Tại châu Hắc Diệu, trước một ngôi miếu, có một hoà thượng đầu đội một rặng mây đỏ đang nhìn chằm chằm vào con bướm màu lam nhạt theo sau
thuồng luồng xanh. Trên trán hòa thượng có một con mắt nằm dọc như vết
kiếm. Hòa thượng này đúng là Mộc Chân của Độ Trần tự. Trong ba người
được xưng là Hắc Diệu tam tiểu tiên năm đó cũng chỉ còn lại một mình y,
hai người khác đã chết dưới kiếm của Trần Cảnh.
Mà trong châu Hạ ở núi Phương Thốn, có một tiểu đạo đồng và một nữ
đạo đồng xấp xỉ tuổi nhau đang đứng sóng đôi. Đạo đồng nọ hâm mộ nhìn
lên bầu trời phía trên núi Côn Lôn, trông thấy con bướm kia liền nói:
- Đó chính là con bướm mà huynh nói muốn trộm phép thuật của chúng ta lần trước.
Nữ đạo đồng nói:
- Con bướm này xinh đẹp như vậy, chắc chắn nó không muốn trộm phép thuật của chúng ta đâu. Nếu lần sau nó lại đến, chúng ta nhất định phải hỏi
nó, có phải là muốn trộm phép thuật hay không?
- Nếu như nó nói phải thì sao?
- Muội sẽ nói cho nó biết làm sao trộm ra ngoài.
Nữ đạo đồng lém lỉnh cười cười.
Đạo đồng lập tức tức giận nói:
- Huynh nhất định sẽ nói cho sư phụ.
- Thật chứ?
Nữ đạo đồng chớp mắt hỏi, dáng vẻ trông cực kỳ vô tội và sợ sệt.
Đạo đồng ưỡn ngực nghểnh đầu, lớn tiếng nói:
- Đó là đương nhiên.
Nhưng khi nó nói ra những lời này thì nữ đạo đồng kia đột nhiên oang oang la lên:
- Sư phụ, sư huynh Bồ Đề lại đang lười biếng rồi.
Đạo đồng đang ngẩng đầu ưỡn ngực bên cạnh lập tức hoảng sợ, vội vàng nói:
- Sư muội, nhỏ tiếng thôi, đừng nói nữa mà.
- Sư phụ!
Nữ đạo đồng vẫn oang oang hô lên, hoàn toàn không quan tâm sư huynh đang hoảng sợ bên cạnh.
Tiểu đạo đồng cũng không chịu nổi nữ đạo đồng rồi. Nó thẳng người
không nhúc nhích, tay bấm một ấn quyết kì quái, miệng niệm một câu thần
chú lạ lùng. Linh khí trong không gian chuyển động, thân thể nó dần dần
biến thành một cái cây nhỏ, cây nhỏ mọc ra vài chiếc lá, rung rung trong gió đêm.
* * *
So với các vị thần trong thiên hạ, cả đời Giao Long Vương mới chỉ làm một sự kiện lớn, đó là dấy sóng muốn nhấn chìm núi Côn Lôn vào một trăm năm trước . Sự kiện này đủ để cho loài rắn tầm thường không tiếng tăm
gì như lão bỗng nhiên nổi tiếng. Sau khi Giao Long Vương làm ra việc
này, trời đất đang bình lặng bỗng chấn động trong nháy mắt.
Không ai không biết Côn Lôn ở đâu, chỉ cần hỏi một đạo sĩ bất kỳ nào
đó xuất hiện ở nhân gian, đạo sĩ đó cũng sẽ đáp lại bằng câu trả lời:“Bần đạo sư thừa Côn Lôn“. Câu nói này còn hơn ngàn vạn lời khác rồi.
Nhưng trong giới tu hành lại rất ít gặp đệ tử Côn Lôn, có lẽ là khi bọn
họ hành tẩu giang hồ không nói ra danh hào.
Côn Lôn, nguồn gốc của Đạo môn trong thiên hạ.
Cũng không biết câu nói này đã được lưu truyền từ bao giờ. Dù mạnh mẽ như La Phù kiếm tiên cũng không công khai phủ nhận. Chỉ có chưởng môn
Linh Sơn từng nói một câu, trong thiên hạ không chỉ có mình Đạo môn,
Linh Sơn bao dung tất cả sinh linh trong thiên hạ, trong lòng có linh
quang, mọi nơi đều có thể là Linh Sơn.
Bất kể Linh Sơn hay là Côn Lôn đều là Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới tu
hành, chưa có ai dám khiêu khích uy nghiêm của bọn họ. Nhưng Giao Long
Vương lại dám, vừa hành động đã muốn nhấn chìm Côn Lôn. Một trăm năm
trước, lão làm cho người trong thiên hạ biết Kinh Hà có một con thuồng
luồng. Một trăm năm sau, lão vẫn muốn như vậy, làm cho thần linh trong
thiên hạ đều biết thuồng luồng trong sông Kinh Hà muốn đột phá khỏi tiểu thần trên mặt đất, tiến giai thành thần trên Thiên đình.
Truyện kể về con thuồng luồng này vô cùng ít ỏi. Trừ việc ẩn giấu tu
hành trong sông Kinh Hà ra, nó không tham dự một trận đấu đỉnh cao nào,
cũng không giảng đạo, không truyền thụ, lại càng không giao lưu với
người khác. Nhưng nó lặng lẽ ẩn náu sâu trong nước cũng không phải vì sợ hãi sống cho qua ngày, mà đó là vì nó có chí hướng cao đến tận trời.
Lúc ẩn mình thì hoà vào sóng cả, lúc xuất hiện thì bay vọt lên chín
tầng trời. Câu nói truyền lưu khắp nhân gian này chính là miêu tả về
rồng, mà Giao Long Vương đã làm được điều đó.
Thuồng luồng xanh bay thẳng lên chín tầng trời, sấm chớp đì đùng.
Đạo môn trong thiên hạ rất nhiều, mà đệ tử Đạo môn vô cùng khó hiểu
về hành động này của thuồng luồng xanh. Bọn họ hỏi sư phụ của mình, vì
sao thuồng luồng xanh này phải làm vậy, lẽ nào sống yên lành thì không
tốt sao? Tu thân dưỡng tính, cảm ngộ trời đất, ung dung tự tại tốt biết
bao nhiêu.
Vài người thì nói, đến lúc đó các ngươi sẽ tự biết được, vài người thì lại giải thích nguyên nhân.
Trần Cảnh không cần người khác giải thích. Giờ phút này, hắn giống
như tâm ý tương thông với thuồng luồng xanh. Hắn cảm nhận được ý nghĩ
không cam lòng khi phải vĩnh viễn ẩn núp dưới chân núi, hít thở linh khí tràn ra từ trên núi Côn Lôn, cảm nhận được tâm nguyện bức thiết muốn
bay lên chín tầng trời.
Hắn biết, lúc này đây, Giao Long Vương rất thoải mái, rất hưng phấn.
Trong mơ hồ, hắn như nhìn thấy được vận mệnh của mình trên người
thuồng luồng xanh. Hắn là Hà Bá, bây giờ là vậy, có lẽ sau này cho đến
vĩnh viễn cũng là như vậy. Còn có một khả năng khác, nếu như theo sau
Giao Long Vương mà không chết, hắn sẽ nhân cơ hội đạt được thần vị Long
Vương. Không chỉ riêng hắn có ý nghĩ này, tất cả Hà Bá đều nghĩ vậy.
Trước kia hắn muốn yên lặng tu hành, nhưng thiên địa luân chuyển, hắn đã thành thần linh thì sẽ không bao giờ có thể yên lặng tu hành được nữa.
Vào thời khắc trở thành thần linh, thân thể của hắn đã không còn hoàn
toàn thuộc về bản thân.
Trong Côn Lôn mênh mông biển.
Cuối cùng Trần Cảnh cũng thấy được điều này. Đó là cảm giác đầu tiên
khi hắn đi theo sau Giao Long Vương, bay theo lên chín tầng trời rồi
nhìn xuống từ trên cao. Dưới phép vọng thần, linh khí phủ kín Côn Lôn,
linh khí như sóng biển, sâu không thấy đáy, hoàn toàn không thể nhìn
thấy điện thờ hay đạo quán nào cả. Trần Cảnh cũng không biết đó có phải
là do trận pháp nên không nhìn thấy hay không.
Hắn tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên, vảy xanh trên người thuồng luồng đã
sắp rạn nứt, tia máu chảy ra. Nhưng khí thế của nó lại không chút suy
yếu, ngược lại là càng mạnh hơn. Chỗ trán nó có một vết rạn đang dần dần lan ra. Thuồng luồng xanh cuộn mình, linh lực từ Kinh Hà theo đó mà
điên cuồng trào lên trên, quấn quanh thân mình nó, hình thành nên một
đám mây mù, khiến cho người ta khó có thể thấy rõ toàn bộ thân thể của
thuồng luồng xanh.
Từng tia sét chói mắt đánh xuống từ chín tầng trời. Thuồng luồng xanh không tránh không né, lại ngược sét bay lên.
Trần Cảnh nhìn xung quanh, rốt cuộc thì chỉ còn lại một Hà Bá duy nhất là mình. Mấy chục Hà Bá, tất cả đã hoá thành tro bụi.
Thuồng luồng xanh rống lên giống như vô cùng đau đớn, nhưng khí thế
lại ngày càng mạnh mẽ, không hề có cảm giác suy yếu. Trần Cảnh đột nhiên nhận ra, dường như thuồng luồng xanh đang lột da, lột bỏ thân thuồng
luồng để lộ rõ thân rồng bên trong. Vảy trên đỉnh đầu nó tróc ra thành
từng mảng lớn, mỗi khi nó vùng vẫy hay bị sấm sét đánh vào thì vết rách
kia lại lan ra thêm một chút. Ánh mắt nó đã xuất hiện một tia màu vàng,
mà nhìn vào chỗ vảy xanh tróc ra, bên trong cũng có màu vàng nhạt.
”Thoát thân thuồng luồng, tắm trong biển linh khí Côn Lôn, bay lượn chín tầng trời.”
Trần Cảnh bỗng nhiên hiểu rõ toàn bộ suy tính cùng với quá trình hoá
rồng của Giao Long Vương. Đây là một quá trình luyện tâm và luyện thân,
thành thì hoá rồng, bại thì tiêu tan thành tro bụi.
Sấm sét giăng đầy trời điên cuồng đánh xuống, giống như thuồng luồng
xanh đã động vào một lôi trận. Dưới mây đen, cái sừng trên đỉnh đầu
thuồng luồng xanh giống như có thể hấp thu sấm sét để lớn lên. Trần Cảnh đi theo sau nên bị sét đánh ít hơn nhiều. Thuồng luồng xanh đã tập hợp
thần lực của đám Hà Bá hơn chín ngày, lại mượn sấm sét từ chín tầng trời này để lột bỏ thân thuồng luồng. Khi nó bạo gan dìm nước Côn Lôn, bạo
gan thay đổi hành động trong chớp mắt, tâm tình của nó đã thăng hoa,
đồng thời linh lực vô biên trong núi Côn Lôn kia lại trợ giúp nó đạt
được thành tựu thân rồng. Mà khi nó thành công cũng là lúc Giao Long
Vương hóa thành rồng bay lượn lên chín tầng trời.
Trần Cảnh được ý tưởng của Giao Long Vương dẫn dắt, mượn sấm sét này
để luyện kiếm cương. Kiếm cương vốn ẩn chứa một lượng lớn khí âm linh,
tuy rằng đã tan biến rất nhiều, nhưng bộ phận linh khí chủ yếu nhất tạo
thành kiếm cương vẫn là khí âm linh. Khi hắn giúp Quy Uyên đỡ tia lôi
kiếp thứ chín ở Tú Xuân loan, kiếm ở trong tượng đá được sấm sét đánh
đến vô hình, kiếm cương cũng được tinh lọc, trở nên ẩn chứa một chút lực sấm sét. Hiện tại, Trầm Cảnh vẫn tiếp tục dùng lực sấm sét tinh lọc
kiếm cương.
Mỗi khi một tia sét đánh vào kiếm cương, Trần Cảnh liền phải bảo vệ
chặt chẽ tinh thần, cũng không có tâm pháp luyện hoá gì, hắn chỉ là kiềm chế sự sợ hãi, mặc cho sấm sét đánh vào. Có thể nói luyện kiếm cũng là
luyện tâm.
Giữa những lúc sét không đánh xuống, hắn nhìn khắp bốn phía xung
quanh, chỉ thấy trên vô số đỉnh núi của vô số vùng đất đều có người đứng ngẩng đầu nhìn mình. Loại góc độ nhìn xuống chúng sinh này lại làm cho
hắn sinh ra một cảm xúc khó hiểu, giống như từ nay về sau mình không còn là Hà Bá nho nhỏ kia nữa, cũng không còn là kẻ mặc cho vận mệnh sắp đặt nhưng chỉ có thể liều mạng giãy giụa cầu sinh.
Thuồng luồng muốn hoá rồng bay lên chín tầng trời, mà Trần Cảnh thì sao?
Thuồng luồng xanh muốn thoát khỏi trói buộc, phá tan trói buộc của trời đất, Trần Cảnh cũng muốn như thế.
Thuồng luồng xanh thét dài, tiếng thét chấn động chín tầng trời, như
muốn trút hết sự kiềm nén và ràng buộc trong lòng qua tiếng thét. Một
tiếng kêu vang, khí thế của nó dâng cao, thần uy ngút trời. Ngay lúc ấy, đầu óc của Trần Cảnh giống như một vùng không gian tối tăm bị một mồi
lửa đốt lên, lửa cháy ngùn ngụt ngập trời đất.
Rất nhiều người đang quan sát ở phía xa, chỉ cảm thấy con bướm sau
lưng thuồng luồng xanh bất phàm, nhưng phần lớn vẫn đặt sự chú ý trên
thuồng luồng xanh. Bọn họ cũng hiểu được con thuồng luồng xanh này đang
muốn hoá rồng. Trong lúc tiếng kêu vang lên, khí thế trên người thuồng
luồng xanh đạt đến đỉnh điểm, sấm sét trên chín tầng trời càng mạnh hơn, dày đặc hơn. Nhưng thuồng luồng xanh hoàn toàn không để ý điều đó, thân thể nó biến dài ra thành hơn mười trượng trong nháy mắt. Nó đã trở
thành một tồn tại hùng mạnh đến nỗi chỉ cần trở mình là có thể khuấy
động nguyên khí thiên địa một phương.
Ngay khi thuồng luồng xanh biến lớn, lượn vòng bay lên, muốn vào
trong mây đen, thì trên người con bướm kia đột nhiên lấp lánh ánh sáng
trắng chói mắt. Trên thân mình con bướm màu lam nhạt xuất hiện một vệt
sáng màu trắng dài hẹp hình thanh kiếm. Dưới khí thế ngút trời của
thuồng luồng xanh, ánh sáng ấy vẫn rực rỡ chói mắt đến vậy.
Chỉ thấy thuồng luồng xanh vọt mạnh vào trong mây đen, mà con bướm vẫn theo sát phía sau.
Trong phút chốc, mây đen bị khuấy đảo đến quay cuồng, trào dâng ra
bốn phía giống như sóng biển. Còn những tia sét kia, khi thuồng luồng
xanh xông vào, chúng nó đã không còn ầm vang nữa, mà bắt đầu thu lại
thành những tia chớp trong đám mây.
Giống như đã qua rất lâu, lại giống như chỉ trong nháy mắt.
Một tiếng thét dài kinh thiên, linh khí thiên địa tụ tập lại giống như thuỷ triều dâng lên đến bầu trời.
Một con thuồng luồng xanh, thân thể chảy ra máu tươi như mưa, vọt ra
từ trong mây, phóng thẳng về núi Côn Lôn, mà phía sau nó vẫn có một con
bướm màu lam nhạt đi theo. Lúc này không ai cảm thấy con bướm này yếu
ớt. Ánh sáng trắng bao phủ trên người nó tinh khiết như ánh trăng, những nơi ánh sáng đi qua, mây đen đều tản ra. Cho dù tốc độ thuồng luồng
xanh nhanh bao nhiêu, cho dù không gian quanh thân nó giống như bị
nghiền vỡ nát rồi, nhưng con bướm đi theo phía sau vẫn không bị ảnh
hưởng chút nào, giống như một con cá kiếm màu trắng rẽ sóng bơi về phía
trước.