Rất nhiều người trong trấn Quân Lĩnh cũng nghe được tiếng Trần Cảnh niệm chú, nhưng đang là ban đêm, lòng người còn hoang mang, không ai dám ra
khỏi nhà. Tới khi trời sáng, chuyện đầu tiên mọi người hỏi nhau là có
nghe được một câu “Kinh Hà thần sắc, chư tà tránh lui” kia không. Khi
biết người khác cũng nghe được, lập tức mọi người bàn tán càng thêm sôi
nổi, sau đó cùng kéo nhau tới nhà những đứa trẻ bị trúng tà kia. Quả
nhiên, những đứa trẻ này đã không còn khí đen trên mặt, chỉ có chút suy
yếu mà thôi. Cũng có đứa tỉnh hẳn, kêu ầm lên rằng mình đói bụng.
Lập tức liền có người nói:
- Ngày hôm qua tộc trưởng mới đi miếu Hà Bá Tú Xuân loan để cúng tế, tối qua nhất định là Hà Bá gia đến đây trừ tà.
Rất nhiều người tức thì phụ họa, nói:
- Âm thanh tối hôm qua nhất định là tiếng của Hà Bá gia.
- Chúng ta đi vào miếu Thổ Địa nhìn một chút xem.
Có một thanh niên làm nghề đồ tể đề nghị.
- Miếu Thổ Địa đã bị tà linh chiếm giữ, vào trong âm u lắm, mấy đứa trẻ kia cũng vì vào chơi trong đó mà trúng tà đấy!
Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi lo lắng nói.
Mặc dù có người sợ hãi, nhưng mọi người vẫn quyết định đi cùng nhau. Trấn
Quân Lĩnh không phải rất lớn, chỉ khi họp chợ mới thấy có người thập
phương đến đây tụ tập buôn bán. Mấy ngày qua, nghe nói trong trấn có tà
linh, thương lái các nơi cũng không dám đến, cho nên sáng sớm này trên
đường rất thanh tĩnh.
Thanh niên đồ tể kia dẫn đầu đoàn người, đi thẳng tới miếu Thổ Địa nằm ở trung tâm trấn. Nhìn từ bên ngoài, ngôi
miếu này chẳng có gì khác biệt so với mọi ngày cả. Nhất thời không ai
dám đi vào, qua một hồi lâu, thanh niên đồ tể kia mới cầm một con dao mổ heo tiến tới. Chốc lát sau, từ trong miếu đã truyền ra âm thanh:
- Mọi người mau vào đi, không sao đâu.
Nge được âm thanh này, có mấy người sớm đã rất tò mò vội chạy vào, tiếp đến mọi người cũng vào theo cả. Vào bên trong, xung quanh chẳng có gì khác
ngoài pho tượng thần, mà tượng kia không biết đã bị chẻ ra bằng vật sắc
nhọn gì đó, xuất hiện một vết cắt từ đỉnh đầu tượng đến tận bệ kê, còn
tạo ra một vết rạch sâu trên đất. Vết cắt rõ ràng này làm cho mọi người
lập tức hiểu rằng tà linh kia đã chết.
- Sát khí thật nặng.
Đồ tể vào miếu đầu tiên sợ hãi than.
Lúc này, đám người chen chúc ở cửa miếu đã né ra thành một con đường, để
tộc trưởng đi vào. Ông ta đi tới trước tượng Thổ Địa, nhìn rõ vết kiếm
kia, nói:
- Thổ Địa biến mất, tượng thần đã hủy, chúng ta hẳn là nên đổi thần linh để cúng tế rồi.
Ông lão xoay người lại, nhìn mọi người xung quanh. Bốn phía lặng ngắt như tờ, ông lão tiếp tục nói:
- Ai có thể che chở chúng ta, chúng ta sẽ cúng tế vị đó. Ngày hôm qua lão phu đại diện mọi người tới miếu Hà Bá thắp nhang khấn vái, ngày hôm nay tà khí trong trấn Quân Lĩnh chúng ta đã tiêu biến hết. Do vậy, lão phu
cho là nên xây một ngôi miếu Hà Bá, sau đó làm lễ tế lớn, mời Hà Bá đến
trấn Quân Lĩnh chúng ta.
Ở nhân gian truyền lưu một câu nói: “mời thần dễ, tiễn thần khó“. Thông thường, mỗi một nơi đều chỉ cúng tế một
vị thần linh chủ yếu, tuy cũng có xen lẫn những vị khác, nhưng rất ít
khi xuất hiện trường hợp phá thần miếu, đổi tín ngưỡng. Trong lúc nhất
thời, mọi người đều ồn ào bàn bạc, có người nói nên từ từ, có người đồng ý, có người thì nhìn tượng thần mà im lặng, nhưng không thấy ai phản
đối.
Lão tộc trưởng râu tóc bạc trắng hiển nhiên có địa vị rất
cao trong trấn, rất được mọi người nể trọng. Ông ta không thấy ai phản
đối, lập tức nói:
- Cứ quyết định như vậy đi, ba ngày sau chính là ngày hoàng đạo, thích hợp tế bái và động thổ.
Tộc trưởng đã quyết, như vậy ba ngày sau ngôi miếu này sẽ được khởi công
xây lại. Về phần khi nào xây xong, khi nào mời thần về miếu, thì phải
chờ gần xong xuôi mới nói được.
* * *
Trần Cảnh vẫn giảng đạo
vào mỗi lúc trời tối trước miếu Hà Bá như trước. Hiện tại, những điều
các yêu linh hỏi không còn dễ hiểu, cũng không nhiều, nhưng đều tương
đối cao thâm. Thêm nữa, các yêu linh còn hỏi đủ mọi vấn đề, gần như
chuyện gì cũng có. Tự nhiên, Trần Cảnh có khi phải suy tư một thời gian
dài, nhưng cũng có khi lại có thể giải đáp cực nhanh.
Hiện giờ,
miếu Hà Bá có thể được xưng là nơi có linh khí nồng nặc nhất trong cả hà vực. Nơi thần linh ở, tất nhiên là chỗ linh khí hội tụ dày đặc nhất,
cho dù lúc đầu không phải như vậy, nhưng theo thời gian, địa thế cũng sẽ biến hóa.
Trời trời đất gió giục mây vần, không ngừng có yêu
linh thật lâu chưa thể hóa hình độ thiên kiếp hóa hình. Đây rõ ràng là
một hồi đại biến, bởi vì trước lần Quy Uyên độ kiếp ở Ác Long hạp, cơ hồ toàn bộ yêu linh độ kiếp đều chết hết.
Tuy rằng ngoại trừ những
tiếng sấm rung chớp giật từ thiên kiếp, thì không thấy có gì bất thường
xuất hiện trên thế gian, nhưng dù là ai cũng cảm thụ được, đã đến lúc
trời đất biến chuyển. Trăm ngàn năm qua, không người thành tiên đắc đạo, đến giờ mỗi một đại tu sĩ đang bế tử quan trong các đại môn phái lại
đều cảm nhận được cơ duyên cùng số kiếp từ bên trong tối tăm. Có lẽ nhờ
trời đất đảo điên, họ sẽ không phải thọ hết hồn tan như sư phụ hay các
sư tổ, nhưng cũng có lẽ là một tràng nguy cơ còn lớn hơn nữa.
-
Hà Bá gia, Thiên đình ngàn năm không hiện, Thần đạo đã loạn, ngài cho
rằng thiên hạ này có người nào có thể trọng định càn khôn không ạ?
Đột nhiên có một con cua thành tinh lớn tiếng hỏi. Tuy đây không thuộc
phương diện tu hành, hơn nữa cũng không chỉ có mình nó hỏi qua lời này,
nhưng chưa có ai hỏi trực tiếp như nó. Trần Cảnh trầm mặc một hồi, nói:
- Ta không biết.
- Vậy Hà Bá gia có cho rằng trời đất ngày nay sẽ có Thánh nhân xuất thế không ạ?
- Thánh nhân! Ai lại biết Thánh nhân là dạng gì đây!
Con cua kia xoay mình rời đi, cũng có rất nhiều yêu thú loài chim rời đi
theo. Loại hiện tượng này trước miếu Hà Bá rất là bình thường, mỗi ngày
đều có vài con yêu thú rời đi, lại có thêm vài con đến. Cho tới bây giờ
Trần Cảnh vẫn chưa từng có ý kiến gì, để mặc chúng nó đến, để mặc chúng
nó đi.
Có thật nhiều yêu thú hiển nhiên là không hài lòng với câu trả lời của Trần Cảnh, bởi vì những lời giải đáp xưa nay của Trần Cảnh
đều do hắn tự chiêm nghiệm được, giản dị tự nhiên, chưa bao giờ có lời
nào giống với những câu trong Đạo Kinh, để chúng nó vừa nghe đã có thể
hiểu, cho nên cho rằng Trần Cảnh nói toàn những lời không đáng nghe, lại có con cho là mình không cần nghe nữa, do đó rời đi.
Trần Cảnh
vẫn mỗi ngày ngồi trước thần miếu, vô niệm vô tưởng, nhưng lại không chỗ nào không rõ, không chỗ nào không thấy. Thần niệm của hắn câu thông
trời đất, theo sóng nhấp nhô.
Một ngày kia, hắn bỗng quyết định
đi miếu Thành Hoàng ở thành Bá Lăng xem thử. Đã nhiều năm như vậy rồi,
hắn còn chưa từng trở lại miếu Thành Hoàng, chỉ nghe Hồng đại hiệp nói
qua, lúc mình chìm trong thành Tần Quảng dưới Âm phủ thì Diệp Thanh
Tuyết tới thành Bá Lăng, sau đó sấm sét đánh xuống nơi này suốt cả một
đêm.
Trần Cảnh đi thành Bá Lăng vào ban ngày, hồn dung nhập kiếm
linh, rồi biến hóa thành một đạo nhân mặc áo lam, hông đeo trường kiếm,
mày kiếm mắt sáng.
Mới vừa tới gần thành Bá Lăng, hắn đã thấy
kinh hãi. Hắn cảm thấy tòa thành này khác xa lúc trước. Thành vẫn là tòa thành kia, bên ngoài không chút nào thay đổi, nhưng cốt cách bên trong
thì Trần Cảnh liếc mắt một cái có thể nhìn ra. Nếu là một tòa thành có
thần linh tồn tại, cả tòa thành sẽ được bao phủ trong một tầng hào quang thần thánh, không phải mắt thường có khả năng nhìn thấy. Có loại hào
quang như ráng mây, có loại như làn nước có màu, có loại là cương khí,
có loại là mây trắng v.v... Đủ loại hình thái, để cho người ta cảm giác
chúng phân chia rõ rệt theo tính cách và pháp lực của thần linh ở nơi
đó.
Trong mắt Trần Cảnh, thành Bá Lăng này giống như một tòa
thành trì mục nát, không chịu nổi chiến tranh, chỉ cần loạn lạc nhân
gian lan đến, người thủ thành rất khó giữ nổi thành. Cho dù có bố trí
binh lực cẩn thận đến thế nào, tường thành vẫn không chịu nổi va chạm,
không cần vài ngày, tường thành bốn phía nhất định sẽ sụp đổ. Trừ điều
này, hắn còn mơ hồ cảm nhận được tà khí.
Đây là một toàn thành không có thần linh.
Đang là buổi sáng, trong thành ồn ào náo nhiệt, cửa thành có thủ vệ, phủ
thành chủ có thành chủ, cư dân trong thành rất nhiều, nhìn rất phồn hoa, chỉ thiếu duy nhất một vị thần. Nếu thiên hạ không có yêu linh, ma quỷ, thì không có thần linh cũng chẳng có gì to tát, nhưng đây là một thế
giới có tiên, yêu, ma, người cùng tạp cư. Thần linh hưởng nhang đèn nhân gian, nhân gian cần được thần linh bảo vệ, đây là một loại trạng thái
tương hỗ qua lại lẫn nhau.
Vào đến thành, cảm thụ được những
tiếng náo động từ đủ người đủ vật đã lâu không nghe thấy, trong lòng
Trần Cảnh đột nhiên có cảm giác thời gian trôi thật nhanh.
Lúc
mười mấy tuổi, hắn đi theo ông lão kiếm khách tới tòa thành này. Mấy năm sau, vào một buổi đêm, lão kiếm khách đột nhiên rời đi. Rồi Trần Cảnh
vào núi Thiên La vào năm mười tám tuổi, trước đó hắn bị người đuổi giết, là Diệp Thanh Tuyết cứu được hắn trong một ngày gió tuyết. Nhắc lại
chuyện Trần Cảnh bị người đuổi giết, bắt đầu từ một sự kiện làm náo động toàn thành Bá Lăng năm đó. Bởi vì trong vòng một đêm, hắn lẻn vào ba
gia tộc có danh tiếng, giết đến máu chảy thành sông bằng kiếm thuật học
được từ những năm chu du thiên hạ với lão kiếm khách, cũng chính là kiếm thuật được Bất Chấp đạo nhân ở đảo Kim Ngao nói tên là Hãm Tiên kiếm
quyết.
Sở dĩ hắn giết người là vì sau khi định cư ở trong thành
này, cạnh nhà hắn có một gia đình đối xử rất tốt với hắn và lão kiếm
khách, thường xuyên cho đồ ăn, đám trẻ nhà đó cũng rất thân với Trần
Cảnh. Ai ngờ, có một lần Trần Cảnh rời thành mấy ngày, tới khi trở về
thì phát hiện cả nhà bọn họ gặp chuyện, gia sản bị chiếm hết, người lớn
lẫn trẻ con thì bị giết cả, cô con gái lớn bị bán cho thanh lâu cũng tự
vẫn cùng ngày đó. Bởi vậy Trần Cảnh mới giận dữ giết người rồi chạy trốn đến suýt bỏ mạng.
* * *
Một tòa thành lớn thế này thì
đương nhiên không ít cửa thành, nhưng chỉ có bốn cửa ở bốn phía Đông Tây Nam Bắc được mở rộng. Nhìn từ trên cao xuống, con đường chính nối với
bốn cửa thành này hình thành một hình chữ thập. Mà chính giữa chữ thập
thì có phủ thành chủ, miếu Thành Hoàng. Chữ thập lại chia tòa thành
thành bốn khu vực, mỗi khu vực có một ngôi miếu Thành Hoàng nhỏ, mỗi
miếu lại có bốn tòa phủ nha nhỏ.
Con đường chính nối thông bốn
cửa cực rộng lớn, có thể để xe ngựa chạy trên đó, hai bên cửa hàng cửa
hiệu như rừng, nhưng không tính là chỗ náo nhiệt nhất. Trần Cảnh cũng
không đi mãi trên đường cái, mà đột nhiên quẹo vào một đường nhỏ, xuyên
qua mấy ngõ nhỏ, đi qua một cái cầu phong cảnh rất đẹp, tới một chỗ
tương đối tĩnh lặng, nhìn một loạt căn nhà nhỏ trước mặt, hồi lâu sau
xoay người rời đi. Nơi này chính là nơi hắn ở năm đó, hiện tại nhà cửa
sớm đã được dựng lại hết, hàng xóm cũng không một ai nhận ra hắn, mà hắn cũng không biết bọn họ, ngẫu nhiên có người nhìn quen mắt, nhưng hắn
lại chỉ cảm thấy như là từng gặp trong mộng.
Hắn ngẩng đầu nhìn
lên bầu trời, đột nhiên thầm nghĩ: “Nơi này là chốn nên duyên giữa ta và phàm trần thế tục, cũng là nơi duyên diệt, từ nay ta sẽ chỉ là Hà Bá
Kinh Hà.”