Trần Cảnh không biết mình bây giờ được coi là cái gì.“Thân ngoại hóa thân? Hay là nguyên thần thứ hai?”
Trần Cảnh nghĩ tới thần thông trong truyền thuyết này. Hắn không biết thân ngoại hóa thân là như thế nào, bởi vì con bướm này có thể coi là
một tồn tại hoàn toàn độc lập. Nhưng tượng thần kia là hắn, mà con bướm
này cũng là hắn. Chỉ là, bên trong con bướm chỉ ẩn chứa linh khí từ thân kiếm, pháp lực cũng không cao. Chẳng qua điều đó đối với Trần Cảnh cũng không hề quan trọng, chỉ cần có thể rời khỏi miếu Hà Bá, đi tìm Diệp
Thanh Tuyết là được. Hơn nữa, thân bướm này nhẹ nhõm hơn nhiều so với
tượng thần hưởng nhang đèn kia, không bị sắc phù hạn chế, lại không có“lời nguyền ác mộng vong hồn kia”, thật tự do tự tại.
Nếu có thể, hắn tình nguyện làm một con bướm như vậy.
Không ai biết con bướm bay ra từ trong miếu Hà Bá ven sông chính là
Trần Cảnh. Ở trong mắt tu sĩ, Trần Cảnh vẫn ở đó, hút vào địa khí và
nguyên khí trời đất xung quanh rồi dung nhập vào bên trong tượng thần,
chỉ là thiếu đi một phần thần khí mà thôi.
Trên bầu trời, tuyết vẫn rơi mù mịt. Sông núi cũng bị đóng băng. Con
bướm bay trong mưa tuyết, nhìn như rất chậm, nhưng mỗi lần vỗ cánh sẽ
bay qua cả một ngọn núi. Trong gió tuyết, nó cứ mải miết bay, cho tới
khi bay tới phía trên một dãy núi. Từ trên cao nhìn xuống, cả một vùng
này giống như một bàn cờ, mỗi ngọn núi lại là một quân cờ trên bàn cờ
đó.
Ở chính giữa nơi này là một ngọn núi rất hùng vĩ. Một nửa phía trên
của nó bị tuyết phủ trắng, còn nửa phía dưới lại chỉ có sương mù. Đây
chính là núi Thiên La.
Trong gió tuyết, con bướm đáp thẳng xuống giữa sườn núi.
Lúc Trần Cảnh rời đi, nơi này còn đang bị lửa thiêu đốt, phòng ốc đã
hóa thành tro tàn. Trần Cảnh đáp xuống, nhìn thấy một căn nhà từ gỗ và
cỏ khô đã đổ nát, hiểu được Diệp Thanh Tuyết đã lâu chưa trở về.
Con bướm bay lượn vòng quanh phía trên căn nhà. Lúc nó định rời đi
thì đột nhiên cảm thấy một luồng khí tức đặc biệt, thuận theo luồng khí
đó nhìn lại chính là một cây thanh đằng* kỳ lạ. Thân cây không cao, lại
nở một đóa hoa màu đen như mực dưới trời đầy tuyết này.
(*Thanh đằng: đại khái giống cây thường xuân, hay một giống dây leo)
Trần Cảnh vừa tới gần, gốc cây kia đột nhiên vang lên tiếng nói:
- Là Trần Cảnh sư huynh sao?
Trần Cảnh nghi hoặc đáp lại:
- Ngươi là ai?
Thanh đằng đột nhiên duỗi thân, hóa thành một người con gái mặc quần
áo màu xanh lục, tĩnh lặng mà dịu dàng, mang theo một luồng khí tức mơ
hồ như mộng ảo.
- Là cô, tại sao cô lại ở chỗ này?
Trần Cảnh kinh ngạc hỏi. Cô gái này chính là Thần Nữ Vu Sơn năm đó từng cưỡi hổ qua Ác Long hạp.
Nàng nói:
- Năm đó, lúc ở Âm phủ, muội muốn giết Tần Thành Hoàng, nhưng pháp lực
không đủ. Lúc muội sắp chết lại được Thanh Tuyết sư tỷ cứu rồi mang đến
nơi này.
Trần Cảnh nghe nàng gọi Diệp Thanh Tuyết là sư tỷ, thầm nghĩ nhất định là sư tỷ lại thay sư phụ nhận đồ đệ rồi. Hắn bèn hỏi:
- Tại sao muội muốn giết Tần Thành Hoàng, muội có thù với lão sao?
- Muội muội của muội vì lão mà chết. Nếu lão không đưa muội vào âm phủ, muội ấy sao có thể chết được?
Có thể thấy được nàng vô cùng đau thương. Chỉ là sự đau thương này lộ ra khiến cả người nàng ít đi một phần không chân thực, lại nhiều hơn một
phần cảm xúc của con người.
Trần Cảnh đột nhiên nhớ đến con mãnh hổ mà nàng từng cưỡi kia, sau đó hỏi:
- Là con hổ đó sao?
Nàng không trả lời, nhưng Trần Cảnh lại biết mình đã đoán đúng. Bởi
vì sự đau thương trên người nàng chợt nồng đậm thêm vài phần.
Trần Cảnh hỏi thêm:
- Tại sao muội nhận ra ta?
- Năm đó, lúc muội đi ngang qua Ác Long hạp đã từng thấy con bướm như mộng ảo kia. Vì vậy, hôm nay muội nhìn một cái đã nhận ra.
Nói nhiều như vậy, Trần Cảnh rút cục hỏi vấn đề mà bản thân quan tâm nhất:
- Sư tỷ đã bao lâu chưa trở về rồi?
- Bảy năm.
- Bảy năm? Lúc tỷ ấy rời đi có nói đi đâu không?
- Khi đó chính là lúc sư huynh tỉnh lại, sư tỷ nói muốn đi mượn Thiên Yêu hóa hình thiên để giúp linh hồn và thân thể của sư huynh hợp làm
một, lần nữa tu hành. Mà cũng sau lần xuống núi đó, sư tỷ chưa từng trở
về.
Trần Cảnh trong thân bướm lẳng lặng bay quanh trong màn tuyết, nghe
thế thì thầm giật mình. Tính từ mốc thời gian này, sau lần gặp cuối
cùng, Diệp Thanh Tuyết bị người vây khốn một hồi, nhưng không xảy ra
chuyện gì, còn nhờ Quy Uyên mang về cuốn “Thần du tinh không quyết“. Sau đó không còn tin tức gì về nàng nữa. Vậy Diệp Thanh Tuyết đã đi đâu,
chẳng lẽ là bị người bắt, hay là… Trần Cảnh không dám nghĩ thêm nữa.
Sau đó, Trần Cảnh nghĩ đến núi Phương Thốn. Hắn nhớ rõ, Quy Uyên từng nói núi Phương Thốn là môn phái thần bí nhất trong thiên địa, cũng là
nơi có tin tức cuối cùng về Diệp Thanh Tuyết.
- Đến bây giờ ta còn chưa biết tên của sư muội?
Trần Cảnh đột nhiên hỏi.
- Thanh Đằng.
Nàng nhẹ nhàng nói. Trần Cảnh không khỏi nhớ lại bộ dạng của nàng khi
còn là gốc dây leo ban nãy, không ngờ đó cũng là tên của nàng. Thanh
Đằng dường như cảm giác được Trần Cảnh nghi hoặc nên nói:
- Muội chính là một gốc dây leo màu xanh trong trời đất, cần gì phải lấy tên nào khác.
Lúc này Trần Cảnh mới phát hiện nàng rất chân thật, lộ ra mọi thứ ở
bên trong từ sự đau thương đến phần hư vô của bản thân. Hắn bay quanh
một vòng, sau còn nói thêm:
- Trong mấy năm ngắn ngủi, không ngờ rằng sư muội đã hóa hình.
- Sư huynh nói đùa, đây không phải hóa hình mà là huyễn hình. Trong
trời đất ngày nay, đến yêu quái chiếm được thần vị cũng không có mấy kẻ
chính thức hóa hình được, phần lớn chỉ là huyễn hình mà thôi, chẳng qua
là cần bí pháp thần thông cao minh mới nhìn ra được.
Trần Cảnh lần đầu tiên nghe nói đến thuật huyễn hình, nhưng nhờ vậy
cũng thấy thoải mái hơn. Hóa hình khó như vậy, mà bản thân hắn lại từng
gặp rất nhiều loài không phải người hóa thành hình người. Bây giờ hắn
nghĩ lại, bản thân ngay lúc đó nhìn ra bọn họ không thật sự là người,
bởi vì bọn họ vốn cũng không hóa thành hình người, mà chỉ là biến ảo.
* * *
Con bướm bị gió tuyết bao phủ, từ trên mặt đất đã không còn nhìn thấy nó đang bay lên bầu trời nữa. Trần Cảnh nhìn về phía mặt đất, chỉ thấy
một mảnh trắng xóa, không còn nhìn ra Thiên La môn là ngọn núi nào.
Trần Cảnh muốn đi núi Phương Thốn, nhưng Thanh Đằng không biết nó ở
đâu, hắn cũng không biết. Quy Uyên nhất định biết, nhưng y cũng đã biến
mất không rõ tung tích. Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn cảm thấy trong
những người hắn quen, chỉ có Sơn Thần núi Thúy Bình là có khả năng sẽ
biết điều này.
Năm đó, hắn đến núi Thúy Bình là vì mượn pháp lực, cũng là một lần
đánh cược cuối cùng. Tuy rằng cuối cùng Sơn Thần núi Thúy Bình cũng cho
mượn pháp lực, nhưng trong lòng Trần Cảnh còn có chút kiêng kị núi Thúy
Bình. Lần này, hắn lại phải tới cầu cạnh nàng ta.
Núi Thúy Bình thanh tao u tịch. Nơi này rất gần Tú Xuân loan, nhưng
Trần Cảnh lại rất ít nghe được lời đồn về Sơn Thần núi này. Một lần duy
nhất chính là lúc ở đại thọ của Tần Thành Hoàng, tất cả thần linh địa
giới Bá Lăng đều đến, chỉ có một mình nàng ta không đến.
* * *
Tuyết đã ngừng rơi, núi non như một ngọn nến vừa tắt lửa, mỗi khi có
gió thổi sẽ khiến từng luồng sương khói lạnh không ngừng bốc lên.
Một con bướm màu xanh nhạt đang bay trên khoảng không của dãy núi.
- Nương nương cho mời Hà Bá.
Trên đỉnh một ngọn núi tuyết, một cô gái mặc áo màu xanh lá, tóc đen rủ chạm đất cất tiếng.
Cô ta nói xong, xoay người bước đi, chỉ sau vài bước đã biến mất.
Trên bầu trời, một con bướm nhẹ nhàng bay.
Bên trong Thúy Bình động thiên, vẫn là một bức rèm bằng ngọc châu,
trước rèm là bàn ghế đá, sau rèm là sương trắng, mơ hồ có một cái bệ đá. Có một người phụ nữ ngồi trên đó, bên cạnh chính là cô gái có mái tóc
đen rủ chạm đất khi nãy.
Một con bướm từ ngoài động bay vào, bay một vòng trong không trung, sau đó trong ánh sáng trắng phủ xuống hóa thành một người.
Đó là một người mặc áo màu xanh, ống tay áo có đường vân màu trắng
giống như ánh chớp. Hắn đeo trường kiếm ngang hông, lẳng lặng đứng.
Thuật huyễn hình cũng không phải pháp thuật gì quá phức tạp. Sau khi
Trần Cảnh được Thanh Đằng nhắc nhở một hồi, tự nhiên cũng sử dụng dễ
dàng.
Đây là lần thứ hai Trần Cảnh tới đây, hoàn cảnh lần này hoàn toàn
khác so với lần thứ nhất. Khi đó, hắn bị con cá chép thành tinh ép đến
không còn chỗ dung thân, như chó nhà có tang, tính mạng lúc nào cũng có
thể gặp nguy hiểm. Mà hiện tại, tuy rằng hắn vẫn chỉ là một Hà Bá, nhưng khí chất bên ngoài đã hoàn toàn biến hóa. Dù cho hắn vẫn muốn cầu cạnh
Sơn Thần núi Thúy Bình, nhưng không hề có cảm giác bị bức đến bước đường cùng như lần trước.
Áo xanh, tay áo viền bạc, ánh mắt bình tĩnh.
Trời đất vẫn là trời đất đó, nhưng người trong trời đất đã khác xưa.
Trần Cảnh vẫn là Trần Cảnh, nhưng lại không phải Trần Cảnh ngày trước.
Cho dù là phương diện kiến thức, tâm cảnh, tầm nhìn, thậm chí cách nhìn
về thế giới, đều đã hoàn toàn thay đổi. Lúc này, thứ hiện lên trong đôi
mắt hắn chính là trời đất với hai màu đen và trắng, giống như tất cả trở về trạng thái nguyên sơ.
Vạn vật sinh linh đều có ưu thế của mình. Loài người vừa ra đời là mở linh trí, trời sinh đạo thể, có thể tu hành. Mà những sinh linh khác
thì phải cần cơ duyên mở linh. Tuy rằng rất nhiều sinh linh cuối cùng
cũng không thể hóa hình trưởng thành, nhưng lại đều có thần thông bản
mệnh của chính mình.
Trần Cảnh không biết con bướm này gọi là gì, hắn nghĩ tới cái tên Mê
Thiên. Bướm này có hai loại bản mệnh thần thông, trong đó một loại chính là tạo ra ảo cảnh mê hoặc tâm chí người. Loại còn lại chính là thần
thông có thể nhìn thấu huyễn thuật. Hắn không biết loại thần thông này
có thể nhìn thấu tất cả hay không, nhưng ít nhất hiện tại, Sơn Thần núi
Thúy Bình ở trong mắt hắn chẳng có gì thần bí.
Trong đôi mắt Trần Cảnh mơ hồ có hai màu trắng và đen đang lưu
chuyển. Bên trong thế giới đen trắng có một con hổ trắng nằm yên tĩnh.
- Hà Bá để ý chân thân của ta như vậy sao?
Thúy Bình nương nương ở sau bức rèm ôn hòa nói, không nghe ra có cảm xúc gì, mà lại mang theo một cảm giác biếng nhác.
Trần Cảnh nở nụ cười, dù sao việc dùng bí pháp thần thông để nhìn chân thân người khác chính là mạo phạm họ. Hắn nói:
- Chỉ là vô ý mà thôi.
- Bộ tộc ta năm đó danh chấn thiên địa, đáng tiếc chỉ còn lại chút
hơi tàn là một chi của ta trong núi Thúy Bình này, sở dĩ không hiện thân chính là sợ khiến tổ tiên hổ thẹn.
Sự tùy ý của Thúy Bình nương nương vẫn còn đó, cho dù nói đến tổ tiên của mình cũng như vậy. Nàng không dừng lại mà nói tiếp:
- Nhưng ngươi thì đúng là thoát thai hoán cốt.
Trần Cảnh cười ha ha rồi nói:
- Thực không dám giấu giếm, hôm nay ta tới đây thực sự là có chuyện muốn nhờ.
Bất kể ngữ điệu hay thần sắc của Thúy Bình nương nương đều không có
chút nào thay đổi, tựa như tất cả đều ở trong dự liệu của nàng. Chỉ nghe nàng nói:
- Người đến chỗ ta thường đều muốn nhờ cậy ta. Trong trường hợp bình
thường, ta cũng sẽ không khiến người thất vọng. Chẳng qua ta cũng muốn
nói với ngươi một câu mà ta từng nói với rất nhiều người, có việc thì cứ nói luôn, không cần phải nói là muốn nhờ cậy, bởi vì ta sẽ không vô
duyên vô cớ trợ giúp bất cứ kẻ nào, mà chỉ làm giao dịch. Chắc ngươi
cũng nhớ rõ điều kiện mượn pháp lực đã đáp ứng năm đó chứ?
Đối với việc Thúy Bình nương nương nói thẳng như vậy, Trần Cảnh lại
không cảm thấy bất ngờ, giống như nàng nói bất cứ cái gì đều là hiển
nhiên. Chỉ là Trần Cảnh nghe vào tai lại có một cảm giác không thoải
mái. Hắn cười nói:
- Ta đương nhiên nhớ kỹ. Một cái hứa hẹn để lưu một mạng thì sao lại quên được.
- Ừm, rất tốt. Ngươi nói đi, có chuyện gì?
Thúy Bình nương nương trực tiếp hỏi.
Trần Cảnh đứng yên, mi mắt hơi cụp, nhìn sàn động làm bằng ngọc thạch không biết xuất xứ từ đâu, sau đó ngẩng đầu nói:
- Không biết nương nương có biết sư tỷ Diệp Thanh Tuyết của ta?
Thúy Bình nương nương trả lời ngay:
- Biết rõ.
Sau đó, Trần Cảnh lại truy hỏi:
- Vậy nương nương có biết sư tỷ ta ở nơi nào không?
Nàng vẫn rất nhanh đáp lại:
- Không biết.
Trần Cảnh đang muốn hỏi nàng có biết núi Phương Thốn Sơn ở nơi nào không, thì nàng lại nói:
- Ngươi muốn tìm sư tỷ của mình, có thể đến hai nơi.
- Là nơi nào?
Trần Cảnh nghiêm túc hỏi.
- Núi Phương Thốn và La Phù.