Dịch giả: †Ares†
oOo
“Bên trong chu thiên, người tối cao, không ai qua được Ti Vũ chi thần. Ở trong chu thiên, người có thể tin tưởng nhất không ai khác Ti Vũ chi thần...”
Trong sông Nam Thiên, một đám yêu linh dưới trướng Hồng đại hiệp đang ngồi lắng nghe, con nào con nấy đều là vẻ mặt sùng kính. Hồng đại hiệp vốn chỉ là một yêu linh trong sông, lại sống sót được sau khi Kinh Hà xảy ra biến hóa ngất trời, hơn nữa còn thành thần tướng dưới trướng thiên thần, khống chế cả một con sông.
Theo truyền thuyết, bên dưới thiên thần đều có thần tướng, mỗi người đều pháp lực cao cường. Những truyền thuyết kia không biết chân thật đến đâu, đều là quá xa xôi, nhưng chuyện trước mắt thì rõ ràng là thật.
Thần tướng cõng tượng, cũng có người gọi là Đà Tượng Ma Hà (Tôm ma cõng tượng). Trong mắt những kẻ mạnh, tự nhiên Hồng đại hiệp chẳng là gì. Nhưng ở trong sông Nam Thiên, trong mắt đám yêu linh, Hồng đại hiệp đã sắp trở thành nhân vật như trong truyền thuyết rồi.
Trên bầu trời, trăng sao lấp lánh, xa xa lại thi thoảng thấy có ánh chớp nổi lên, mưa gió rít gào.
Hồng đại hiệp thả mình trên sóng nước. Nước sông lại kết thành một ngọn tháp nước cao cao, để chúng yêu nhìn rõ từng cơn sấm sét phía xa.
- Hà gia, đó có phải là sinh linh độ kiếp không ạ? (Hà - tôm, hà gia: cách gọi trang trọng)
Giữa sông có yêu linh hỏi. Hồng đại hiệp cười lạnh, nói:
- Hắc hắc, đúng vậy, là đang độ kiếp.
- Hà gia, ngài mau kể tiếp cho chúng con nghe chuyện vị gia kia kiếm phá Côn Lôn đi.
Hồng đại hiệp nghe hỏi chuyện này, lập tức mở cờ trong bụng. Nhưng nó vẫn cố làm ra vẻ bình thản, nói:
- Côn Lôn ấy hả? Cái chỗ Đạo tổ thành đạo ấy cũng chẳng ra sao. Các ngươi đã muốn ta kể, ta sẽ kể một chút vậy. Nhớ khi đó, ta cùng vỏ sò muội muội theo Hà Bá gia lên thẳng Côn Lôn. Các ngươi cả đời này sẽ không biết cái cảm giác đạo ý cô động cả vạn năm trên Côn Lôn ập xuống là thế nào đâu, trời sập cũng không hơn gì cả.
Nói tới đây, nó liếc nhìn quanh một vòng, nói:
- Đạo ý, các ngươi biết không? Các ngươi có hiểu cái gì gọi là đạo ý không hả?
Đám yêu linh bên dưới đồng thanh không biết, cầu hà gia giải thích cho chúng. Hồng đại hiệp càng thêm đắc chí, lại có cảnh nền là sấm sét rung chuyển phía xa, càng làm nó có thêm vài phần thần dị.
* * *
Thời gian dần qua, yêu linh tu sĩ độ kiếp ngày càng nhiều. Pháp lực của kẻ độ kiếp càng cao, thì thiên uy sẽ càng lớn, thậm chí còn dẫn cả cung điện mờ mờ ảo ảo hiện ra trên bầu trời.
Chẳng những yêu linh có thể nhìn thấy cảnh đó, mà cả những người phàm trần có thị lực tốt cũng có thể thấy được. Mà mỗi khi có người thấy cảnh đó, là nhân gian sẽ xuất hiện đại lễ tế trời.
Trong Kinh Hà tĩnh lặng, có Lý Anh Ninh vẫn ở Tú Xuân loan. Việc Lý Anh Ninh làm mỗi ngày chỉ có châm hương cho những người tới dâng hương, ban đêm thì ngồi tĩnh tu dưới cây đại thụ trước miếu thần. Trên cây có một con chim sơn ca đậu.
Từ đường Hà Tiền u tĩnh. Nơi này vẫn chỉ là một từ đường của nhân gian, nhưng giới tu hành đã coi từ đường Hà Tiền này là một chỗ nguy hiểm, cho dù có tranh đấu cũng không để xảy ra ở gần nơi này.
Hư Linh thần bí, làm cho nhiều người cảm thấy sợ hãi.
* * *
Trung Nguyên, trong thành Quân An là long xà hỗn tạp, yêu ma thần linh đạo môn tu sĩ đều có.
Trần Cảnh bước vào thành thì liền tự phong ấn pháp lực bản thân. Hắn như một người bình thường tiến vào thành Quân An. Hành tẩu nhân gian lâu như vậy, để cho mặt của hắn có thêm vài phần nhân khí, không còn cứng ngắc như trước.
Trong thành không người nào biết, một vị thiên thần đã tới.
Bất tri bất giác, Trần Cảnh đã ở lại tòa thành này hơn ba tháng.
Hắn giống như muốn thật sự thành một người phàm, mỗi ngày trải qua cuộc sống của người phàm. Đây cũng xem như thời gian hắn gần kề nhân gian nhất. Lúc này, hắn đang ngồi ở trên đường, bán sợi mì, trong tay cầm một quyển sách mà đọc.
Vừa vào thành, cơ duyên thế nào, Trần Cảnh được nhận vào một tiệm bán sợi mì. Từ đó, mỗi ngày hắn đều nhận một gánh sợi mì từ cửa tiệm đó để đi bán ở khu chợ phía Đông cách đó khá xa. Hắn bán hàng từ sáng sớm đến nửa đêm, giữa trưa cũng không về tiệm ăn cơm, mà có người đưa tới.
Hôm nay, người đưa cơm tới là một chàng trai. Nhìn người này vô cùng thật thà phúc hậu, hơi mập, tên là Hồ Đại Bảo.
Kỳ thật Trần Cảnh không cần ăn ngũ cốc hoa màu, nhưng hắn vẫn ăn, ăn vào trong bụng thì thân thể sẽ tự luyện hóa, cũng không cần quá trình bài tiết tạp vật.
- A Cảnh... Ngươi, ngươi nói xem, Điềm Điềm... Điềm Điềm tới cùng là có ý gì với ta không?
Hồ Đại Bảo nói. Trần Cảnh vừa nghe giọng điệu của Hồ Đại Bảo, đã biết là chàng trai này đang rất căng thẳng, căng thẳng đến nỗi nói cũng thành cà lăm.
- Có, nàng có ý với ngươi đó.
Trần Cảnh buông sách xuống, bưng lên bát cơm được Hồ Đại Bảo đưa tới, bắt đầu ăn. Trần Cảnh biết chàng trai này muốn nghe nhất chính là câu ấy. Nếu không nói ra, có lẽ cả ngày này cậu ta làm gì cũng hỏng.
Quả nhiên, Hồ Đại Bảo cười lên ha ha một cách ngây ngô
Có người đến mua sợi mì. Hồ Đại Bảo lập tức thay Trần Cảnh bán hàng, vẻ mặt chuyển biến cực nhanh, ứng đối cũng vô cùng thuần thục. Khi Trần Cảnh mới tới, việc bán chác thế nào đều là Hồ Đại Bảo dạy. Y dạy Trần Cảnh phải cười nhiều hơn, dạy Trần Cảnh về giá cả, gặp người tuổi gì lại nói thế nào.
Trần Cảnh biết, kỳ thật Hồ Đại Bảo cực kỳ thông minh, chẳng qua bề ngoài thoạt nhìn thật thà phúc hậu đến mức ngô ngố mà thôi. Mà cô nàng Điềm Điềm lại ghét nhất cái vẻ ngố tàu của Hồ Đại Bảo. Nhưng càng là vậy, khi đối mặt với Điềm Điềm thì cái khôn khéo trên người Hồ Đại Bảo đều đi đâu hết, chỉ có cà lăm.
Một ngày lại trôi mau. Cũng như thường ngày, gánh sợi mì vẫn chưa bán hết. Ngay khi Trần Cảnh định thu dọn trở về, thì đột nhiên có một ông lão ăn mặc sang trọng tới trước mặt hắn, nói:
- Vị công tử này, sợi mì còn bán không?
- Bán.
Trần Cảnh ngẩng đầu, trả lời ngay.
- Tốt lắm, vậy ngươi mang cả tới Lan Lăng Vương phủ, chúng ta mua hết.
Ông lão ăn mặc sang trọng nói. Trần Cảnh nhìn kỹ trong mắt ông ta, kết luận ngay, đây là một người thông minh cơ trí, còn đang nhìn dò xét hắn.
Trần Cảnh có chút nghi hoặc, người của Lan Lăng Vương phủ làm sao lại chạy tới chỗ mình mua sợi mì chứ? Nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ nói “Được” một tiếng, liền tiếp tục thu dọn. Ông lão vẫn ở cạnh chờ, vẫn là ánh mắt dò xét, chẳng qua ông ta ẩn giấu vô cùng tốt. Nhưng Trần Cảnh là thần linh, tuy phong ấn pháp lực, thì vẫn cực kỳ mẫn cảm với những ánh mắt có mục đích.
Trần Cảnh thu dọn xong thì nhấc lên, ông lão đi trước dẫn đường. Đi chưa bao lâu, ông lão bước lên một cỗ xe ngựa chờ sẵn bên đường. Trần Cảnh tiếp tục gánh hàng theo sau. Xe ngựa đi không nhanh, cũng không chậm, nếu một người thường vừa gánh nặng vừa muốn đuổi theo hẳn sẽ phải cố hết sức.
Trần Cảnh luôn giữ một khoảng vừa phải, nhìn như là cố hết sức. Xe ngựa cũng không đi nhanh hơn.
Ước chừng nửa canh giờ, xe ngựa tới cạnh một tòa phủ trạch. Từ bên cửa có võ sĩ thủ vệ ra hiệu cho qua. Xe ngựa tiến vào, Trần Cảnh theo sát sau. Võ sĩ chỉ nhìn hắn từ trên xuống dưới, cũng không ngăn trở, có lẽ biết Trần Cảnh là do ông lão phía trước dẫn vào.
Ông lão xuống xe, lại dẫn Trần Cảnh đi tiếp vào trong, cũng không để Trần Cảnh nghỉ ngơi một chút.
Hai người xuyên qua một dãy hành lang, lại qua mấy cái sân rộng. Lan Lăng Vương phủ này khá lớn, nơi Trần Cảnh đi qua đều rất yên tĩnh. Họ lại đi ngang một chỗ có bốn thủ vệ đứng thẳng. Cảnh sắc trước mắt lập tức thay đổi, từ sâm nghiêm biến thành ấm áp.
Trong viện lan tỏa mùi thơm nhàn nhạt, cách đó không xa có nhiều khóm hoa tử lan. Nếu nói phía trước là một đại hán mặc giáp mang đao, thì hậu viện này chính là một thiếu nữ thêu hoa vẽ mày.
Đi tới trước một tòa đình viện, ông lão kia nói:
- Cứ để ở chỗ này đi.
Dứt lời, ông ta trả tiền cho Trần Cảnh. Trần Cảnh cầm lấy, vừa nhìn đã nói:
- Không cần nhiều như vậy.
- Đó là tiền mua mì, cộng cả tiền ngươi đưa tới nữa.
Ông lão nói.
Trần Cảnh nghĩ nghĩ, cũng không nói gì nữa. Nhưng rõ ràng là cộng cả tiền hàng lẫn tiền công gánh cũng không cần đến nhiều tiền như vậy.
Trần Cảnh đột nhiên phát hiện có người đang nhìn mình, ngẩng đầu, chỉ thấy phía sau một cánh cửa sổ có một cô gái đang len lén nhìn mình. Đôi lông mi nhỏ dài, cái trán trắng ngần, hai con mắt thật to, đôi má ửng hồng, dải tóc đen nhánh rũ cong rủ xuống trước ngực.
Cô gái kia thấy Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn lại mình thì mặt nàng như được bôi thêm một lớp son, hơi lùi bước về sau, nhưng vẫn dũng cảm đối mắt với Trần Cảnh.
Trong đôi mắt phảng phát như làn thu thủy, rạng rỡ lấp lánh.
Ông lão ho khan hai tiếng. Trần Cảnh vội cúi xuống, chắp tay với ông lão, cáo từ rời đi. Ông lão lại đi trước dẫn đường, một mực im lặng, ra đến ngoài mới nói:
- Công tử, những gì thấy hôm nay, không thể truyền ra ngoài.
Giọng của ông lão pha thêm một chút uy nghiêm. Trần Cảnh vội nói:
- Ta không thấy gì cả, biết truyền gì chứ.
Ông lão gật gật đầu, nhìn Trần Cảnh đã rời đi, mới trở lại chỗ Trần Cảnh đặt gánh sợi mì. Trên lầu, thiếu nữ kia vẫn đứng nhìn từ trên cửa sổ. Nếu Trần Cảnh đứng ở vị trí của nàng, sẽ phát hiện, cả đoạn đường đi trong phủ của mình đều ở trong tầm mắt của nàng.
Ông lão còn không có vào, nghe được âm thanh của hai thiếu nữ bên trong, liền lập tức lui xuống.
- Biểu muội, kia chính là người muội nói, đọc sách tại phố xá sầm uất, mà như ngồi ở đám mây cao sao?
- Vâng, biểu tỷ.
- Chẳng ra gì a.
- Đó là biểu tỷ tâm nhãn không rõ, nhìn không ra vị đạo trên người hắn.
- Ha ha, lại còn vị đạo sao? Là vị đạo gì thế, mũi của muội còn hơn cả mũi cẩu rồi đó!
- Không ngửi được, mà phải dụng tâm cảm nhận. So với những vương tôn quý tộc, hắn còn hơn gấp bội... Không, gấp trăm lần... Cũng không phải, là không so sánh được.
Hai thiếu nữ trong phòng, một tên là Hứa Phiên Phiên, còn người kia là Lan Khanh Lăng. Hứa Phiên Phiên là người thuộc Hứa Vương phủ, còn Lan Khanh Lăng thì là con gái nhỏ nhất của Lan Lăng Vương, cũng chính là cô gái ban nãy đối mắt với Trần Cảnh.
Hứa Phiên Phiên có chút tức giận nói:
- Chẳng phải chỉ là một kẻ bán sợi mì sao, có cần dẫm người khác để nâng hắn lên như vậy không?
- Muội chỉ nói thật.
Lan Khanh Lăng chẳng hề để ý nói, ngón tay cuốn cuốn lọn tóc nhìn qua cửa sổ về phía xa.
Hứa Phiên Phiên đảo mắt, tính toán một lát, thầm nghĩ: “Nếu ngươi đã so hắn với trời cao, thì để ta cho hắn ngã xuống bùn trước mặt ngươi đi.”
Trần Cảnh một đường trở về, sắc trời càng lúc càng tối.
Hắn đi trong bóng đêm, giống như hòa thành một thể với đêm tối. Giống như là hắn ngồi ở phố xá sầm uất, vừa bán sợi mì vừa đọc sách, tựa như tan ra cùng phố xá, lại vẫn có người có thể nhìn ra ý vị thần linh trên người hắn.
Thần vật có thể tự giấu. Người không nhìn được thì xua đuổi thần vật như giày rách, chỉ người hữu duyên mới có thể thấy được. Trần Cảnh tự phong ấn pháp lực, dung nhập sinh hoạt của người phàm, cho tới bây giờ chưa có người tu hành nào phát hiện ra, không ngờ lại có một người phàm nhìn ra thần tính của hắn.
- Ta nhìn thấy hắn là cảm thấy tâm an, chỉ muốn mãi nhìn thấy hắn.
Lan Khanh Lăng tựa cửa sổ, nói với Hứa Phiên Phiên. Nàng lẩm bẩm, đột nhiên như giật mình tỉnh lại, la lớn:
- Trương bá, Trương bá.
Trương bá lập tức xuất hiện ở cửa, chính là ông lão dẫn Trần Cảnh vào.
- Tiểu thư.
- Trương bá, giúp ta đi lấy tơ lụa tốt nhất ở chỗ cha, ta muốn vẽ hắn.
Lan Khanh Lăng nói, rồi lại tự mình bổ sung:
- Thôi để ta tự đi.
Nàng không biết, thứ mình muốn vẽ là tượng thần linh. Khi nàng vẽ xong, nàng sẽ là người đầu tiên trong thành Quân An này tin vào Trần Cảnh. Người khác nhìn Trần Cảnh vẫn là bình thường đến không thể bình thường hơn, thậm chí quay đầu đã quên cả mặt mũi hắn. Đây là lý do Trương bá và Hứa Phiên PHiên không hiểu tại sao Lan Khanh Lăng lại cảm thấy hứng thú với một người như vậy, thậm chí có chút như mê muội.
Trương bá nhíu mày, nghĩ thầm không biết có nên báo với lão gia việc này hay không. Chẳng lẽ kẻ bán sợi mì kia có yêu pháp, mê hoặc tiểu thư?
-----oo0oo-----