Quyển 1 - Chương 133: Dưới hàng mi rủ, có nụ cười khẽ
Dịch giả: Hoangtruc
oOo
Hư Linh về đến miếu trấn Quân Lĩnh thì đã thấy có rất nhiều người tụ tập trước miếu. Ngay cả trưởng trấn cũng đã tới đây, còn có cả những người bị trúng nguyền rủa đang nằm hôn mê bất tỉnh dưới đất, hiển nhiên là do người nhà bọn họ khiêng tới.
Nhìn bọn họ vây kín lấy miếu Hà Bá, Hư Linh cau mày. Nếu cứ tình hình này mà không thể cứu mấy người kia tỉnh lại, có lẽ đám người này sẽ lật miếu đập tượng cũng không chừng. Cũng may mấy người trúng nguyền rủa kia không chết, mà chỉ an tĩnh nằm mê man ở nơi đó.
Âm thanh bàn tán xôn xao, tuy chỉ là tiếng xì xào to nhỏ, nhưng thính tai nên Hư Linh vẫn nghe rõ ràng. Nàng không khỏi có chút tức giận, lại nhìn tượng Hà Bá thầm thở dài.
Trước kia chưa có chuyện gì xảy ra, người nào người nấy đều vô cùng kính trọng Hà Bá. Nhưng vừa mới xảy ra chuyện, tai họa chưa kịp diệt trừ đã có vô vàn oán nguyện vọt tới.
- Hưởng nhang đèn nguyện lực có thể làm tâm niệm tinh thuần an tĩnh. Nhưng nếu nhận lấy oán hận trách móc thì nhất định sẽ nảy sinh vô vàn cảm xúc tiêu cực. Lúc trước nói chuyện với Hà Bá gia, ta không cảm nhận được chút gì khác biệt, tâm cảnh của Hà Bá gia thật tốt.
Hư Linh nghĩ thầm.
Hư Linh trở về, những người khác không nhìn thấy, nhưng tất nhiên Trần Cảnh thấy được. Nhìn vẻ mặt của Hư Linh, hắn biết nàng đã thành công, tự nhiên cũng hiểu tiếp theo cần phải làm gì. Người gieo nguyền rủa đã chết, như vậy thuật nguyền rủa cũng giải được dễ dàng.
Ý niệm của hắn câu thông với hư không, dựa vào ý kết thành bùa.
Đột nhiên một tiếng sấm chợt vang lên trong miếu Hà Bá, nhất thời mọi người đều kinh hãi mà lặng ngắt như tờ. Rồi theo đó, bầu trời trong xanh đột nhiên phủ mưa phùn, mưa bụi lất phất nhẹ bay dưới ánh mặt trời, ánh sáng khúc xạ tạo thành một tầng màu sắc huyền ảo.
Mưa phùn rơi xuống mấy người đang còn hôn mê bất tỉnh trên mặt đất. Một lát sau, bọn họ đều mở mắt ra. Đám người xung quanh trợn mắt nhìn bọn họ, nhìn thần thái trong mắt họ đã khôi phục bình thường, lại nói chuyện với bọn họ, mới xác định được tất cả đã bình thường trở lại. Nhất thời mọi người đều vui mừng, đồng loạt vào miếu thắp nhang bái lạy.
Cơn mưa bụi này chính là bùa trừ tà, nên những người kia mới nhanh chóng tỉnh lại. Bọn họ vừa tỉnh, Trần Cảnh đã lập tức cảm nhận oán niệm rút đi như thủy triều, hóa thành tín ngưỡng nguyện lực. Ảo ảnh trấn Quân Lĩnh trong thần hồn của hắn cũng ngày càng rõ ràng, càng thêm ngưng thật hơn, hình dáng cả thôn trấn cũng dần được hiện lên.
Đây là thần phù sắp ngưng kết. Thần phù kết thành, hắn có thể hấp thu linh lực địa mạch trấn Quân Lĩnh này, có thể dựa vào đây để đấu pháp cùng người với tín ngưỡng nguyện lực luôn được tiếp thêm vào. Chẳng qua, đối với Sơn Thần, Hà Bá mà nói, thần linh dòng Địa phủ chủ yếu dựa vào hấp thu nhang đèn nguyện lực là chính. Vì dù sao so sánh với linh lực núi sông thì linh lực của một thành, một trấn đương nhiên yếu kém hơn rất nhiều.
- Chúc mừng Hà Bá gia ngưng kết thần phù.
Sau khi mọi người rời đi, Hư Linh mới bước tới trước tượng Hà Bá, khẽ cúi đầu chào.
- Cũng phải cảm ơn cô rất nhiều, nếu không cũng không có khả năng ngưng kết nhanh như vậy được.
Bóng Trần Cảnh nhoáng lên một cái, đã đi xuống khỏi tượng thần. Hư Linh chỉ mỉm cười không nói tiếp đề tài này, cổ tay khẽ lật, có một quyển sách xuất hiện. Nàng nói:
- Đây là quyển sách về Vu chú lấy được trên người Chúc Ly. Không biết có nói về lời nguyền ác mộng vong hồn hay không, chẳng qua dù có hay không cũng sẽ trợ giúp cho Hà Bá gia.
Trần Cảnh nhất thời mừng rỡ, đón lấy quyển Vu chú trong tay Hư Linh, cao hứng nói:
- Thật sự quá tốt. Nếu trong đó có lời nguyền ác mộng vong hồn, tất nhiên sẽ có cách giải. Nếu giải được lời nguyền kia, thật không biết phải làm sao cảm tạ cô nữa.
Hư Linh nhìn thấy nét tươi cười hiếm hoi xuất hiện trên mặt Trần Cảnh, cũng rất vui vẻ nói:
- Không phải đã nói chúng ta là bằng hữu rồi sao? Bằng hữu giúp đỡ nhau đâu cần phải cảm tạ.
- Ha ha, đúng, đúng, chúng ta là bằng hữu. Nhưng cảm tạ thì vẫn phải cảm tạ.
Trần Cảnh trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Như vậy đi, coi như ta thiếu cô một vật. Về sau cô muốn thứ gì, cứ nói với ta, ta nhất định sẽ nghĩ cách có được để tặng cô.
Trần Cảnh rất hiếm khi nói như vậy, chứng tỏ lúc này hắn cực kỳ cao hứng.
Bao lâu này, lời nguyền ác mộng vong hồn không phát tác, nhưng vẫn luôn là một cái gông cùm cực kỳ rắn chắc nơi sâu trong lòng hắn, cho nên khó trách hắn lại mừng rỡ đến thế. Hư Linh thấy Trần Cảnh cao hứng như vậy, gương mặt cũng mỉm cười, tuy không đáp lời Trần Cảnh nhưng coi như đã chấp nhận.
Bên ngoài miếu, ánh trăng lan tỏa như nước, tràn xuống bậc thềm miếu Hà Bá, len qua khe cửa, phủ lên đôi hài hoa trắng tinh của Hư Linh. Trăng chiếu đến bộ váy dài đen như mực của nàng, nhưng lại không chiếu tới gương mặt đang mỉm cười nhìn Trần Cảnh.
Trần Cảnh thì đang đứng dưới ánh trăng mở quyển Vu chú ra, không đọc tỉ mỉ mà chỉ lướt nhìn tìm kiếm đến trang sách có đề cập đến lời nguyền ác mộng vong hồn. Hắn đã từng nghĩ có lẽ cả đời này mình phải gánh chịu lấy lời nguyền này, vĩnh viễn không cách nào rời khỏi thần vực, vĩnh viễn không thể rời xa được thờ cúng nhang đèn. Không nghĩ tới, sẽ có một ngày một quyển sách về Vu chú xuất hiện trước mặt mình.
Hư Linh không đề cập đến chuyện lúc chạy tới đây nàng bị Ngô Mông cản đường, cũng không nhắc đến chuyện mình bị trúng trận pháp Vu chú khi tìm kiếm Chúc Ly.
Dưới ánh trăng trước miếu Hà Bá, đột nhiên có hai con khỉ mặt chó một lớn một nhỏ lấp lủi. Chúng chính là Đại Yêu và Tiểu Yêu.
Dưới bóng trăng, Đại Yêu và Tiểu Yêu đứng ngoài cửa miếu nhìn trộm vào bên trong. Chúng nó nhìn thấy Hư Linh trong đó, nhưng không dám tiến vào. Dù sao lúc trước nó còn mang mộng tưởng chiếm tượng thần nhà người ta, lại thấy được Trần Cảnh hiển lộ pháp lực, cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Cho nên, chúng nó cũng không dám vững dạ tiến vào miếu Hà Bá nữa.
Nhưng tâm tình của Hư Linh lúc này không tệ, nàng đưa tay vẫy vẫy, ngoắc hai con khỉ mặt chó một lớn một nhỏ đi vào miếu.
- Các ngươi theo ta làm gì?
Hư Linh mỉm cười hỏi.
Gương mặt hung ác xấu xí của Đại Yêu nhất thời xị xuống, chẳng qua còn chưa kịp nói gì thì Hư Linh chợt giật mình nhớ ra:
- Ngươi nói muốn trở thành thị linh của ta phải không? Được, từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là thị linh của ta. Đến đây, ra mắt Hà Bá gia đi.
Đại Yêu chợt vui vẻ trở lại. Chỉ trong vài phút này, tâm trạng của nó có thể nói là phập phồng như dãy núi vậy. Nó vội vàng bái Trần Cảnh:
- Bái kiến Hà Bá gia.
Tiểu Yêu phía sau cũng vội hô theo:
- Bái kiến Hà Bá gia.
Trần Cảnh vẫn còn bận rộn xem xét quyển sách Vu chú, nghe loáng thoáng bái kiến gì đó, vội ngẩng đầu lên nhìn qua hai con yêu linh trước mặt, thuận miệng đáp lời:
- Ừm… Rất tốt, đứng lên đi.
Nói xong hắn lại cúi đầu lật xem sách. Đại Yêu đứng dậy, không nhịn được bèn thầm đánh giá vị Hà Bá vốn nổi danh đã lâu đang đứng trước mặt mình. Trước đây nó luôn cho rằng Hà Bá nhất định là một người rất uy nghiêm, lúc này nhìn qua chỉ thấy một Hà Bá có bộ dáng thiếu niên, khí độ hòa nhã, không hề có vẻ thâm trầm kiểu cách bức người như thần linh khác. Nó lại nghĩ tới ánh kiếm sáng ngời phá không bay lượn trong đêm mưa, không khỏi rùng mình. Khoảng thời gian dài nấp mình trên cây vừa rồi, nó đã nghe đủ loại bình luận về kiếm kia từ đám yêu linh.
Có con nói kiếm này vô hình vô chất, lại được sấm sét tẩy luyện, là vật khắc tinh của âm tà. Có con lại nói thanh Mê Thiên kiếm của Hà Bá nhất định sẽ trở thành thanh kiếm lợi hại nhất thiên hạ. Có con còn nói sát khí của Hà Bá gia rất nặng, đã đạt đến cảnh giới ẩn sâu trong lòng, không dễ dàng hiện ra. Còn có con nói thật ra thực lực của Hà Bá gia đã mạnh hơn Giao Long Vương năm đó rồi. Lúc ấy, mỗi lời nói đó rơi vào trong tai Đại Yêu, lại khiến nó run rẩy một cái.
Lúc này nó nhìn lên Trần Cảnh, chỉ cảm thấy trên người hắn có thứ ánh sáng nào đó vô cùng chói mắt, nên không dám nhìn kỹ. Nó không dám nhìn, nhưng Tiểu Yêu sau lưng nó lại len lén nhìn lên. So với Đại Yêu, Tiểu Yêu nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa nhìn yếu ớt hơn nhiều, cho nên tuy khỉ mặt chó đều rất xấu xí hung tợn, nhưng nó lại có vẻ thuận mắt không ít.
Trần Cảnh lật giở quyển Vu chú, tuy không chăm chú tỉ mỉ, nhưng trang nào cũng lướt nhìn sơ qua. Cũng may sách do đám con cháu đời sau Vu tộc viết tay lại, từ ngữ vẫn mang phong cách cổ, nhưng hắn vẫn nhận ra và hiểu được.
Trang đầu tiên của quyển sách là nói về quá khứ huy hoàng của Vu tộc, Trần Cảnh không có thời gian nhìn, chỉ lướt qua một câu nói đầu: “Thiên địa mới hình thành, thai nghén ra vạn vật sinh linh, Vu hiện…” Khúc sau Trần Cảnh không đọc nữa, tuy rằng hắn cực kỳ muốn biết lịch sử và lai lịch của Vu tộc.
Vài trang sau viết về lý luận chung của Vu chú, sau đó là một đoạn lý luận rất dài. Kế đó mới đến giới thiệu các dạng bùa chú, tâm cảnh khi làm phép, thủ thế, âm tiết đến cảm giác cảm ứng với trời đất, tất cả đều được viết rất rõ ràng. Trần Cảnh nhìn tỉ mỉ nhất là loại Vu chú đầu tiên, dòng trên cùng nhất có đề hai chữ: “Âm chú“.
Dòng thứ hai viết: “Âm thanh của trời đất, đọc lên được có thể lay chuyển trời đất…” Lời nói cực cuồng ngạo, nhưng Trần Cảnh nhìn vào lại không cảm giác phản cảm gì cả, ngược lại cảm thấy quả thật là như thế. Hắn nhìn tiếp xuống, dòng thứ ba có viết: “Khúc an hồn”, tiếp đó chính là phương pháp và tác dụng tu hành “Khúc an hồn“. Trần Cảnh không còn tỉ mỉ xem mấy dòng sau nữa mà lật sang trang, nhưng liên tục mấy trang liền chỉ là phương pháp tu hành “khúc an hồn“. Qua nữa là thuật hô hồn, thuật gọi phách, lại có rất nhiều Vu thuật chưa từng nghe nói đến qua, đều thuộc về mảng Âm cả.
Sau khi lật giở hết phần Âm chú trong quyển sách, đến một loại bùa chú nữa. Hắn chưa kịp xem thì sắc trời đã gần sáng, ngẩng đầu lên mới phát hiện Hư Linh còn đang đứng cạnh, hai con khỉ mặt chó Đại Yêu, Tiểu Yêu vẫn đứng đó. Đại Yêu thấy Trần Cảnh nhìn qua vội cúi đầu, nhưng Tiểu Yêu vẫn ngẩng đầu nhìn, còn nhìn rất kĩ lưỡng. Trần Cảnh nhìn nó cười cười, nó bèn lập tức cúi đầu xuống.
- Ha ha, Vu chú huyền bí, xem mà bị mê mẩn rồi.
Trần Cảnh nhìn Hư Linh cười nói. Tuy hắn chỉ lật lướt qua, nhưng vẫn cứ vô tình bị thu hút bởi những chú pháp kỳ diệu ấy. Đây là hắn đã khắc chế mình lắm mới như vậy, nếu cứ muốn hiểu cho rõ ràng thì không biết còn phải lật giở đến lúc nào nữa.
- Không có gì đâu. Ta còn chưa từng tới nơi này, đợi hừng đông lên còn muốn dạo bước trong trấn chốc lát.
Hư Linh vén lọn tóc đen rủ xuống trước ngực qua một bên, nhỏ nhẹ đáp. Có thể nói cho tới bây giờ, hình ảnh nàng trong lòng Trần Cảnh, vẫn luôn là bộ dạng thiếu nữ nơi khuê phòng như vậy.
- Cũng phải, cô cũng nên ra khỏi từ đường nhiều hơn. Dù sao ánh mặt trời bây giờ cũng không gây thương tổn cho cô được, hơn nữa còn có vài chỗ tốt nữa.
Trần Cảnh nói.
- Cảm tạ Hà Bá gia, có điều thiên hạ này hỗn loạn, Hư Linh không dám đi nhiều nơi, chỉ thấy trong từ đường mới cảm giác được an toàn một chút.
Hư Linh đáp.
Trần Cảnh gấp quyển sách trên tay lại, nhìn Hư Linh nói:
- Chúng ta là bằng hữu, không cần phải nói lời cảm tạ này. Nếu nói cảm tạ, thì căn bản ta chưa giúp gì cho cô cả, ngược lại chỉ có cô giúp ta, ta không cảm tạ thì cô cảm tạ cái gì?
Hư Linh khẽ cúi đầu, cụp mi xuống, lẳng lặng lắng nghe. Thế nhưng Trần Cảnh lại không chú ý tới, khóe miệng nàng chợt hiện nụ cười khẽ.