Trần Cảnh xuất hiện trước mặt nàng, nàng đưa mắt nhìn hắn một lúc lâu sau mới nói:
- Lạc Nương ra mắt Hà Bá gia.
Vừa nói, nàng vừa khẽ cúi đầu. Theo lý mà nói, nàng nay đã là người tu
hành, không cần phải hành lễ với thần linh, nhưng vừa rồi nàng vẫn hành
lễ.
Trần Cảnh nhìn người thiếu nữ năm xưa đã từng kéo mình ra
khỏi mặt nước, trong lòng cảm khái vạn phần. Hắn còn chưa kịp báo đáp gì thì thiếu nữ ấy đã biến mất. Chuyện này cũng không trách được hắn, từ
sau khi lên làm Hà Bá, hắn luôn trong tình trạng thân bất do kỷ, giống
như bị cuốn vào trong dòng nước lũ, muốn yên một chỗ cũng không được,
muốn thoát ra cũng không xong, luôn luôn bị dòng nước xoáy vô hình của
trời đất cuốn lấy.
- Thấy cô không việc gì là tốt rồi.
Năm đó, sau khi Trần Cảnh biết Nhan lão cha nàng chết đi thì có qua đó bái
tế, nhưng Nhan Lạc Nương đã theo người phụ nữ áo trắng kia đi mất rồi.
Nếu nàng không rời đi, Trần Cảnh cũng dự định dạy nàng đạo pháp. Nhưng
vào lúc này, ở nơi đây, tất nhiên Trần Cảnh không có ý định nhắc lại mấy chuyện đó làm gì. Nhìn cô bé năm đó luôn khiến mình có cảm giác rất đặc biệt bước vào con đường tu hành, trong lòng hắn không khỏi sinh ra một
cảm giác trời đất thay đổi không ngừng.
Nhan Lạc Nương cười cười đáp:
- Trời vừa sáng thì ta sẽ rời khỏi nơi này, cũng không biết có còn trở về đây được nữa hay không.
- Du lịch thiên hạ, mài luyện đạo tâm, là sư phụ cô an bài hả?
- Đúng vậy ạ, là sư phụ an bài.
Trần Cảnh không hỏi sư phụ nàng là ai, cũng như không hỏi tên môn phái nàng
là gì. Xét theo khí tức trên người nàng, chỉ trong thời gian mười mấy
năm ngắn ngủi mà gần như linh khí tràn đầy, đạt tới trạng thái luyện khí viên mãn, thì có thể thấy tất nhiên sư phụ nàng không tầm thường rồi.
- Ta là Hà Bá nơi này, chỉ cần là sinh linh uống nước sông Kinh Hà, thì ta đều che chở.
Ý tứ của Trần Cảnh là nói cho Nhan Lạc Nương biết, toàn bộ thôn Hà Tiền
đều được hắn che chở, cứ yên tâm rời đi. Nhan Lạc Nương còn chưa trả lời thì bên ngoài miếu lại vang lên tiếng cười mỉa. Rồi có tiếng người nói
vọng vào:
- Khẩu khí thật lớn, một Hà Bá nho nhỏ thì dựa vào cái gì để che chở?
Trần Cảnh nhìn thoáng qua bên ngoài miếu, cũng không nói gì mà chỉ cười cười nhìn Nhan Lạc Nương. Nhan Lạc Nương không hiểu rõ, đang muốn cất lời
hỏi lại thì Trần Cảnh đã biến mất.
Nhan Lạc Nương thở dài, ngẩng đầu nhìn tượng thần, qua một lát bèn xoay người đi ra khỏi miếu Hà bá.
- Sư muội, thà rằng không đến đây còn có thể lưu giữ được một phần ký ức
tốt đẹp. Giờ muội thấy rồi đấy, Hà Bá kia cho dù trước đây thế nào đi
nữa, giờ cũng chỉ là một cô hồn, dù có thủ đoạn thông thiên thì nay cũng đã hóa thành ảo ảnh trong mộng. Huống chi hắn còn không có, chỉ là một
sinh linh dựa vào một đạo sắc phù sống tàn qua ngày mà thôi. Không cần
nói chúng ta, không ít môn phái trên đời có đầy thủ đoạn phá giải cái
lực lượng sông chẳng ngưng thực này.
- Thất sư huynh, pháp thuật
cũng chỉ là thủ đoạn bên ngoài, tất cả phải dựa vào tự tu hành cả. Cho
dù là cùng một quy tắc của trời đất, có người thông thiên triệt địa,
nhưng cũng có người cả đời chỉ biết ngẩng đầu nhìn các vì sao mà thôi.
Tất cả đều có lý do cả.
Nhan Lạc Nương nhìn vị thất sư huynh vừa cất lời mỉa mai mà nói một câu.
Trong mắt các vị sư huynh sư tỷ này, nàng luôn rất an tĩnh. Nên lần này khi
nàng nói một tràng dài như vậy, bọn họ phải ghé mắt kinh ngạc.
Đại sư huynh nhìn về phía miếu Hà Bá, khóe miệng cười khẽ, không nhìn ra được trong lòng y đang nghĩ gì.
Vị thất sư huynh kia có chút tức giận, bèn đáp trả:
- Sư muội, lý do gì thì lý do, nhưng Hà Bá này tuyệt đối không thể trở
thành nhân vật thông thiên triệt địa như muội nói đâu. Nếu muội không
tin, vậy thì bây giờ ta sẽ xô đổ miếu này, phá hủy tượng thần khiến hắn
tan thành mây khói luôn vậy.
- Ha ha, thất sư đệ, tĩnh tâm tĩnh
khí mới có thể đạp lên trời đất. Tu hành nhiều năm như vậy sao đệ vẫn
còn không khống chế được tính khí của mình?
Đại sư huynh kia cất lớn, thất sư huynh lập tức cúi đầu không dám nói thêm gì nữa.
- Sư huynh, sư tỷ, chúng ta trở về thôn thôi.
Nhan Lạc Nương nói, sau đó cũng không chờ bọn họ, xoay người đi xuống dưới con đê.
Đại sư huynh mỉm cười, cũng đi xuống theo sau. Vị nhị sư tỷ kia nhíu mày,
lại nhìn qua miếu Hà Bá, không nói gì mà đi sát theo sau. Những người
khác cũng lần lượt đi xuống, chỉ có tên thất sư huynh ở phía sau cùng.
Gã nhìn bóng lưng đám người đi xa, sau một lúc trầm mặc thì cũng bước
theo sau. Nhưng mới đi vài bước, gã đột nhiên xoay người, đưa ngón tay
dựng thẳng lên trời. Trong tích tắc, linh khí của cả một vùng trời đột
ngột tụ tập về phía ngón tay dựng thẳng kia của gã.Nhan Lạc Nương đã sắp về đến thôn Hà Tiền, nàng như cảm nhận được linh khí trời đất có chút
không bình thường, bèn xoay người nhìn về phía miếu Hà Bá. Chỉ thấy
trong tay thất sư huynh tản ra ánh sáng xanh đậm chói mắt rồi vẽ ra một
lá bùa trong hư không. Sau một tiếng quát khẽ của gã, đạo bùa chú kia
chợt lóe lên, rồi in xuống miếu Hà Bá bên dưới.
Nhan Lạc Nương biết đây là bùa phong ấn, có thể phong ấn linh khí của vạn vật, có thể giam cầm tinh khí thần của chúng sinh.
Nhưng nàng không nói thêm gì, vẫn xoay người bước về phía thôn Hà Tiền, lại
càng không yêu cầu thất sư huynh kia phá mở phong ấn. Có vị sư tỷ đuổi
theo hỏi nàng có cần nói thất sư huynh giải phong ấn đi hay không, Nhan
Lạc Nương chỉ cười cười nhìn nàng ta:
- Phong ấn nho nhỏ này có thể làm gì được Hà Bá gia?
Nhan Lạc Nương trả lời vậy khiến vị sư tỷ này mất hẳn hứng thú. Đối với nàng ta, loại phong ấn này là một loại phép thuật rất lợi hại trong môn
phái, tuy biết rõ đám bọn họ chỉ học được da lông bên ngoài, nhưng lại
tin rằng thiên hạ này không có bao nhiêu người phá giải được. Chí ít thì Hà Bá Tú Xuân loan sông Kinh Hà này không thể phá được.
Nhìn từ
phía xa, thất sư huynh đã rời khỏi con đê, còn miếu Hà Bá lại không có
biến hóa gì cả. Chỉ là cô gái đang đào cuốc tường miếu lên, mới cuốc vài cái đã đào lên được vài tảng bùn đất, so ra còn nhiều hơn cả số bùn đất lúc bình thường nàng ta đào cả ngày.
Sau khi quay lại, thất sư huynh bèn nói với Nhan Lạc Nương đang ngồi đả tọa:
- Sư muội, ta chẳng qua chỉ làm một đạo bùa phong ấn mà thôi. Nếu Hà Bá
kia có bản lĩnh thật sự, chắn chắn sẽ không làm gì được hắn cả. Bằng
không mà nói ngày mai khi rời đi, chúng ta sẽ nhìn thấy được một tòa
miếu Hà Bá bị đào cuốc đổ nát.
* * *
Thời gian trôi qua
khá nhanh, trưởng thôn trong thôn tới hỏi thăm Nhan Lạc Nương xem nàng
có cần dùng cơm không. Tất nhiên nàng lắc đầu, bọn họ đã sớm ích cốc từ
lâu, chỉ cần thổ nạp nguyên khí trời đất mà thôi.
(Ích cốc: một
khái niệm chỉ việc không cần đến thức ăn để nuôi sống cơ thể nữa. Thổ
nạp: khái niệm trong khí công, chỉ việc thở ra hít vào)
Màn đêm buông xuống, trăng dần ló rạng.
Đột nhiên bên tai Nhan Lạc Nương truyền đến từng tràng âm thanh nhỏ như
tiếng ruồi muỗi, không phải là tiếng người trong thôn xầm xì nói thầm,
mà từ bên phía sông Kinh Hà truyền tới. Nhan Lạc Nương chăm chú lắng
nghe, nhận ra được đó là giọng nói của Hà Bá. Không chỉ riêng nàng, mà
những người khác cũng nghe thấy.
- Ha ha, Hà Bá này quả nhiên cũng có chút bản lĩnh…Ách, là đang giảng đạo sao, chúng ta thử đi qua nghe một chút.
Đại sư huynh nghiêng tai một hồi, cười nói, sau đó dẫn đầu đám người đi về phía miếu Hà Bá. Những người khác theo sát phía sau.
Lại có tiếng nói nhỏ truyền ra:
- Giảng đạo? Hắn giảng được đạo gì chứ? Sư phụ đã từng nói, người giảng
đạo nhất định phải là người thông hiểu hàm nghĩa đại đạo, có thể thông
qua tinh thần ý niệm câu thông với trời đất, phát ra âm thanh khiến
người nghe không hay biết gì mà lĩnh ngộ được huyền diệu đại đạo.
Thẳng hướng con đê mà đi, sẽ đến một tòa miếu nhỏ lấy xương cá chép tinh làm
xà nhà, vảy cá làm ngói lợp. Trước cửa miếu có một bóng người như bằng
sương khói đang ngồi đó, hai tay hắn đặt trên đầu gối, gương mặt hiện ra rõ ràng.
Trước miếu Hà Bá đang có một con tôm đỏ thẫm nằm sấp
xuống đất, đại khái nó to như một con heo hai trăm cân mà người nhân
gian hay nuôi. Bên trái là một vỏ sò màu xanh biếc, lớn cỡ cái thớt gỗ,
cả người nó bao phủ bởi một làn hơi nước mù mờ. Đối diện là một cô bé
mười hai mười ba tuổi đang ngồi trên một tảng đá dài không biết đã được
đặt ở đó từ khi nào. Cạnh đứa bé là một con trâu nước lớn, hai sừng cong sát lại với nhau ở phía đỉnh sừng như một vầng trăng tròn trịa. Trừ mấy kẻ này, phía xa hơn còn có một con cua đứng trên mặt nước to cỡ con gà
trống, toàn thân đầy ẩm ướt. Nó đang yên tĩnh nhìn bóng người bằng sương khói trước cửa miếu Hà Bá. Bên trong một bụi cỏ cạnh con đê còn có một
con rắn nhỏ có khoang đen trắng nằm uốn lượn, cả một con chim sơn ca
đứng trên cành cây đại thụ bên cạnh miếu, tất cả cũng đang yên lặng.
- Sinh linh trên thế gian này, từ khi sinh ra đến chết đi, đa số đều chỉ ở giai đoạn khai linh. Sinh linh ra đời đã có linh tính, không phân chia
mạnh yếu. Loại linh tính này chỉ là một thứ bản năng, mê mê tỉnh tỉnh.
Có một vài sinh linh suốt đời chỉ ở giai đoạn này, có những sinh linh đã thoát ra được giai đoạn ngây ngô đó thì được gọi là khai linh. Con
người khai linh thông qua những ngày giáo dục và học tập sau này. Yêu
thú khai linh cũng tương tự, tuy nhiên gần như đa số suốt đời cũng không có cơ hội như vậy, cho nên yêu thú khai linh được đều dựa vào cơ duyên.
Tiếng của Trần Cảnh lãng đãng quanh miếu. Giọng nói của hắn bị lấn át bởi
tiếng sóng vỗ vào bờ, cho nên chỉ có ở phía trước miếu Hà Bá là nghe
được rõ ràng. Đương nhiên, đây chỉ là đề cập đến những sinh linh bình
thường, còn những người tu hành thì từ xa xa đã có thể nghe thấy, cũng
như Nhan Lạc Nương ở tận thôn Hà Tiền nhưng vẫn nghe thấy vậy.
Đã mấy tháng từ khi Hồng đại hiệp hỏi đạo đến nay, không biết làm sao đám
sinh linh khai linh quanh vùng đều biết chuyện Trần Cảnh giảng đạo trước miếu Hà Bá. Cứ đến tối, đúng giờ này là chúng đều đến trước miếu Hà Bá
nghe Trần Cảnh giảng đạo, hoặc hỏi những nghi vấn trong lòng mình. Sau
đó thì Trần Cảnh lại lần lượt giải đáp đầy đủ.
Bởi vì cảnh giới
bọn chúng không cao thâm, nên những điều Trần Cảnh giảng cho chúng nghe
là những điều tất cả đệ tử Đạo môn đều biết, nhưng trước kia chưa từng
có người dạy hắn, mà đám yêu thú vừa mới khai linh này lại càng không
biết đến. Cho nên quá trình một hỏi một đáp này đều thỏa mãn nhu cầu của cả hai bên, bọn chúng thông qua câu hỏi có thể vén được tầng sương mù
dày đặc trong tâm linh mình, còn Trần Cảnh thông qua giải đáp có thể
chải vuốt lại tất cả những lĩnh ngộ của mình trong những năm gần đây,
khiến cho lý giải của bản thân đối với phương diện tu hành càng thêm
thấu đáo.
Thế sự nào có chuyện sóng êm gió lặng, cơ duyên không chỗ nào không có, mà khách không mời cũng thường xuất hiện.
Khi Trần Cảnh vừa mới nói ra, trong hư không vang lên tiếng cười khẽ, rồi một giọng nói truyền đến:
- Còn tưởng giảng giải đạo pháp gì cao thâm chứ!
Giọng nói kia vang lên, chim sơn ca trên cành đại thụ vội phóng lên cao, hòa
vào bầu trời đêm. Con rắn khoang đen trắng nhỏ vội uốn éo thân thể chui
vào bụi cỏ. Con cua cỡ con gà trống thì nhanh chóng chui vào lòng sông.
Hồng đại hiệp đứng dậy, móc ra thanh kiếm sáng ngời không biết lấy được
từ nơi nào, vỏ sò thì chuyển thân, còn Tiểu Bạch Long ngồi thẳng người
nhìn về phía dưới con đê. Chỉ có con trâu nước kia vẫn êm đềm say ngủ.
Một đoàn người từ dưới đê đi tới, trai có gái có, tất cả đều anh tuấn đẹp
đẽ, phong vận nội hàm, quần áo trên người không có chỗ nào là không phải dệt từ thiên tài địa bảo.