Dịch giả: Hoangtruc
oOo
Trong nháy mắt, vạn con ngựa cùng động.
Không nghe thấy chút tiếng động nào, chỉ có khói đen như bụi bặm bị cuốn
ngược lên cuồn cuộn, từ bốn phương tám hướng vây tụ vào giữa.
- Hà bá gia...
Hồng đại hiệp đã sớm lấy Lang Nha bổng và Hải Hồn xoa ra, nhưng giọng nó đầy run rẩy. Không chỉ mình nó sợ hãi, mà các vật cưỡi của thần linh khác
cũng đều kêu lên đầy bất an. Đến Trần Cảnh khi nhìn về sát khí cuồn cuộn trước mắt cũng có một loại cảm giác lực bất tòng tâm.
Vạn kỵ
binh động, Thành Hoàng cũng động. Bốn con ngựa vong linh đen nhanh chóng kéo cỗ xe xông thẳng vào trận thức ba ngàn âm binh kết lại kia. Trần
Cảnh bèn khẽ thúc Hồng đại hiệp:
- Theo sau.
Hồng đại hiệp lập tức dốc toàn lực chạy vào trong trận mà ba ngàn âm binh kết thành.
Không chỉ có Trần Cảnh làm như vậy, mà tất cả thần linh khác cũng đồng
thời chạy đi vào cùng Trần Cảnh. Thời điểm này, ai nấy đều hiểu, chạy
vào trong trận âm binh thì sẽ có cơ hội sống sót cao hơn.
Trần
Cảnh không thể chậm chân được, bèn thi triển pháp thuật độn thủy, lại
phát hiện ra phép độn thủy ở nơi này có uy lực cực thấp, khó mà độn đi
được. Cũng may Hồng đại hiệp chạy cực nhanh, trong nháy mắt đã tiến vào
âm binh trận. Nhưng Trần Cảnh lại cảm giác như bản thân không vào trong
trận, mà cũng không nhìn thấy người ở trong trận, chỉ thấy suơng mù dày
đặc. Đa số thần linh khác đi vào trong trận cũng đều như Trần Cảnh lúc
này, trên mặt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên. Căn bản người nào bước vào
trong trận, đều có phản ứng tương tự như hắn.
Trong này phần lớn
là thần linh cả. Trần Cảnh vô thức nhìn lướt về phía trước, chỉ nhìn
thấy một có một viên ngọc xanh đang yên tĩnh chìm nổi trong đám mây đỏ,
dưới đám mây đỏ là Giang Lưu Vân với mái tóc bạc trắng bắt mắt. Hơn nữa, còn có hơn mười tu sĩ tu hành Tiên đạo đang tụ lại kết thành trận thức. Diệp Thanh Tuyết cũng ở trong đó, tia điện chớp lóe quanh người, nàng
nhìn quanh như đang tìm kiếm gì đó. Đúng lúc này, kỵ binh giáp đen từ
tám hướng đã kéo tới nơi.
Nháy mắt, tất cả đều bị nhấn chìm.
Nháy mắt, toàn bộ đều bị bao phủ.
Tích tắc, mọi thứ đều chìm ngập trong sát khí đen kịt.
Trước mắt Trần Cảnh tối sầm lại. Hắn ngẩng đầu, đang có mấy người bay lên
trời, có lẽ mấy người đó muốn ẩn mình mà độn đi. Nhưng tại âm phủ, không cách nào thật sự ẩn thân được, cho nên chỉ thấy vô vàn mũi tên như đàn
châu chấu phô thiên cái địa lao đến, mà bọn họ chỉ có thể lấy pháp bảo
hộ thân, rồi từng người nhanh chóng bay về các hướng khác nhau. Những
mũi tên như vô tận này nhanh chóng đánh tan pháp thuật hộ thân của bọn
họ. Có một người trong đó hét lớn, thân thể tan ra, hóa thành một ngọn
núi. Ngọn núi dần hư ảo trong suốt như muốn biến mất.
Đúng lúc
này, ngàn vạn mũi tên đầy trời đột ngột hóa thành một mũi tên duy nhất,
xuyên qua hư không, chớp mắt đã cắm thẳng vào ngọn núi sắp biến mất kia. Ngọn núi lập tức tan vỡ, hóa lại thành một người đầu tóc đen bù xù,
miệng phun máu tươi.
Sau đó, mũi tên đầy trời lại lao đến, người
kia không còn lực chống cự chỉ đành chịu trận thành một con nhím. Cả
người y còn chưa rơi xuống đất đã bị âm khí ăn mòn thành một đống xương
khô.
Chuyện vừa mới xảy ra ngay khi Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn lên, đồng thời đã đánh tan cái ý tưởng bỏ chạy từ trên bầu trời của hắn.
Ngay lúc này, đã có kỵ binh giáp đen lao vọt tới.
Áo giáp đen kịt, trường thương đen kịt, cặp mắt ẩn dưới chiếc mũ sắt đen
cũng lóe lên những tia đen kịt. Cơn lũ màu đen đã cuốn tới.
Ngọn thương nặng nề, lạnh lùng nhắm thẳng vào ngực địch thủ, ngựa cõi âm cuồng đạp lao xuống. Khí tức tử vong lạnh như băng.
Ánh sáng trắng lóe lên, kỵ binh giáp đen đột nhiên bị đứt lìa làm hai đoạn, nháy mắt lại biến thành làn khói đen bay lên nhập vào bầu trời, chỉ còn lại bộ áo giáp rơi rớt xuống. Còn con ngựa đen khoác giáp đen cũng bị
Hồng đại hiệp đập tan bằng Lang Nha bổng.
Trần Cảnh vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Lần tiếp xúc vừa rồi khiến hắn hiểu ra, những kỵ binh
giáp đen này không có thân thể, chỉ là một luồng âm khí nồng nặc, dựa
vào một ý niệm chống đỡ lấy. Bọn chúng hoàn toàn lấy giáp đen làm da
thịt, lấy âm khí làm máu.
Một kỵ binh ngã xuống, lập tức có ba kỵ binh thúc ngựa quét qua, trường thương đâm thẳng, sát khí nặng nề.
Mê Thiên kiếm biến hóa ra sương trắng. Khoảnh khắc này một kiếm như đã hóa làm ba, từ khe hở của ba trường thương đen, đâm thẳng vào mắt ba tên kị binh giáp đen. Trong nháy mắt, ba tên kỵ binh này hóa thành khói đen
chết đi.
Ba kiếm này lại chứng thực thêm suy đoán của Trần Cảnh,
đó là linh hồn bên trong giáp đen của đám kỵ binh này có lực phòng ngự
vô cùng yếu ớt. Mà kiếm sát của Mê Thiên kiếm lại chuyên nhằm vào công
kích kinh hồn. Sát khí sắc bén trên thân kiếm khiến ý thức của đám kỵ
binh giáp đen tán đi trong nháy mắt. Nếu kiếm cương thành, chẳng những
uy lực kiếm sát tăng lên mà còn dẫn dắt được nguyên khí trong thiên địa, có thể chém đứt cả ngọn núi.
Hồng đại hiệp lao nhanh về phía
trước. Nó chỉ có thuật độn thủy, nhưng trong cõi âm này cũng bị áp chế,
đành phải dựa vào thân thể chạy vội đi. Không chỉ mình nó, mà người khác cũng không cách nào thi triển thuật ẩn độn được, chỉ có thể dựa vào
pháp lực mà chém giết lao ra ngoài từ trong thiên quân vạn mã.
Đỉnh đầu Trần Cảnh hiện lên hình ảnh một khúc sông được bao phủ trong ánh
kiếm. Chỉ cần có kỵ binh giáp đen vọt đến hướng hắn thì sẽ bị đổ rạp
xuống trong nháy mắt.
Hồng đại hiệp luôn một mực tiến vào trận
thế âm binh của Thành Hoàng, lại đột nhiên ngừng lại. Trần Cảnh chợt
phát hiện trước mặt chỉ có kỵ binh giáp đen và trường thương, kích sắt
đâm thẳng tới, hoàn toàn không có cái trận âm binh gì cả.
- Xông ra...
Trần Cảnh khẽ quát một tiếng. Căn bản lúc này không thể lựa chọn phương
hướng, Hồng đại hiệp lập tức xông bừa ra ngoài. Bình thường khi gặp kẻ
địch, nó luôn khiếp sợ, nhưng khi chiến đấu lại đầy gan dạ. Lúc này, chỉ trừ đám kỵ binh giáp đen thì bốn phương tám hướng xung quanh không có
gì nữa. Hơn nữa, trong phiến không gian này cũng không cách nào dùng
phép vọng thần nhìn ra xa được ngoài một dặm, thần niệm tối đa cũng chỉ
nhìn thấy ba trượng quanh thân là cùng.
Hồng đại hiệp cực kỳ linh hoạt, không cứng đối cứng với đám kỵ binh giáp đen mà chỉ luồn lách vào những chỗ khá ít kỵ binh mà đi.
”Choengggg...”Chợt có kỵ binh
chặn lấy kiếm của Trần Cảnh. Hắn giật mình kinh hãi, vội liếc mắt nhìn
qua, chỉ thấy con mắt đối phương ẩn dưới chiếc mũ sắt đen kịt lóe lên
ánh đỏ khác hẳn với những kỵ binh khác. Hắn bèn lách tránh, nào ngờ
trước mặt lại có hai kỵ binh lao tới, hai cây thương cùng đâm ra một
lúc.
Không khí trầm lặng, sát khí đậm đặc.
Kiếm tùy tâm
động, ngay khi hai cây thương vừa đâm ra thì mũi kiếm của hắn đã đâm
thẳng vào trong hốc mắt của mỗi tên. Trong tích tắc này, sau lưng hắn
lại truyền đền hơi lạnh thấu xương. Hắn hiểu, hẳn là tên kỵ binh vừa bị
mình lách tránh đã xoay người giết về phía này.
Cùng lúc đó, xung quanh hắn có vài kỵ binh lao tới. Trần Cảnh không để ý, chỉ chuyên tâm
chém giết đám kỵ binh trước mặt. Ánh kiếm tản khắp nơi như những đóa hoa mai trong trời đông. Mỗi đóa mai nở ra thì lại có một kỵ binh giáp đen
đổ rạp xuống.
Kỵ binh phía sau lại không cách nào đuổi tới nơi,
do vậy mà hình thành một con đường rộng ba trượng tại nơi Hồng đại hiệp
đi qua.
Đây là lần đầu tiên từ khi luyện kiếm tới nay, Trần Cảnh
dùng đến kiếm thuật với mật độ dày đặc như thế này. Không dùng kỹ xảo
đáng kể, chỉ tập trung tinh thần ngự kiếm, cố gắng xuất kiếm càng lúc
càng nhanh hơn, cố gắng khi đám kỵ binh giáp đen đâm tới, trước khi bị
đâm trúng thì sẽ đâm vào bọn chúng trước.
Kiếm tâm thông linh, kiếm tùy tâm động.
Từ tâm niệm động đến khi kiếm động sẽ mất một khoảng thời gian, nhưng
khoảng thời gian này tính ra quá ngắn. Mặt khác, nếu dưỡng luyện kiếm
ngày đêm không ngừng còn có thể rút ngắn khoảng thời gian này thêm nữa.
Đôi khi những điều kiện cực hạn cũng góp phần kích phát tiềm lực của con người. Như vào thời khắc sinh tử, mọi thứ trong lòng đều quên hết, chỉ
chuyên tâm vào một kiếm này, muốn thúc đẩy ngự kiếm mau hơn nữa.
Nếu có người ở trên trời cao nhìn xuống, sẽ thấy trên đỉnh đầu Trần Cảnh có một luồng sáng trắng bay lượn, gần như đã không nhìn ra được hình kiếm
mà chỉ là ánh sáng chớp lóe.
Một đường không ngừng nghỉ tiến về
phía trước, đến chính Trần Cảnh cũng không biết mình đã giết chết bao
nhiêu, không biết đằng sau còn có kỵ binh giáp đen xuất hiện nữa hay
không. Hắn chỉ nhìn thấy kỵ binh giáp đen trước mắt cuồn cuộn như thủy
triều, liên tục không ngừng, không chút giảm bớt, giết vô tận, chém
không hết.
Sau lưng hắn như có một luồng sát khí đeo dính lấy,
nhưng vì Hồng đại hiệp một mực tiến thẳng về phía trước, hơn nữa lại có
đông đảo kỵ binh cản đường, nên chủ nhân luồng sát khí đó luôn không
cách nào tới gần Trần Cảnh hơn được. Đương nhiên, Trần Cảnh cũng không
cách nào thoát hẳn được. Đột nhiên, thần niệm Trần Cảnh như bị kim đâm
một nhát.
Một tên kỵ binh to cao hơn hẳn những kỵ binh bình
thường xuất hiện, áo giáp đen hơn, thương cũng nặng nề hơn, trong mắt
không còn đen tuyền mà mang màu đỏ ngầu.
- Rẽ trái.
Trần
Cảnh khẽ quát, Hồng đại hiệp lập tức lao qua bên trái, Trần Cảnh không
muốn chống lại tên kỵ tướng nồng nặc sát khí kia. Nếu là ở chỗ khác, tất nhiên hắn sẽ không sợ, nhưng bây giờ không thể chống lại. Chỉ cần một
kiếm của hắn không giết chết kẻ địch mà bị cản lại trong chốc lát, kỵ
tướng phía sau sẽ đuổi kịp, lúc đó lại thêm phiền toái!
Một cú chuyển hướng bỏ rơi kỵ tướng phía sau, phía trước lại là một đám đông nghịt.
Mắt hắn nhìn về kỵ binh giáp đen phía trước, kiếm đã đồng thời đâm một lượt hơn mười ba lần, rồi Hồng đại hiệp lao vọt ra. Khi hàng loạt kỵ binh
vừa ào ào đổ rạp, thì bất chợt một thanh đại đao lạnh đến thấu xương
chém xuống. Sát khí được ẩn giấu đến mức Trần Cảnh không cảm nhận được
chút gì. Khi hắn đưa mắt nhìn qua cũng là lúc ánh đao tăm tối đã phủ
xuống đỉnh đầu, hư không như mặt nước bị rạch mở không chút tiếng động.
Một đao này gần như là đánh lén. Đến khi thần niệm của Trần Cảnh phát hiện ra thì đao kia đã bổ xuống đỉnh đầu.
Một cảm giác lạnh thấu xương dâng lên trong lòng.
Nếu ở nơi khác, Trần Cảnh có rất nhiều cách thoát được một đao này, nhưng
bây giờ hắn lại phát hiện mình không cách nào tránh thoát được cả. Thuật độn gần như không thực hiện được trong vùng này, mà đao kia đến quá
nhanh, âm khí lại quá nồng, độn thủy gần như thành đồ trang trí. Hơn nữa lúc này hắn bị kỵ binh giáp đen vây quanh, như bị hãm trong một trận
pháp nào đó.
Hắn gần như không kịp lách mình tránh, càng không có pháp thuật nào ngăn được đao này, chỉ có cách đưa kiếm đỡ lấy, hoặc
giết chết tên kỵ tướng giáp đen. Kiếm không thể đỡ được, vì tuy kiếm đã
ngưng sát nhưng cũng chỉ được luyện ra từ sắt thép, cứng đối cứng như
vậy chỉ sợ cũng bị chém đứt đôi. Cho nên ngay khi thanh đao rơi xuống
đỉnh đầu, Trần Cảnh không chút do dự đâm kiếm ra.
Ánh đao u ám
chiếu xuống gương mặt hắn, sát khí lạnh lẽo, thân đao tối màu chiếu rọi
cả đôi mắt lạnh như băng của hắn. Nhưng lúc này Trần Cảnh lại hoàn toàn
không có cảm giác sợ hãi, hắn như quên mình mà chìm nhập trong yên tĩnh. Trong lòng hắn chỉ còn Mê Thiên kiếm, chỉ một lòng muốn đâm một kiếm
vào hốc mắt đỏ ngầu của kỵ tướng giáp đen.
Tự tin và tín niệm, quên hết mọi nguy hiểm bên ngoài, ngự kiếm đâm ra.
Hư không vang nhẹ lên tiếng ngân của đao và kiếm, là âm thanh do tốc độ cực hạn phát ra.
Hắn cảm nhận rất rõ thanh đao đã tới trán. Trong ranh giới sinh tử, tất cả
mọi thứ như chậm lại. Mê Thiên kiếm như có sinh mệnh chui vào hư không.
Đao rơi, xẹt qua hình ảnh khúc sông trên đỉnh đầu Trần Cảnh. Kiếm chớp lóe, đột nhiên đâm vào hốc mắt kỵ tướng giáp đen. Vừa lúc đó, đao cũng đồng
thời hạ xuống.
- A…
Trần Cảnh kêu lên đau đớn, tóc đen rơi rớt, máu từ trên mặt không ngừng tuôn xuống.
- Hà Bá gia...
Hồng đại hiệp cực kỳ hoảng sợ, vội vàng hô.
- Đi!
Trần Cảnh khẽ quát một tiếng.