Dịch giả: †Ares†
oOo
Chẳng biết từ lúc nào,
Trần Cảnh càng ngày càng thích cảm giác được ở trong nước. Nước sông êm ả quấn quanh người hắn, dịu dàng như gió xuân, lại như có sinh mạng,
ngoan ngoãn nghe lời. Bất kể là thế nước mãnh liệt tới đâu thì nước sông đều như vậy, hơn nữa, trong nước còn có một loại cảm giác nắm giữ lực
lượng vô cùng tận, để hắn rất an tâm.
Đột nhiên, phía trước có gió dữ gào thét, linh khí hỗn loạn, bông tuyết cũng bay tán loạn trong bầu trời u tối.
Ba “người” Trần Cảnh đi thẳng một đường hướng Nam, gió tuyết đầy trời không giảm nửa phần.
- Hà Bá gia, phía trước có người chiến đấu.
Hồng đại hiệp lên tiếng. Trần Cảnh không nói gì, chân tiếp tục bước, lại nghe Hồng đại hiệp léo nhéo:
- Hà Bá gia, hay chúng ta trốn qua một bên đã ạ. Chờ bọn họ đánh xong,
nhất định sẽ tổn hại nguyên khí nặng nề, lúc ấy chúng ta giết ra, cướp
bảo bối của bọn họ, đoạt cả sắc phù nữa, đợi sau này có cơ hội thì phong một vị thần mới để sai bảo.
- Khẩu khí thật lớn, phong một vị thần để sai bảo, cũng không sợ tuyết lớn làm đông cứng đầu lưỡi!
Từ gió tuyết dữ dội phía trước truyền ra một câu như vậy, âm thanh vừa lớn vừa hung ác. Hồng đại hiệp vội móc Lang Nha bổng ra, phun một đạo linh
khí, Lang Nha bổng theo đó phóng lớn, thân tôm cũng hóa to lên cỡ một
con voi.
- Hà Bá gia, tốt nhất chúng ta đổi đường đi ạ.
Hồng đại hiệp như lâm đại địch, nói. Có thể khẳng định, nếu không phải có Trần Cảnh ở đây, nó đã sớm xoay người mà chạy.
- Ha ha, khi không có ai thì khẩu khí lớn như vậy, giờ vừa nghe người khác nói một câu đã sợ đến muốn đi đường vòng sao.
Trần Cảnh cười nói.
Vỏ sò khẽ cười một tiếng, giống như đang chế nhạo. Hồng đại hiệp nghẹn
lời, lúng túng đảo Lang Nha bổng hết từ càng trái sang đến càng phải,
nói cứng để biện minh:
- Để con mở đường cho Hà Bá gia. Kẻ nào dám gây bất lợi cho Hà Bá gia, lão tôm này sẽ đập gậy xuống, cho kẻ đó thăng thiên luôn.
Trần Cảnh khẽ cười một tiếng, một tay đặt lên kiếm bên hông, sải bước, thoát cái đã nhảy lên lưng Hồng đại hiệp. Hắn dùng tay phải tung y bào, thản
nhiên ngồi xuống, tay trái lại đặt kiếm lên đầu gối, nói:
- Đi, về Tú Xuân loan.
- Rõ, về Tú Xuân loan.
Hồng đại hiệp tựa hồ đã mất sạch sợ hãi, càng phải giơ cao Lang Nha bổng
lên, tỏa ra khí thế thần cản giết thần phật ngăn giết phật. Ở trong trời đất trắng xóa, vỏ sò phủ rêu xanh có vẻ im lặng khác thường, lại hết
sức bắt mắt.
Gió tuyết quay cuồng, hàn ý như đao.
Cả một
dải núi non liên miên được khoác lớp áo tuyết tinh khôi, dòng suối đông
lại, nhiều nhánh cây bị tuyết đọng ép gãy, mặt đất cũng một màu trắng
xóa. Trong trời đất chỉ còn duy nhất sắc trắng này, một người bình thản
ngồi trên một con tôm đỏ thẫm to như con voi, bên cạnh có một vỏ sò màu
xanh lớn cỡ cái thớt, cùng nhau đạp tuyết mà đi.
Con tôm đỏ tạo
thành những vết thật lớn trên mặt tuyết, nhưng chẳng bao lâu sau, vô số
bông tuyết mới từ trên trời rơi xuống lại lấp đầy tất cả như cũ.
Rất nhanh, cả ba đã đi tới sơn cốc có nguyên khí hỗn loạn, gió xoáy như
đao. Lấy sơn cốc làm trung tâm, tuyết đầy trời rơi thành hình một cây
cột bằng tuyết, mà tuyết đọng ở ngoài sơn cốc cũng bay tới dung nhập vào trong đó. Hồng đại hiệp cảm nhận được một luồng lực hút rất mạnh, bèn
chậm lại. Trần Cảnh lấy vỏ kiếm gõ lên lưng nó, nói:
- Đi!
Hồng đại hiệp lại chui vào trong gió lốc, vỏ sò theo sát.
Trong gió lốc, tuyết quất như đao bổ, gió chém như liềm sắc.
Hồng đại hiệp lại không hề cảm giác được lực cản nào, hiểu là Trần Cảnh làm
phép, sợ hãi trong lòng biến mất, đi thẳng tới sơn cốc trước mặt. Vào
đến bên trong, tuyết rơi càng dày, cả ba lại nghe thấy tiếng cười to
cùng tiếng hô quát.
Chỉ thấy một người ở trần, chân không giày,
eo choàng da hổ, cầm tay tay một thanh đại phủ cán dài, đang chiến đấu
kịch liệt. Người này chính là Sơn Thần Ngô Mông. Thế công của y sắc bén, hiển nhiên đang chiếm thượng phong. Gió xoáy ở đây là do y chiến đấu
với người mà hình thành.
Ở một bên còn có hai xác chết, đầu bị
chặt xuống, máu tươi nhuộm đỏ cả tuyết trắng trên đất, nhìn miệng vết
thương có thể thấy rõ là bị phủ chém xuống.
Trần Cảnh ngồi trên lưng Hồng đại hiệp, nhìn rõ mỗi một phủ do Ngô Mông bổ ra đều mang theo một luồng khí thế trầm trọng.
- Hặc hặc, thì ra là huynh đệ sao, lại đây, trước tiên hỗ trợ ta chém tên khốn này, sau đó chúng ta đi cùng nhau thôi.
Ngô Mông ở trần, cười ha ha, thế phủ càng lộ vẻ sắc bén.
Người đang chiến đấu cùng y nghe thấy thế thì kinh hãi, sợ Trần Cảnh cùng Ngô Mông vây công mình, vội vàng lui về sau.
Trần Cảnh chỉ ngồi im trên lưng tôm, không trả lời. Hồng đại hiệp không
ngừng bước, ngược lại còn đi nhanh hơn, chỉ nghe nó lẩm bẩm:
-
Cái tên quỷ nghèo đến quần áo cũng không có mà mặc nhà ngươi, hóa ra là
một kẻ gian trá. Sớm biết vậy chúng ta nên đập nát đầu của ngươi, đoạt
phủ của ngươi, lại cho vỏ sò muội muội ăn thịt ngươi...- A!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng cực kỳ ngắn ngủi, vì nó chưa kịp vang xa đã bị gió xé nát.
Hồng đại hiệp căng thẳng, tăng tốc, lại cảm thấy thân thể bị gió đẩy ngược
lại, nặng nề khác thường. Đúng lúc này, Ngô Mông cười to nói:
-
Huynh đệ cần gì phải vội vàng như thế. Nhìn bộ dạng của huynh đệ lúc ở
Thái Sơn, hẳn là ngộ được nhiều điều, sao chúng ta không tại đây luận
đạo để chứng đạo giúp nhau nhỉ?
Khi y nói, Hồng đại hiệp đột
nhiên cảm giác trên lưng mình như có thêm một ngọn núi, cực kỳ nặng, dù
nó có cố dùng pháp lực toàn thân, cũng chỉ miễn cưỡng gồng lên được.
- Ta cũng không ngộ được cái gì, nếu như ngươi muốn tìm người luận đạo thì xin kiếm người khác.
Trần Cảnh vừa nói vừa lấy vỏ kiếm gõ lên lưng Hồng đại hiệp. Một gõ vừa
chạm, Hồng đại hiệp lập tức cảm thấy người nhẹ bẫng, giống như về tới
trong nước, chân bật ra, đã tránh ra một khoảng thật xa.
- Hặc
hặc, trong nhiều thần linh như vậy, cũng chỉ có vài người lọt mắt Ngô
Mông ta, một trong số đó chính là ngươi. Ta quả nhiên không có nhìn lầm. Hặc hặc...
Ngô Mông cười lớn nói, lại đưa tay chỉ lên bầu trời tuyết:
- Ta nghe người ta nói, tuyết mà rơi xuống cùng một chỗ thì có thể phá
mặt đất ra thành lỗ thủng, cũng không biết là thật hay giả.
Giọng của y mang cảm giác rất nghiêm túc, căn bản không phải là một câu nghi vấn, mà là một câu khẳng định, mang theo ý ra lệnh.
Hồng đại hiệp thầm nghĩ:
- Tự nhiên tiếng của gã quỷ nghèo này khó nghe quá, chẳng lẽ do Hà Bá gia không luận đạo cùng, nên gã này lên cơn...
Nó vừa nghĩ đến đây, phía trước đã có một đám tuyết bay xuống, mặt đất vô
thanh vô tức xuất hiện một cái hố. Hồng đại hiệp kinh ngạc, chỉ là những bông tuyết lả tả rơi trên mặt đất lại tạo thành cái hố sâu như vậy, tựa như thiên thạch rơi từ trên cao xuống. Nó chợt lạnh cả người, cũng tin
chắc, nếu bị những bông tuyết kia rơi trúng người thì sẽ phải chịu
thương tổn cực lớn.
- Tuyết thực sự có thể đập thành cái hố trên mặt đất!!
Hồng đại hiệp cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhất thời không dám đi
nữa, ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy vô số bông tuyết đang lảo đảo rơi về phía mình.
Nó đang muốn hét thật to, lại bỗng cảm nhận được
Trần Cảnh gõ trên lưng mình, lời định ra vội nuốt trở vào. Ngay sau đó,
tiếng của Trần Cảnh vang lên:
- Bông tuyết phá cả mặt đất mà vào, quả đáng ngạc nhiên, không ngờ hôm nay lại có may mắn được nhìn thấy.
Thế nhưng, bông tuyết ấy nếu rơi xuống sông thì chỉ có thể bị hòa tan
thành nước.
Hồng đại hiệp nghe đến đó, lập tức cảm giác như mình
đã trở về trong Tú Xuân loan. Nó chỉ cảm thấy khúc sông rộng lớn ấy có
thể cuốn đi tất cả, cho dù là cả một núi tuyết rơi xuống thì cũng sẽ bị
nước sông nuốt hết. Mắt nó không nhìn thấy nước sông, nhưng cảm giác rõ
ràng quanh thân có sóng sông chảy xiết, mà cũng chỉ có sinh linh sống ở
Tú Xuân loan như nó mới có thể hiểu dược Tú Xuân loan rộng lớn cỡ nào.
Hồng đại hiệp lại không biết rằng, nơi đây cũng không chỉ có bốn “người“. Ở
những đỉnh núi phía xa, còn không ít thần linh chưa rời đi, đang nhìn
chằm chằm về nơi này. Bọn họ đương nhiên nghe rành mạch đoạn đối thoại
giữa Trần Cảnh và Ngô Mông. Lúc này, ở trong mắt bọn họ, Trần Cảnh ngồi
trên người Hồng đại hiệp, bên cạnh là một cái vỏ sỏ màu xanh, cả ba bình thản di chuyển ở đáy sông, quanh thân là nước sông cuồn cuộn, bông
tuyết vừa rơi vào trong đó thì tức khắc bị nuốt hết.
Bất kỳ ai
cũng nhìn ra được, Ngô Mông và Trần Cảnh đang đấu phép trong vô thanh vô tức. Ngô Mông cũng không phải hạng người vô danh, mấy ngày nay y đều
thủ trong sơn cốc này, lấy cớ là luận đạo để chém hơn mười vị thần linh
rồi. Điều này làm cho ai nghe được tên của y cũng muốn tránh đi theo
đường vòng. Giờ thấy tận mắt, quả nhiên y đã đạt tới cảnh giới cực cao
trong việc điều động lực của núi đồng, dùng ra phương pháp dời núi, hơn
nữa vô thanh vô tức mà đem pháp lực tác dụng lên bông tuyết, biểu hiện
cách sử dụng linh lực cực kỳ tinh thâm.
Thế nhưng, Trần Cảnh lại
khiến bọn họ hoàn toàn bất ngờ. Trần Cảnh dễ dàng phá giải pháp thuật
của Ngô Mông, thoạt nhìn rất nhẹ nhàng.
- Ô, ngọn núi kia cao thật, sợ là chim bay cũng không qua nổi.
Ngô Mông đột nhiên dùng phủ dài chỉ về đằng xa phía trước, tức thì nơi đó
xuất hiện một ngọn núi tuyết cao vút trong mây, thế núi dốc như đao chẻ
thành, cao lớn hùng vĩ, kết thành từ những tảng đá sắc bén hình thù quái lạ.
Hồng đại hiệp có thể khẳng định, vửa rồi không có ngọn núi như vậy, thế nhưng nó lại xuất hiện ngay sau khi Ngô Mông lên tiếng.
Nhìn thì rất xa, nhưng nháy mắt đã đến chân núi, mà từ chân núi nhìn lên
đỉnh núi, lại chỉ thấy một màu u tối, căn bản không nhìn được đỉnh. Hồng đại hiệp biết đây là pháp thuật của Ngô Mông, thầm nghĩ: “Dù thế nào ta cũng không thể làm mất thể diện của Hà Bá gia.” Nó vận pháp lực toàn
thân, muốn chuẩn bị leo qua núi.
Trần Cảnh khẽ cười một tiếng, lại lấy vỏ kiếm gõ lên lưng Hồng đại hiệp, nói:
- Núi cao như vậy, chim bay khó qua, có cái đầu to tướng thế này, sao
không biết động não chứ, ngươi trèo thì sang năm cũng không qua nổi.
Hồng đại hiệp muốn nói: “Không trèo thì dùng cách gì qua ạ?” Nhưng lời còn
chưa ra, lưng nó lại bị gõ một cái, chỉ nghe Trần Cảnh nói:
-
Bình thường luôn nhắc ngươi phải dụng tâm tu hành, ngươi lại không nghe, lần này tới nghe đạo cũng ngủ gà ngủ gật. Giờ thì cố mà tiếp thu, ta
truyền cho ngươi phương pháp độn thủy trong độn ngũ hành. Chỉ cần còn ở
trong thiên địa này, không có gì ở ngoài ngũ hành, vạn vật đều có thể
độn. Niệm theo ta: Thiên địa ngũ hành, thân ta tức thủy thân, độn.
Hồng đại hiệp không dám hai lời, thành thành thật thật niệm theo. Chuyện
khiến nó không ngờ tới xảy ra, vừa niệm xong, nó lập tức cảm giác thân
thể mình thật sự hóa thành nước, bắt đầu thấm dần vào trong đất. Vừa vào đến trong lòng đất, nó chỉ cảm thấy tất cả là bóng đêm, còn may là vẫn
có thể cảm nhận được Trần Cảnh trên lưng và vỏ sò bên cạnh.
Đúng lúc này, nó nghe được tiếng của Ngô Mông mơ hồ truyền đến:
- Hặc hặc, nếu huynh đệ thích sống trong đất, vậy làm Thổ Địa nơi đây luôn đi.
- Ngô Mông sơn, trấn... phong...