Dịch giả: †Ares†
oOo
Hiện tại Trần Cảnh không thể phân thân, bởi vì hắn không thể phân tâm. Thế nhưng hắn có thể lưu lại một đạo bùa Hà Bá. Đạo bùa này chính là một luồng ý niệm của hắn phong ấn bên trong, nếu có tà vật muốn nhập vào tượng thần, lá bùa sẽ phát động, vừa bảo hộ tượng thần, lại vừa cảnh báo cho Trần Cảnh. Bùa Hà Bá là một loại bùa có trong sắc phù, tác dụng khá giống như những bức họa đang được dán trên cửa từng nhà dân ở thôn Hà Tiền.
Trần Cảnh ở lại trong miếu thần trấn Quân Lĩnh thêm một tháng nữa, rồi mới trở lại miếu Hà Bá ở Tú Xuân loan. Miếu Hà Bá vẫn như cũ, linh lực hà vực không ngừng tập trung về tượng thần trong miếu, cả tín ngưỡng nguyện lực cũng vậy.
Kiếm linh của Mê Thiên kiếm là một con Mê Thiên Điệp. Trần Cảnh xem xong quyển Vu chú, mới biết rằng đây là một loại hồn cổ. Trong quyển sách kia có một câu giới thiệu về Mê Thiên Điệp: “Thiện mê hoặc tâm chí con người, tạo ra ảo ảnh.” Trần Cảnh đã tự thân trải qua cái cảm giác bị mê hoặc tâm chí, chìm vào ảo ảnh kia, cho nên hiểu rất rõ, cũng tin rằng có không thiếu người cực kỳ sợ hãi chuyện này. Trần Cảnh thật không ngờ, chính mình lúc ấy bị Mê Thiên Điệp mê hoặc, có cảm giác trời đất không chân thật, bèn đem kiếm đặt tên là Mê Thiên, lại vô tình chính là tên của hồn cổ.
Nhưng bản thân Mê Thiên Điệp cũng không có thần thông thông thiên triệt địa nào khác, càng chưa từng có ai dùng nó để luyện thân ngoại hóa thân, cho nên cũng không ai biết con mắt của Mê Thiên Điệp có thể nhìn thấu ảo ảnh, hơn nữa còn có thể thấy được linh khí của núi sông, của trăng sao, thậm chí thấy cả tín ngưỡng lực ngưng kết từ nhang đèn nguyện lực.
Trần Cảnh đứng ở trên không của thần miếu, đưa mắt nhìn bốn phía. Khói mây đủ màu từ núi non sông ngòi trên mặt đất không ngừng bốc lên đến tận trời cao, giống như khói từ bếp lửa nấu cơm sáng sớm của người trong thôn Hà Tiền vậy. Chẳng qua trong mắt Trần Cảnh, những làn khói này đều là màu trắng, chỉ là có đậm có nhạt, có mơ hồ. Mà trên bầu trời cũng có rất nhiều đốm sáng bay lất phất xuống, có đen có trắng.
Toàn bộ đất trời ở trong mắt Trần Cảnh bây giờ chỉ có hai màu trắng đen, không có bất kỳ sắc màu nào khác. Trần Cảnh đặt cho con mắt nhìn thế gian chỉ với hai màu này là “Phá Vọng“. Hắn cũng không biết thần thông thừa hưởng từ Mê Thiên Điệp này có thể tăng lên hay không. Nếu như có một ngày chỉ liếc mắt một cái nhìn thấu cõi Âm ty Địa phủ, nhìn thấu hai giới âm dương, thì hắn nhất định sẽ trở lại thành Tần Quảng, để xem trong thành ấy đến cùng là có dạng gì.
Trong những thành trấn có người sinh sống cũng có khí trắng bốc lên, nhưng lại mỏng hơn, hơn nữa những luồng khí mỏng manh này phần lớn đều tụ tập về thần miếu trong thành, chỉ một số ít bay đi nơi khác. Trần Cảnh đoán đây là tín ngưỡng lực, bởi vì hắn nhìn thấy mỗi nhà trong thôn Hà Tiền đều có một luồng khí trắng tương tự tụ tập về hướng thần miếu của mình.
Trần Cảnh đạp từng bước trên hư không, trở lại bên trong miếu Hà Bá, lại nhập trở về tượng thần. Một cảm giác ẩm ướt hòa hợp dâng lên trong lòng, hắn chỉ cảm thấy giống như mình đưa thân vào trong một dòng nước ấm. Lập tức hắn cảm nhận được linh lực của hà vực vẫn đang nhè nhẹ từng đợt từng đợt dung nhập vào trong tượng Hà Bá. Chỉ bằng một ý nghĩ, hắn có nhìn thấy được toàn bộ hà vực, đó là một đoạn sông mờ mờ sương khói, lại tỏa ra khí tức vĩnh hằng.
Chỉ cần Trần Cảnh dụng tâm cảm ứng, liền có thể cảm ứng được sinh linh trong đoạn sông đó, giống như tận mắt nhìn thấy. Càng đi về hai đầu, đoạn sông càng mơ hồ, cảm giác rõ rệt kia cũng càng nhạt. Hắn biết, đó là vì đoạn sông ở hai đầu còn chưa phải thần vực của hắn, còn chưa có ngưng kết thần phù.
Kinh Hà tế thần chú bên trong sắc phù không có nhiều tác dụng với việc Trần Cảnh ngưng kết thần phù Kinh Hà. Bấy lâu nay, hắn chỉ luôn ngồi trước miếu Hà Bá nhìn sóng sông vỗ bờ, giải đáp thắc mắc của đám yêu linh. Tuy rằng không nhìn ra hắn tu hành thế nào, kỳ thực tâm thần của hắn đã tiến nhập một loại trạng thái thần diệu. Hà vực giống như thành một bộ phận của thân thể hắn, có thể thông qua hà vực để kéo dài ý niệm đến cực xa. Hắn giống như cảm nhận được mạch của mặt đất nảy lên.
Trước miếu Hà Bá giờ đã không thấy Trần Cảnh ngồi nữa, nhưng trên không trung dòng Kinh Hà lại có một con bướm màu lam nhạt bay lượn.
Mặt sông sương khói mờ ảo, một con bướm giống như bị lạc vào trong đó, bay từ thấp lên cao, lại từ cao xuống thấp, không biết mệt mỏi. Nơi nó bay qua, nước sông như thay đổi quy luật dòng chảy. Mỗi lần vỗ cánh, con bướm đều biến mất, sau đó lại xuất hiện ở phía xa.
Trước miếu Hà Bá vẫn luôn có rất nhiều yêu linh, nhưng chúng nó đều tự luận đạo với nhau, hoặc đả tọa tu hành, khi nào không thể giải đáp thắc mắc thì mới đi hỏi Trần Cảnh. Có khi chúng còn diễn pháp cho nhau, thi triển pháp thuật đắc ý của mình ra, để những đứa khác quan sát.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tú Xuân loan này đã hình thành một cái đạo tràng nhỏ.
Lý Anh Ninh cũng được Trần Cảnh truyền Thần Du Tinh Không quyết. Mỗi ngày của nó trôi qua bằng việc tu hành và tiếp đãi những người dâng hương, đến đêm thì nghe luận đạo trước miếu Hà Bá, lại nhìn đám yêu linh diễn pháp.
Hồng đại hiệp đương nhiên cũng tham dự trong đó, còn thường xuyên thao thao bất tuyệt địa nói về chuyện đã trải qua dưới Âm phủ, hù cho một đám yêu linh á ố lên liên tục.
Vỏ sò thì vẫn chỉ yên lặng đứng trước miếu, trên người bao phủ một tầng hơi nước, có chút bí hiểm.
Kinh Hà có Trần Cảnh nên rất bình yên, tự nhiên cũng đưa tới một số yêu linh muốn trở thành Hà Bá trong sông Kinh Hà, muốn chiếm cứ một chỗ trên dòng sông vô chủ này, nhưng rồi chúng lại tới nhập hội với đám yêu linh trước miếu Hà Bá. Đây là do những yêu linh nghe đạo trước miếu đã lâu tự nguyện tuần tra Kinh Hà, đem những yêu linh muốn chiếm một chỗ trên sông để tu luyện tới trước mặt Trần Cảnh, sau đó, thông thường chúng sẽ lưu lại trước miếu Hà Bá.
Việc này ở trong lòng Trần Cảnh chỉ như nước sông chảy qua, chính hắn chưa từng nghĩ tới ở rất nhiều năm sau, cách xưng hô “Người nghe đạo trước thần miếu” sẽ lưu truyền trong trời đất.
* * *
Địa giới Bá Lăng, đất rộng ngàn dặm.
Trấn Quân Lĩnh chỉ là một trấn nhỏ trong địa giới Bá Lăng. Ở bên trong thần phù ngưng kết trong thần hồn của Trần Cảnh, trấn Quân Lĩnh là một khoảng đất nhỏ bên ngoài dòng Kinh Hà, ở giữa có bóng tối cách trở, cho nên thần niệm của Trần Cảnh không thể tra xét một đường xuyên suốt như trong hà vực. Khoảng bóng tối ngăn cách kia dĩ nhiên là đất liền.
Trấn Quân Lĩnh nằm ở mặt Nam của địa giới Bá Lăng. Khu vực này nằm giữa hai dãy núi, trong đó chỉ có một trấn tương đối lớn và hơn mười thôn nhỏ. Ba mặt khác của Ba Lăng thì có rất nhiều thôn trấn, những thôn nhỏ như thôn Hà Tiền lại càng nhiều vô số kể.
Lúc này, ở phía Bắc địa giới Bá Lăng, trong một trấn nằm gần sát thành Bá Lăng tên là Từ Gia, có bảy vị Thổ Địa cùng được thờ phụng. Bọn họ là người đến chiếm cứ xưng thần từ sau khi Tần Thành Hoàng kéo tất cả thần linh trong địa giới Bá Lăng xuống Âm phủ. Bọn họ đương không có sắc phù, hoàn toàn dựa vào việc hiển linh nhiều năm qua để dân chúng trong trấn coi mình là thần linh, cũng đã kết thành thần phù của mình. Thế nhưng trong lòng thần linh chính thống, bọn họ không thể coi là thần, chỉ có thể coi là yêu nghiệt làm loạn đất trời.
Đêm lạnh sương dày, gió nhẹ trăng cong.
Bên trong miếu Thổ Địa ở trấn Từ Gia có bảy người phân chủ khách đang ngồi. Ngồi vị trí chủ tọa là một người tóc trắng, nhưng lại rất trẻ tuổi. Sáu người còn lại chia ra ngồi hai bên, mỗi bên ba người, năm nam một nữ. Mỗi người trong số họ đều có tướng mạo trẻ trung tuấn mỹ. Bọn họ vốn là yêu linh, hơn nữa còn từng là thị linh của các Thổ Địa trước kia, giờ thừa dịp Thổ Địa mãi vẫn không trở về, bèn chiếm cứ thần vị.
Đã nhiều năm như vậy, mọi chuyện vẫn xuôi chèo mát mái. Thế nhưng hiện tại trên mặt bọn họ lại tràn đầy vẻ lo lắng, ai nấy đều nhíu chặt mày, im lặng không lên tiếng.
- Đại ca, tiếp tục như vậy không phải là cách đâu. Chỉ sợ không được bao lâu nữa, chúng ta sẽ không thể dung thân ở nơi này rồi.
Người ngồi hàng đầu tiên bên tay trái nói. Lời này vừa dứt, người ngồi đối diện đã lập tức phụ họa:
- Đúng vậy, đại ca, cứ chờ đợi thế này chẳng có tác dụng gì cả. Chúng ta sắp không ngăn cản được luồng tà lực kia rồi. Mụ nội nó, trong thành Bá Lăng có cái gì mà tà tính như vậy không biết.
- Đại ca, nếu không khuya hôm nay chúng ta đi thành Bá Lăng kia nhìn một lần, xem rốt cuộc là cái gì chiếm cứ thành Bá Lăng, khiến âm tà khí tràn cả ra ngoài thành.
Người ngồi hàng thứ hai bên phải nói.
Những người khác nghe vậy không biểu hiện tán thành hay phản đối, tất cả đều nhìn người tóc trắng được xưng là đại ca ngồi ở vị trí chủ tọa. Người này lúc còn làm thị linh cho Thổ Địa thì có tên là Tiểu Bạch, sau khi chiếm thần miếu thần vị lập tức đổi tên thành Từ Phóng, cũng kết làm huynh đệ với sáu yêu linh chiếm thần miếu thần vị đang ngồi dưới.
Từ Phóng ngồi im tại chỗ, nhìn từng huynh đệ của mình, cuối cùng thở dài nói:
- Đã sắp đến lúc trời đất đại loạn, cũng không biết huynh đệ chúng ta có thể sống tới ngày càn khôn định lại không.
- Đại ca, huynh nghĩ quá xa rồi. Chuyện tương lai để tương lai nói, trước mắt chúng ta cần qua cửa ải này đã. Âm tà khí trong thành Bá Lăng làm cho tâm thần người không yên, nếu âm tà khí xâm nhập vào trong trấn, chỉ sợ người trong trấn sẽ chết cả.
Từ Phóng giương mắt nhìn tứ đệ vừa nói chuyện, nói:
- Loạn thế không xa, lửa xém lông mày rồi.
Sau đó, gã lại nhìn tất cả, nói:
- Mọi người có cảm nhận được gì từ tà khí kia không?
- Cũng không cảm nhận được điều gì đặc biệt, chỉ là làm cho tâm thần người ta không yên. Nếu người phàm bị tà khí này xâm nhập, nhất định sẽ sinh ra đủ loại bệnh. Thần vị của chúng ta không tới từ con đường chính thống, không có các loại bùa chú trừ tà chữa bệnh, một khi người trong trấn xảy ra chuyện, chúng ta sẽ không cứu nổi. Nếu trong trấn không còn người sống, chúng ta làm thần linh cũng chẳng còn ý nghĩa.
Một người trong đó nói. Người này vừa dứt lời, cô gái có chút kiều mỵ ngồi bên cạnh đã tiếp lời:
- Tiểu muội lại có cảm giác như tà khí kia có sinh mệnh vậy, khi tiểu muội khu trừ nó thì mơ hồ nghe được có tiếng kêu thảm thiết.
Những người khác đều nhìn về phía cô gái này. Nàng nhìn qua cực kỳ thành thục, như một quả đào mật vậy, làn da nhẵn bóng, ánh mắt lúng liếng, nhưng lại không hề tạo cảm giác e thẹn.
- Thất muội, muội nói thật sao?
- Ha ha, tam ca, tiểu muội đã khi nào nói dối chứ.
Thất muội cười khanh khách nhìn người thanh niên đối diện, nói.
- Ta thì lại không biết lời nào của muội là thật nữa.
Vị tam ca đối diện lẩm bẩm, nhưng trong không gian yên tĩnh này có thể nghe rất rõ ràng. Chẳng qua những người khác lại vờ như không nghe thấy.
Vị đại ca tên Từ Phóng nói:
- Thất muội nói không sai, ta cũng có cảm giác như thế. Từng có âm ma muốn nhập vào tượng thần, nếu không phải ta cảnh giác, hiện tại ngồi ở chỗ này đã không còn là ta.
Những người khác nghe thế thì đưa mắt nhìn nhau, mày nhíu chặt. Từ Phóng còn nói thêm:
- Chúng ta cứ ngồi đây bị động cũng không phải cách hay, hôm nay phải tới thành Bá Lăng xem cho rõ ngọn ngành, rồi mới tính đối sách bước tiếp theo được.
Gã nói xong cũng không có người phản đối. Đêm vẫn còn dài, gã lập tức đứng dậy, bước ra khỏi miếu. Sáu người khác theo ở phía sau. Trên mặt Từ Phóng trông như bình tĩnh, kỳ thực trong lòng lại đang dậy sóng. Gã từng đến gần thành Bá Lăng quan sát, tuy không cảm nhận được cái gì, nhưng trực giác nói cho gã biết, bên trong thành có thứ rất đáng sợ.
Phóng người lên, bảy người chìm vào trong bóng tối.
-----oo0oo-----