Dịch giả: †Ares†
oOo
Trần Cảnh đi qua, nhìn kỹ. Đàn tế có bậc thang đi lên, bên trên có một cái đài cao một trượng, trên đài có kính vây quanh.
Trần Cảnh nhìn hướng mặt kính quay đến, nói:
- Đó là hướng nào?
- Ta nghĩ, đó có thể là phía Đông.
Hư Linh nói.
Cõi âm chỉ toàn một màu tăm tối, trên bầu trời cũng không có trăng sao, không rõ bốn chiều, tự nhiên cũng không rõ được phương hướng.
- Vì sao phải là phía Đông.
Trần Cảnh thấy khó hiểu, hỏi.
Hư Linh đi tới đài Nghiệt Kính, chạm quanh một vòng, lại đi tới trước mặt kính, nhìn người trong kính, nói:
- Nước sông luôn chảy về hướng Đông.
Đột nhiên nàng nói ra một câu như vậy. Trần Cảnh không nghĩ ra nước sông chảy về Đông cùng đài Nghiệt Kính hướng mặt về phía Đông có quan hệ gì.
Hư Linh tiếp tục nói:
- Trước đây ta cảm thấy thời gian là không thể nắm giữ, bất kể dùng phương pháp gì cũng vậy. Thời gian giống như là bị nước sông chảy xiết mang đi, mọi người đều là bị nước sông chảy xiết cuốn đi tuổi trẻ cùng thân thể khỏe mạnh. Ta nghĩ, nước sông mang sinh mệnh tuổi trẻ của họ đi, mang đến phía Đông. Có một ngày, linh hồn của họ nhất định sẽ theo từ phía Đông trở về. Ta hy vọng đài Nghiệt Kính có thể chiếu soi được cuộc đời của bọn họ. Như vậy, cho dù cuối cùng họ cũng vẫn tiêu tán trên thế gian, ít nhất cũng có thể lưu lại sự tích suốt đời của họ trước đài Nghiệt Kính.
- Vậy tại sao phải gọi là đài Nghiệt Kính?
Trần Cảnh hỏi.
- Ta cảm thấy, một con người bất luận là khi chết đi được người khác tôn kính đến thế nào, hay là người đắc đạo thành tiên, thì đều phải trải qua khoảng thời gian sống hoàn thiện trước đó. Mà tất cả những điều sai lầm trong khoảng thời gian ấy sẽ qua kính này sẽ hiện cả lên. Cho nên đài này gọi là đài Nghiệt Kính, và kính này có thể coi như kính “nghiệp“.
- Vậy nếu có người cả đời làm việc thiện, không hề sai lầm thì sao?
Trần Cảnh nói.
- Nếu cả đời làm việc thiện, không hề sai lầm, tất nhiên sẽ linh tính quang minh, trước đài Nghiệt Kính chỉ có ánh sáng. Trong lòng không có bóng ma, cũng không có nguyên hình.
Hư Linh nói.
Trần Cảnh thở dài:
- Vậy không phải chỉ có người trong lòng có tội nghiệt mới có thể hiện hình trước kính?
- Nếu ta không thay đổi gì đến, thì chính là như vậy.
Trần Cảnh suy nghĩ, nói:
- Xem ra trước đài Nghiệt Kính này không có người tốt.
Hư Linh cười cười, dáng vẻ có chút đắc ý. Đây là lần đầu tiên Trần Cảnh thấy Hư Linh lộ ra vẻ mặt như vậy. Hắn cười nói:
- Đài Nghiệt Kính này chẳng lẽ không có tác dụng khác sao?
- Đương nhiên có. Trong bảy mươi năm ngài ngủ say, từng có vài lần bọn họ đồng thời đi vào trong thành. Đáng tiếc không thể lưu lại bọn họ. Nếu không có đài Nghiệt Kính này, chỉ sợ lúc ngài gọi ta, đã không có ai trả lời ngài.
Lúc này Trần Cảnh mới hiểu tình cảnh của nàng hung hiểm đến vậy. Hắn nói:
- Ta gọi cô, sao cô còn rời khỏi thành này, đi chỗ ngăn cách âm dương tiếp ta tiến Âm thế?
- Tuy rằng ta không biết những năm này ngài đi đâu, nhưng ta cũng không phải không biết việc ở bên ngoài. Ngài biến mất lâu như vậy, đột nhiên xuất hiện kêu gọi ta, ta sợ ngài không biết tình huống trong trời đất, bị người vây bắt.
Hư Linh nói.
- Vây bắt?
Trần Cảnh lặp lại hai chữ này, có chút nghi hoặc.
- Sư đệ của Thiên La Vạn Kiếp Hiển Diệu Thanh Tuyết đại đế đương nhiên được “vây bắt“. Ngài từng dựa vào sức một mình mình, khiến những thần tướng hiển hách nhất thiên hạ ngày nay thiếu chút nữa mãi mãi không tỉnh lại, đảm đương được hai chữ “vây bắt” này.
Hư Linh nói.
Trần Cảnh không quá để ý chuyện ấy. Hắn nói:
- Lẽ nào cũng chỉ có vậy sao? Cô có biết sư tỷ lưu lại một câu, nói ta không nên quay trở lại không? Cô biết tại sao sư tỷ lại nói vậy không?
Hư Linh nghĩ nghĩ một lát, nói:
- Bảy mươi năm qua ngài luôn ngủ say trong bóng tối, hẳn là chưa từng nghe qua hai từ “chủng thần” (gieo/ trồng thần)?
- Chủng thần?
- Đúng vậy, chủng thần. Nghe nói ngàn năm qua, không ít người bị trồng thần nguyên (căn nguyên của thần).
Hư Linh nói.
- Bị ai trồng xuống thần nguyên?
Trần Cảnh vội hỏi.
- Không biết, nghe nói là những vị đại thần thông trước kia.
Hư Linh nói.
- Bọn họ không phải đều chết sao?
Trần Cảnh kinh ngạc nói.
- Có lẽ không chết, ai biết được.
Hư Linh nói.
- Vậy có những ai bị trồng thần nguyên rồi?
Trần Cảnh hỏi.
Hư Linh nhìn Trần Cảnh nói:
- Không biết có ai. Ngài thì sao?
- Ta sao, ta đương nhiên không có.
Trần Cảnh tự tin nói. Nhưng nói xong câu này, hắn lại chìm vào trầm tư.
Đúng lúc này, từ trên không đột nhiên truyền tới âm thanh:
- Trần đạo hữu nếu đã trở lại, sao không đi ra gặp người quen năm đó một lần đây?
Trần Cảnh ngẩng đầu. Không đợi hắn nói chuyện, chỉ nhìn thấy một ngọn núi khổng lồ từ trên không ép xuống. Vừa nhìn một cái, Trần Cảnh liền biết đây không phải là núi, mà là Phiên Thiên ấn. Ấn vẫn là ấn kia. Ở trong Linh Tiêu bảo điện, Phiên Thiên ấn trong tay người này không cho y bất gì trợ giúp gì. Không riêng gì y, bảo vật trong tay những người khác cũng không thể trợ giúp cho bọn họ. Nhưng hiện tại Trần Cảnh rốt cuộc thấy được Phiên Thiên ấn trong tay truyền nhân Quảng Thành đạo tràng là dạng gì rồi.
Giống như núi, lại không giống. Núi không có loại lạnh lùng này. Phía dưới cực kỳ bằng phẳng, vừa nhìn đã cảm thấy một khi ấn hạ xuống thì toàn bộ sinh linh đều trở thành bột phấn. Trời đất tăm tối nơi cõi âm không thể nào tối tăm hơn vì Phiên Thiên ấn, nhưng cảm giác che phủ bầu trời này vẫn hình thành ngay khi Phiên Thiên ấn xuất hiện.
- Phiên Thiên.
Như một góc trời sụp xuống.
Phạm vi Phiên Thiên ấn có khả năng bao trùm dường như vừa vặn cả tòa thành Tần Quảng. Trong một tích tắc này, Trần Cảnh cảm giác thân thể như bị trói buộc lại.
Phiên Thiên ấn không ngừng hạ xuống. Trong thành bắt đầu mơ hồ, mọi thứ trong thành giống như muốn vỡ tan dưới áp lực của Phiên Thiên ấn, chấn động, càng lúc càng bất ổn, cuối cùng hóa thành một vùng sương đen, hóa thành một vùng u ám.
Nếu đứng từ trên tường thành nhìn xuống dưới, sẽ chỉ thấy một vùng tối tăm sâu thẳm, chẳng thấy được gì trong thành nữa. Mà trong thành, ở một tích tắc này, Trần Cảnh lại cảm giác Phiên Thiên ấn đi xa, chỉ còn giống như là ở chỗ đáy vực sâu nhìn từ bên ngoài vực có một chiếc lá cây hạ xuống.
Trần Cảnh biết, đây là Hư Linh ra tay. Chủ nhân thành Tần Quảng là Hư Linh, mà hắn giống như một con kiến nhỏ trong thành, tất cả đều là khổng lồ mà xa xôi như vậy.
Phiên Thiên Ấn muốn bao trùm cả tòa thành Tần Quảng, muốn trấn áp cả thành. Đây là chuyện mà chủ nhân chiếc ấn luôn muốn làm những năm gần đây, nhưng vẫn chưa thể làm được. Mỗi khi Nguyên Chân dựa vào Phiên Thiên ấn trong tay, muốn hạ xuống, thì luôn cảm giác thành Tần Quảng biến thành hư ảo không thật. Ấn hạ xuống có lẽ chỉ có thể rơi vào vực sâu vô tận. Cảm giác này chỉ xuất hiện sau khi y ra ấn. Còn khi ấn vẫn ở trên tay, y vẫn chỉ cảm thấy ấn của mình có thể đập tan tòa thành này, xóa tên nó khỏi thế gian.
Thế nhưng khi ấn vừa ra, y cảm giác được thành này hư ảo không thật, lại cảm thấy như một vực sâu cắn nuốt vạn vật, cho dù là Phiên Thiên ấn có che phủ được lớn hơn nữa, rơi vào trong đó cũng sẽ bị cắn nuốt. Cho nên những năm gần đây, thành Tần Quảng vẫn ở nơi này, Phiên Thiên ấn vẫn luôn không hạ xuống.
Y sẽ không làm chuyện không nắm chắc. Ấn không hạ, liền không tính thất bại.
Mà lần này lại khác. Ấn kia tựa như một đám mây đen vần vũ trên bầu trời. Từ trong mây đen đột nhiên chui ra một người. Người này mặc một thân đạo bào màu tím, đeo trên lưng một thanh kiếm vàng. Nhìn từ góc của Trần Cảnh, giống như là một người phàm ngẩng đầu nhìn một con chim bay trên chín tầng trời.
Chỉ nghe đạo nhân kia sau khi xuất hiện thì cất giọng nói:
- Bần đạo Huyền Nguyên Tử, nghe nói Trần Ti Vũ tái hiện thế gian, không khỏi vui mừng. Lúc trước vội vã gặp mặt, khó thấy phong thái chân chính của Trần Ti Vũ. Nhiều năm trước tới nay, vẫn luôn nghe truyền thuyết Trần Ti Vũ ở trong Linh Tiêu bảo điện trấn phong tu sĩ thiên hạ. Nay may mắn gặp mặt, muốn dựa vào ba tấc Hoàng Long kiếm trong tay lĩnh giáo thần thông của Trần Ti Vũ.
Dứt lời, gã nhấc tay rút kiếm trên lưng ra. Ánh vàng tràn ngập, tiếng kiếm ngân vang. Huyền Nguyên Tử lại ném kiếm trong tay lên giữa hư không tăm tối. Kiếm hơi dừng lại, sau đó xẹt qua bầu trời tối tăm mà đâm xuống vùng u ám trong thành.
Từ chỗ của gã có thể dễ dàng nhìn thấy người duy nhất trong thành Tần Quảng, chính là Trần Cảnh đứng dưới vùng đáy tối đen, bốn phía đen kịt.
Trong lòng của gã, lúc này Trần Cảnh chỉ sợ đã bị thần uy của Phiên Thiên ấn chế ngự rồi. Dù cho không chế ngự, thần thông cũng sẽ bị giảm dưới Phiên Thiên ấn. Ở dĩ vãng, lúc Phiên Thiên ấn hạ xuống, rất nhiều người tu hành có pháp lực thần thông không hề yếu, cũng chỉ biết ngẩng đầu nhìn ấn hạ xuống, như quên cả chống cự. Lại có người dù muốn chạy trốn, nhưng dưới ấn, ngay cả thuật độn cũng không sử dụng được. Bởi vì hư không đã bị Phiên Thiên ấn phong cấm cả.
Đây cũng là chỗ đáng sợ của Phiên Thiên ấn.
Hoàng Long kiếm lóe lên mà xuống, chỉ trong một tích tắc đã xẹt qua hư không sâu thẳm, xuất hiện trước mặt Trần Cảnh. Huyền Nguyên Tử mừng rỡ, thầm nghĩ: “Quả nhiên pháp lực của hắn giảm đi, lại đã không thể hành động.”
Hoàng Long kiếm phát ra hào quang chói mắt, một màu vàng chói lọi chiếu sáng khắp không gian.
Vèo...
Một kiếm đâm xuống.
Yết hầu.
Gã là muốn cắt đầu.
Nhưng tại lúc kiếm đâm tới, Trần Cảnh vốn đang đứng bất động lại đột nhiên cúi đầu, cắn lên trên Hoàng Long kiếm. Trong lòng Huyền Nguyên Tử chấn động, giống như bị người cắn lên tim gan. Gã kinh hãi, thúc giục Ngự Kiếm quyết, Hoàng Long kiếm lại phóng ánh hào quang chói mắt. Nhìn từ không trung, một màn này giống như một con rồng vàng bị một người đứng ngây ngốc bất động cắn một ngụm nuốt đầu. Nhìn qua cực kỳ quỷ dị mà rung động. Nhất là người kia đang đứng bất động ở dưới vực sâu không đáy, giống như một ma vật.
Rắc...
Huyền Nguyên Tử cảm giác tim của mình bị cắn nát, thân thể run lên.
Trong tai gã lại truyền đến tiếng của Trần Cảnh:
- Kiếm khí lộ ra ngoài, ngươi còn kém quá xa.
Dứt lời, chỉ thấy Trần Cảnh phun ra. Hoàng Long kiếm kia bay ngược lại, hóa thành một luồng sáng như sao băng xẹt qua bầu trời. Mũi kiếm đã không còn, khiến tiếng kiếm phá hư không càng thêm chói tai. Huyền Nguyên Tử muốn thu hồi Hoàng Long kiếm, tay bấm pháp quyết, trong tay tỏa ra ánh sáng xanh óng ánh, một tay chộp ra. Nhưng qua kiếm kia lại vạch một đường qua tay gã, cổ tay gã tức thì đứt đoạn...
A...
Trong lòng gã kinh hãi vạn phần, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Một ánh kiếm thoáng hiện cắt tới cổ họng của gã. Gã vội vàng nghiêng người, vọt ngược lên trời, muốn trốn vào Phiên Thiên ấn mà bỏ chạy. Lại có ánh kiếm khác nháy mắt chém tới trán của gã, theo đó đầu gã bay lên, rớt xuống trong bóng tối.
-----oo0oo-----