vậy,tham thì thâm mà.Lâm Nhạc tắt đèn rồi lên giường ngủ.Trên nóc nhà,một bóng đen sau khi thấy đèn tắt cũng bay vọt đi về hướng Bắc.....