Hoàng Đình

Chương 268: Q.0 - Chương 268: Đến tận bây giờ, vẫn không muộn




Dịch giả: Hoangtruc

oOo

Linh khí hỗn loạn, tiếng hư không nứt vỡ vang lên.

Trong mắt Trần Cảnh, linh khí hỗn loạn kia như thể ô cửa sổ bị một quyền đập vỡ, gỗ vụn bay tán loạn, giấy rách tung bay. Rồi một người phá cửa sổ xông vào nơi yên ắng tĩnh mịch này, khiến người bên trong cửa sổ không kịp trở tay.

Linh lực không chỉ ở cao hay không, mà còn phải sinh pháp. Pháp sinh thì trời đất cũng trở nên vần vũ.

Trời đất này, mỗi người đều là nhân vật chủ yếu trong đó cả. Chỉ cần hắn cố ý, có thể làm cho một phương không gian chấn động theo hắn. Đôi khi, trời đất chính là người mềm lòng nhất, dù là kẻ nào, có nỗ lực thì đều sẽ được đền đáp. Nhưng đôi khi, trời đất cũng tàn nhẫn vô tình nhất. Dù cho ngươi bần cùng khốn khổ thế nào đi nữa, nó cũng chỉ nhìn chăm chú vào ngươi mà thôi. Lúc ngươi không có quần áo mặc, sẽ đánh xuống mưa tuyết, lúc ngươi không có gì bỏ bụng, thì đối mặt với ngươi chỉ toàn là hoang dã mà thôi.

Mỗi người khi gặp phải nguy hiểm sẽ có những phản ứng không giống nhau. Có người trốn tránh, có người ôm đầu gánh chịu, có người lại ngẩn người không biết phải làm sao, cũng có người không chút nghĩ ngợi tung đòn phản kích, cho dù thua kém quá xa đối phương vẫn cứ cắm đầu xông lên.

Trần Cảnh như thể một đứa trẻ luôn cảnh giác với bóng tối bên ngoài cửa sổ. Trong lúc cửa sổ vỡ toang, hắn cũng hét lớn một tiếng, tay nâng lên đánh ra một quyền. Một quyền này là hắn đánh ra trong lúc vội vàng, phát ra từ tâm hắn.

Cánh tay phải cứng ngắc đã nâng được lên, ý niệm và linh lực thông suốt. Một đợt sóng sóng theo quyền kia tung ra mà nổi lên, hòa lẫn trong đó là tiếng kiếm rít gào ngân vang, hào quang chói mắt. Nhìn từ xa như thể có một con ác long nổi lên mặt nước, hoặc như có một quyền đánh nát cả một khoảng không của bầu trời.

Trong mắt Vô Vưu, đó không phải một quyền, mà là một đợt sóng kiếm. Kiếm ngân vang lạnh lẽo thấu xương, lực lượng khiến gã cảm thấy cực độ nguy hiểm, khiến tâm thần gã phải nảy lên. Gã còn nhìn thấy trong quyền này có một luồng kiếm ý như có thể đâm thủng hết thảy mọi thứ.

Gã cảm nhận được mọi thứ, nhưng một quyền gã đánh ra lại không chút ý tứ lùi bước mà càng thêm nặng nề. Như thể không khí trong Côn Lôn bừng bừng sinh cơ năm đó không thể nào chuyển ngược lại thành trầm lặng nặng nề được.

Côn Lôn bừng bừng sinh cơ chuyển sang không khí trầm lặng không chỉ là Côn Lôn thay đổi, mà còn khiến trái tim gã thay đổi. Sinh cơ lắng đọng này như trầm xuống trong lòng gã, hóa thành thâm trầm cũng như Côn Lôn yên tĩnh lúc này.

Hai mắt gã vẫn là một con nhắm lại, con mắt bên kia đã nổi lên tầng bụi lửa. Bụi lửa vừa xuất hiện đã đốt cháy thân thể gã, rồi bùng lên một ngọn lửa cao đến mấy trượng, nháy mắt đã thiêu đốt sạch sẽ toàn bộ linh lực tĩnh mịch nặng nề của Côn Lôn. Toàn bộ ý cảnh của gã tương thông với cả ngọn núi Côn Lôn này. Một quyền của gã đánh xuống như thể ngọn Côn Lôn bị lật ngược, đè ép xuống bên dưới.

Kẻ dưới học phép, chiêu chiêu đều là tiểu thuật. Người cao ngộ đạo, niệm niệm đều là đạo pháp.

Đột nhiên, sóng sông ánh kiếm trước mắt Vô Vưu như thể không chân thật mà đã chuyển sang ảo ảnh. Âm thanh ngân vang của kiếm hòa cùng nước thủy triều cuộn trào mãnh liệt như va phải vách đá nơi xa tận chân trời. Hết thảy như không chân thật, như ảo ảnh trong mơ.

Trong lòng gã chợt nảy sinh ra ý niệm khác. Gã bèn lập tức gạt đi, nhưng cũng lúc này, một quyền của gã đã đánh tới ánh kiếm đang dâng đến kia.

“Ầm!...”

Rồi một lực lượng khổng lồ khiến gã không tự chủ bay ngược lại, rồi không kìm nén được mà phun ra một ngụm máu tươi. Trước khi gã hạ một quyền xuống, chỉ cảm giác trước mặt trống không. Thế nhưng ngay sau đó lại là một kích cứng rắn như vách núi từ trong khoảng không đánh tới, đồng thời gã cảm giác được kiếm ý quỷ dị kia đang theo cánh tay gã đi lên, xâm nhập vào tim mình.

Gã dùng ý niệm khu trừ đi, nhưng vừa mới tiếp xúc đến lại nảy sinh trùng trùng điệp điệp ảo giác.

Trần Cảnh cũng lộn ngược lại. Kiếm khí của hắn cũng bị phân tán ra bốn phía dưới một quyền đó. Kiếm khí ngang dọc, những nơi kiếm khí tán qua, cây cối bị chém gãy cành đứt ngọn, tạo thành một vùng hỗn độn.

Trong cơ thể hắn không có máu, nhưng linh lực cũng bị chấn động, cảm giác ý niệm mình đang bị một khí tức tĩnh mịch cổ xưa áp chế, như thể có một ngọn núi đè nặng trong lòng. Vì vậy, hắn khó mà thi pháp tiếp được nữa.

Đúng lúc này, có hai mũi tên màu đen trên núi Côn Lôn lao thẳng lên cao, vẽ nên một đường cong màu đen hoàn mỹ giữa trời đất.

“Lên!”

Trong tim Trần Cảnh chợt vang lên một âm thanh đầy ngắn ngủi và tự tin. Âm thanh này vừa xuất hiện, sát khí lạnh như băng từ trên đỉnh đầu hắn tràn xuống, xông thẳng vào trong nội tâm. Mũi tên này lao đến đúng lúc Trần Cảnh yếu ớt nhất, thậm chí còn không thể nào nảy sinh ra ý nghĩ tránh né được.

Bên kia, đỉnh đầu Vô Vưu đã bị một mũi tên đen cắm xuống. Gã rơi thẳng từ hư không vào trong núi, trong mắt gã vẫn còn hình ảnh Trần Cảnh cũng bị rớt xuống tương tự như vậy.

Tâm tư của tất cả mọi người bên ngoài hư không trỗi dậy. Côn Lôn là nơi Đạo tổ thành đạo, mà Ngọc Hư cung lại là do một tay Đạo tổ Nguyên Thủy kiến lập ra. Hiện tại Ngọc Hư cung rõ ràng đã xảy ra chuyện, trống trơn hoang vắng. Đệ tử hộ giáo duy nhất lại bị trúng tên hiện không rõ sinh tử thế nào. Tất nhiên sẽ không kẻ nào nguyện ý rời đi. Nhất thời trong đám mây xuất hiện vài điểm sáng, xoay quanh trên bầu trời một vòng rồi rơi vào trong Ngọc Hư cung núi Côn Lôn.

- Các ngươi là ai?

Hai đồng tử trước cửa Ngọc Hư cung lên tiếng hỏi. Giọng bọn nó run rẩy, hiển nhiên đang rất sợ hãi.

Suy nghĩ của bọn nó vẫn dừng lại ở hơn ngàn năm trước, còn chưa nhận ra được lúc mình tỉnh dậy thì trời đất đã thay đổi. Trong lòng bọn nó, từ trước tới nay vẫn chưa từng có kẻ nào cưỡi mây đáp thẳng xuống núi Côn Lôn, cũng chưa từng có kẻ nào dám càn rỡ ở Côn Lôn cả.

Bọn nó khó mà chấp nhận được, lại đầy sợ hãi với những thay đổi này. Bọn nó cũng không biết Vô Vưu, thế như đệ tử hộ giáo vốn luôn khác biệt với đệ tử bình thường, dù không từng gặp mặt nhưng bọn nó vẫn biết gã nhất định là đệ tử Côn Lôn.

Không ai để ý, cũng không ai gây chuyện với bọn nó. Mỗi người đều hiện thân trước Ngọc Hư cung, lắc mình đi vào bên trong. Bọn nó muốn ngăn cản nhưng lại không dám. Lúc trước, Hồng đại hiệp và vỏ sò tiến vào Ngọc Hư cung, bọn nó cả gan ngăn cản. Rồi lại bị dây xích trên người Hồng đại hiệp quăng quật một hồi, tuy chưa nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng khiến bọn nó đau đớn không thôi.

Ở chân núi bên ngoài địa phận núi Côn Lôn, Hư Linh đang đứng dưới bóng râm của một gốc hòe. Có một người nữa đang đứng trước mặt nàng, pháp bào đen bị gió thổi tung lên, ống tay áo bên trái phất phới. Y là Lý Mộ Tiên.

- Vốn ta định chặn Trần Cảnh lại nhằm phân định ra sinh tử. Không nghĩ tới lại gặp cô.

Lý Mộ Tiên nói.

- Lúc hắn từ Đông Hải trở về đã có ba ngày báo mộng, sao ngươi không đi tìm hắn?

Hư Linh hỏi, vẻ mặt chăm chú, không mỉm cười, cũng không biểu lộ gì khác.

- Ha ha, lúc hắn trở về thì ta đang ở trong thành Bá Lăng. Đến khi ta đi ra thì đã không kịp chặn hắn lại.

Lý Mộ Tiên đáp.

Hư Linh cẩn thận nhìn qua y một lượt, phát hiện quả nhiên trên người y vẫn còn lây dính chút ít oán khí chỉ có ở trong thành Bá Lăng, vẫn còn chưa khu trừ sạch sẽ.

- Vậy vì sao ngươi lại ngăn cản ta?

Hư Linh hỏi.

- Từ lúc này trở đi, chỉ cần cô không tham dự vào chuyện của Trần Cảnh, ta sẽ để cô rời đi.

Lý Mộ Tiên nói.

- Chuyện của Trần Cảnh? Vậy đó là chuyện gì?

Hư Linh vẫn bình thản hỏi.

- Chỉ cần cô ở đây trong lúc hắn đấu pháp cùng người, không ra tay tương trợ cho hắn. Ta sẽ để cho cô bình yên rời đi.

Lý Mộ Tiên nghiêm túc nói.

- A, được. Ta nhận lời ngươi.

Hư Linh nhanh chóng đáp.

Lý Mộ Tiên lại chăm chú nhìn nàng, như thể rất thưởng thức mấy lời thẳng thừng này. Nhưng đột nhiên sau lưng Hư Linh xuất hiện một người. Người này như một luồng khói đen, lại khiến Hư Linh đặc biệt cảnh giác.

- Cô biết lão là ai chứ?

Lý Mộ Tiên hỏi.

Hư Linh xem xét kỹ lại, đáp:

- Giang Lưu Vân núi Thiên La. Tất nhiên ta biết chứ.

- Ha ha, đúng vậy. Cô biết lão, Diệp Thanh Tuyết và Trần Cảnh đều là Thiên La môn cả. Vậy cô có biết nguyên nhân thật sự khiến Thiên La môn bọn hắn bị diệt chăng?

Lý Mộ Tiên lại hỏi.

- Nghe nói là vì bảo vật và chút ít bí mật.

Hư Linh đáp.

Lý Mộ Tiên nói:

- Năm đó ta cũng ở trong đám người tham gia diệt Thiên La môn. Đáng tiếc lúc đó nghĩ sai một bước, không chỉ khiến Trần Cảnh chạy thoát mà còn bị mất đi một cánh tay. Nếu lúc đó biết tên đệ tử Thiên La môn chật vật chạy trốn có ngày hôm nay, nói thế nào ta cũng nhất định chém giết hắn trong núi Thiên La rồi.

- Đến hôm nay, vẫn còn chưa muộn.

Hư Linh ngắn gọn đáp.

- Đúng vậy, cũng không muộn. Dù khi đó Trần Cảnh và Diệp Thanh Tuyết còn sống, nhưng từ hôm nay trở đi, Thiên La môn coi như toàn diệt môn phái đi.

Lý Mộ Tiên khẽ nói ra một câu cuối.

-----oo0oo-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.