Trên một ngọn núi cao cách miếu Hà Bá vài chục dặm, Huyền Không vẫn
mặc một bộ váy áo bằng lá cây, để lộ ra đôi tay trắng ngần và đôi chân
ngọc thon thả. Hàng lông mày thẳng dài, đôi môi như hoa đào, khuôn mặt
tuyệt mỹ càng được nổi bật bởi mái tóc dài rủ chấm đất mang màu xanh sẫm chứ không phải đen của nàng.
Trong mắt nàng lúc này, lấy ngôi miếu Hà Bá làm trung tâm, toàn bộ
lực lượng từ trăng sao rơi xuống trong khoảng hà vực này đều như bị một
lực hút vô hình nào đó dẫn dắt tụ tập hết về phía ngôi miếu. Nhìn thấy
một đoạn hà vực lớn đến vậy đều chịu ảnh hưởng, nàng kinh hãi không
thôi. Bởi vì đoạn hà vực này không chỉ gói gọn từ khúc Ác Long hạp đến
Tú Xuân loan nữa, mà đã kéo dài sát đến phần rìa cuối của Phong Lâm độ,
bên trên đã trải dài đến bãi Tĩnh Sa. Linh khí của cả một vùng hà vực
rộng gần hai trăm dặm chảy về Tú Xuân loan, tuy dọc đường có thất thoát
chút ít, nhưng phần lớn vẫn tụ tập đủ cả về miếu Hà Bá.
Ngày trước, khi Nhan Lạc Nương trở về, Trần Cảnh không tu hành nên
bọn họ không nhìn thấy được hiện tượng kì lạ này. Nếu thấy được, tất
nhiên sẽ không dám nói nơi đây không hề có linh khí gì cả.
Huyền Không thầm nghĩ: “Thảo nào nương nương sai ta thỉnh hắn đến hộ pháp, hóa ra hắn đã mạnh mẽ đến vậy rồi.”
Một cơn gió lướt qua, thổi tung đám tóc xanh sẫm của Huyền Không, cả
người nàng như một đám bụi bị gió thổi tứ tán đi. Tích tắc sau, lại một
cơn gió nhẹ chợt xuất hiện trong hư không, thổi vòng xuống trước miếu Hà Bá, rồi một cô gái như tinh linh của núi rừng hiện ra.
Nàng vừa hiện thân đã nhìn thấy ngay một đứa bé gái chừng mười hai
mười ba tuổi, đuôi tóc cột túm trên đầu có chút rối rắm, ngồi trên một
cục gạch, đang nghiêng người nhìn qua với đôi mắt cực kì linh hoạt. Bên
cạnh nó là một con trâu rất to với cặp sừng cong vào nhau như một vầng
trăng tròn, mắt trâu to tròn còn đang gườm gườm nhìn nàng. Bên phải miếu Hà Bá là một con tôm đỏ to như một con heo, một cái càng còn huơ huơ
thanh kiếm sáng loáng như muốn nhào về phía mình mà đánh giết. Vừa nhìn
qua nàng đã thầm nhủ, tên này đích thị là kẻ chuyên rước rắc rối về cho
chủ nhân mình rồi. Bên trái là một vỏ sò xanh thẫm to bằng cái thớt gỗ,
xung quanh nó được bao bọc bởi hơi nước, nhìn qua rất yên lặng.
Còn có một con rắn khoang đen trắng ở chỗ bụi cỏ cách đó không xa, chỉ thò cái đầu rắn ra ngoài.
”Rắn này cực độc, tính loài rắn lại âm lãnh, ngày sau hóa hình được
nhất định sẽ là hạng người thâm độc.” Huyền Không liếc mắt nhìn con rắn
kia, lòng thầm kết luận. Rồi thuận thế, nàng đưa mắt nhìn về con chim
sơn ca đang đứng yên trên cành cây bên cạnh, nó cũng nhìn nàng không
chớp mắt. Trong lúc đó, nàng như có cảm giác mình bị nhìn thấu, nên thầm đoán rằng nếu con sơn ca này phát triển thêm nữa, thì nhất định đôi mắt nó sẽ mang thần thông.
Cuối cùng, ánh mắt nàng rơi xuống chủ nhân Trần Cảnh trước cửa miếu.
Sương khói mờ ảo nên nàng không nhìn rõ mặt hắn, cũng không biết có phải hắn đang nhìn nàng hay không nữa. Nàng không khỏi nhớ đến lần đầu tiên
gặp hắn, là lúc phụng mệnh dẫn Trần Cảnh lên núi. Lúc ấy, mặt hắn sạm
đen, tròng mắt đỏ bừng, ấn đường đen kịt, nhìn như lúc nào cũng có thể
sẽ chết đi. Lần thứ hai nhìn thấy, là khi Trần Cảnh hóa bướm bay vào núi Thúy Bình, khi đó nàng đã không cách nào nhìn thấu được Trần Cảnh rồi.
Còn lúc này, Trần Cảnh ngồi đó lại khiến nàng có một loại cảm giác cao
thâm khó lường, loại cảm giác này chỉ cảm nhận được khi nàng gặp Thúy
Bình nương nương mà thôi. Còn những thần linh khác, cho dù pháp lực có
cao bao nhiêu đi chăng nữa, nàng vẫn cảm giác được giới hạn tận cùng của bọn họ.
- Huyền Không núi Thúy Bình, bái kiến Hà Bá gia.
Hiển nhiên Trần Cảnh nhận ra nàng. Năm xưa chính nàng đã dẫn hắn vào
trong núi Thúy Bình. Lúc đó đối với Trần Cảnh mà nói, nàng là cao cao
tại thượng, là mây mù trên núi cao, cảm giác như người ta bước vào bên
trong rừng sâu núi thẳm vậy. Lúc ấy, hắn còn nghĩ, nếu mình có được pháp lực như thị nữ này coi như đã thỏa mãn lắm rồi.
- Miếu nhỏ đơn sơ, không rượu không trà để chiêu đãi, mong cô nương bỏ qua.
Trần Cảnh đứng lên nói với Huyền Không. Huyền Không mỉm cười, rồi
chợt thu nét tươi cười kia lại. Đối với nàng mà nói, mấy thứ rượu trà
chiêu đãi kia không là gì cả, chỉ có con người mới có những trò khách
sáo giả tạo như vậy. Trong xã hội loài người, dù là kẻ thù sinh tử của
nhau, nhưng vẻ mặt biểu hiện bên ngoài vẫn có thể đầy tươi cười.
- Nương nương hóa hình, muốn thỉnh ngài hộ pháp.
Trần Cảnh hỏi:
- Là lúc nào?
- Giờ Tý ba ngày sau, độ thiên kiếp.
- Được.
Trần Cảnh lập tức đáp, không chút chần chừ.
Huyền Không thầm nhủ quả là cùng một dạng với nương nương, đều ân oán phân minh, quyết đoán rõ ràng. Chẳng qua còn phải xem biểu hiện của hắn ba ngày sau thế nào đã. Nàng vẫn rất lo lắng, bởi vì nương nương chỉ
mời một mình Trần Cảnh hộ pháp, trong khi thừa biết rằng kẻ địch của
nương nương lại không có người nào yếu ớt cả.
Trước khi đi, Huyền Không vẫn nói thêm một câu:
- Hy vọng ngài thực sự tới được.
Lần này Trần Cảnh không trả lời, mà chỉ nhìn Huyền Không bay đi mất.
Trần Cảnh thầm nghĩ, hóa ra Thúy Bình nương nương cũng không hóa
hình. Hắn không biết rằng ngàn năm qua, yêu thú thật sự hóa hình đã ít
lại càng ít, đa số chỉ huyễn hình mà thôi. Còn về chuyện làm người hộ
pháp thì Trần Cảnh đã có chút kinh nghiệm, năm đó Quy Uyên độ kiếp tại
Ác Long hạp cũng coi như có Trần Cảnh hộ pháp.
- Hà Bá gia, nàng ta là ai vậy ạ?
Hồng đại hiệp lớn tiếng hỏi.
- Là yêu linh dưới quyền của Sơn Thần núi Thúy Bình.
- Vì sao nàng ta lại tới mời Hà Bá gia hộ pháp gì đó?
- Vì năm đó ta bị cá chép tinh bức vào đường cùng, đành phải mượn phép của Thúy Bình nương nương.
Trần Cảnh nhìn lên bầu trời, tựa như nhìn thấy kiếp lôi ẩn hiện nơi nào đó trên chín tầng trời.
Hồng đại hiệp nhất thời không nói thêm gì, bởi vì năm đó nó còn theo
cá chép tinh dâng sóng tràn qua định nhấn chìm miếu Hà Bá. Nó không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn lên xương vẩy cá chép tinh được dựng thành miếu
Hà Bá, lòng thầm nghĩ mình may mắn, đồng thời không ngừng nhắc nhở mình
không được tái phạm sai lầm như trước đây lần nào nữa, một sai lầm không được phép lặp lại lần thứ hai. Nó nhớ kỹ lời Hà Bá gia từng nói, cho dù là ai đi nữa, chỉ cần có thể luôn một lòng một dạ, không giận chó đánh
mèo, đều sẽ trở thành người rất rất giỏi. Nó không biết giận chó đánh
mèo có ý nghĩa là gì, nhưng cũng muốn là kẻ luôn một lòng một dạ.
Ba ngày đôi khi chỉ là cái chớp mắt, nhưng đôi khi lại có thể nảy sinh rất nhiều chuyện.
Tựa như hiện tại, mới trôi qua được một ngày, nhưng Trần Cảnh đã cảm
giác được khu vực này không bình ổn nữa rồi. Tuy hắn không nhìn thấy có
bất kì người nào xuất hiện trước miếu Hà Bá, nhưng vẫn cảm nhận được. Đó là một loại cảm ứng được sinh ra khi dung hợp linh khí ở khu vực này
đến một mức độ nhất định, tựa như có một hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh
lặng, tạo nên từng vòng tròn gợn sóng.
Cuối cùng cũng có người đến trước miếu Hà Bá, nhưng chỉ đứng ngó
nghiêng trước miếu rồi khinh thường rời đi. Lại có người đến, mặt mũi
đầy nghi hoặc, nhìn ngó thật kĩ mới bỏ đi. Có người nhìn cô gái đang đào cuốc miếu Hà Bá bên cạnh, bật cười ha hả, rồi đi đến bờ sông, nhúng tay vào dòng nước, rất lâu sau mới rút tay ra, tiếp đó hóa thành một luồng
khói xanh bay mất.
Trần Cảnh không nhận ra bọn họ, nhưng đoán chừng bọn họ là vì chuyện
Thúy Bình nương nương hóa hình mà đến đây. Hắn vẫn nhớ tới chuyện Quy
Uyên hóa hình năm đó, hắn ở ngay cạnh cũng không biết, nhưng vẫn có
người tính ra được thời gian Quy Uyên hóa hình, do đó mà ôm mộng làm ngư ông thu lợi. Mà bây giờ, tin tức Thúy Bình nương nương sắp hóa hình gần như được mọi người trong thiên hạ biết cả.
* * *
Tại một nơi cách Tú Xuân loan hơn trăm dặm, Nhan Lạc Nương đang cùng
sư huynh sư tỷ trốn trong một ngôi miếu đổ nát. Lúc trước, người nào
người nấy tiên y pháp bào như con nhà giàu có quyền thế, lúc này lại
đang nằm ngồi rải rác đầy đất. Đại sư huynh đang dựa vào pho tượng sứt
mẻ, trước ngực là một đám máu đen thui. Quần áo nhị sư tỷ đã rách rưới
cả, vẻ mặt luôn kiêu ngạo đã sớm biến mất. Mặt mày những người khác đầy
kinh hoảng, trong đó tất nhiên cũng có thất sư huynh của Nhan Lạc Nương.
Từ sau khi đoàn người bọn họ rời khỏi Tú Xuân loan, đầu tiên là gặp
được một hòa thượng. Thất sư huynh phát sinh cãi cọ với hòa thượng đó,
sau đó ra tay đấu phép, nhưng lại đại bại lui về. Rồi từng người lần
lượt lên đấu, đến đại sư huynh cũng ở hạ phong. Lần gặp gỡ này khiến bọn họ đầy mất mát và khó chịu trong lòng. Không lâu sau thì bọn họ lại gặp một đạo sĩ đeo hai thanh kiếm xanh tím sau lưng đến hỏi đường. Nhưng
bọn họ không ngờ, đối phương hỏi đường xong, không những không đi mà còn khiêu chiến với bọn họ. Lúc này người nào người này đều giận dữ, nhưng
đại chiến thất bại càng thảm hại. Lúc đầu từng người lần lượt lên đài,
đến khi đại sư huynh bại trận thì bọn họ đồng loạt lao lên. Thế nhưng
mới xông vào vầng hào quang tím xanh sáng ngời, chốc lát sau thì bọn bọ
đã bị thương đầy người.
Lần thất bại thứ hai khiến bọn họ nhận thức rõ, trời đất này ngọa hổ tàng long, cường giả vô số.
Nhưng đến lần thứ ba này mới khiến tâm tình họ chìm xuống tận đáy vực.
Lần này bọn họ tiến vào trong một sơn cốc nồng nặc âm khí, nhìn thấy
một gốc cây to lớn, cả thân lẫn lá đều có màu đen tuyền như mực, trên
cây còn có một con quạ đen đang đậu. Bọn họ cảm nhận được dưới tàng cây
nồng nặc sát khí âm tà này có một oan hồn, bèn muốn giải cứu ra, nhưng
không ngờ lại rước lấy nguy hiểm trí mạng. Bọn họ không chỉ không giải
cứu được cô hồn dưới tàng cây mà người nào cũng dính phải trọng thương,
còn bị truy sát phía sau.
Bọn họ không biết nơi này chính là nơi mà năm xưa Tần Thành Hoàng đem theo một đám tiên thần xâm nhập vào cõi âm. Đến bộ dạng kẻ truy sát ra
sao bọn họ cũng không biết, bởi vì nguy hiểm luôn xuất hiện ngay khi bọn họ cho rằng mình đã được an toàn. Thế nhưng đã mấy ngày liên tục, bọn
họ vẫn không thể thoát khỏi.
Nhan Lạc Nương ngồi xếp bằng tại một nơi, hai tay nâng một ngọn đèn
xanh, toàn thân đèn là một màu xanh trong suốt như lưu ly, cũng không có cả bấc đèn. Mấy ngày nay đều dựa vào ngọn đèn xanh trong tay nàng mà
che chở cho mọi người.
- Nhan sư muội, muội còn cầm cự được bao lâu?
Đại sư huynh tựa người ở một bên hỏi.
Nhan Lạc Nương mở mắt nhìn thoáng qua đại sư huynh đang suy yếu, khẽ nói:
- Nếu cứ như vậy, chỉ có thể chống đỡ được khoảng mười ngày.
Mỗi lần sử dụng ngọn đèn trong tay, pháp lực nàng đều tiêu hao cực kỳ lớn. Mà đây là nàng chỉ vận dụng vài lần trong một ngày mới cầm cự được đến bây giờ, nếu thường xuyên sử dụng thì hẳn khó mà duy trì được trong vòng một giờ. Tuy rằng lúc rảnh rỗi nàng luôn đả tọa nhằm khôi phục
pháp lực, thế nhưng pháp lực trong người vẫn cứ luôn giảm dần, căn bản
không khôi phục nổi. Hơn nữa, lúc nãy nàng nói mười ngày cũng không phải là sự thật, bởi vì kẻ địch tới lui không chút bóng dáng, nàng sợ bị
nghe thấy nên mới cố gắng nói quá thời gian lên.