Hoàng Đình

Chương 28: Q.1 - Chương 28: Kiếm Thuật 2




Dịch giả: †Ares†

oOo

Lúc từ đường Hà Tiền mở cửa ra, kiếm kia đã cắt ngang màn đêm rồi rơi trở lại xuống mặt nước Tú Xuân loan. Trần Cảnh đang ngồi trên một bệ đá hình vuông màu đen. Bệ đá này do hắn luyện hóa tảng đá đen lúc trước nhưng sát khí trong đó đã biến mất. Hắn dùng tay phải đón kiếm, tay trái miết lên thân kiếm. Quanh thân kiếm ngưng tụ một làn sương mù mờ ảo làm người ta nhìn không rõ hình dạng của kiếm. Sương mù này chính là kiếm sát, do sát khí ở tảng đá đen ngưng tụ mà thành.

Kiếm sát thành khiến linh khí ở thân kiếm không dễ tán đi. Linh khí càng dày đặc thì kiếm càng có uy lực, hơn nữa nó còn có tác dụng từ từ thẩm thấu làm tăng chất liệu của kiếm lên.

Hai bên trái phải bệ đá là con tôm Hồng đại hiệp và vỏ sò thần bí. Đôi mắt lồi của Hồng đại hiệp tràn đầy hưng phấn, tố cáo chủ nhân của nó là một kẻ không an phận.

Truyền thuyết kể rằng: dưỡng kiếm ngàn năm, sẽ có một ngày cởi bỏ phàm thể để nhập tiên thiên. Một câu chuyện mờ ảo như vậy lại khiến rất nhiều người chung tình với kiếm, hao hết tâm lực tế dưỡng nó. Cuối cùng chính mình hóa thành một đống xương khô, chỉ còn lưu lại một chuôi kiếm lẻ loi giữa đất trời, rồi theo năm tháng trôi qua mà hóa thành sắt gỉ.

Theo năm tháng trưởng thành, mặc dù trong hầu hết ký ức của mình, Trần Cảnh chỉ nhớ được mình đã theo ông lão kiếm khách vượt vô vàn sông núi chứ không nhớ rõ bất kỳ lời nói nào lúc đó, nhưng vẫn có một chút ký ức bình thường lưu lại, nếu không có lẽ Trần Cảnh đã cho rằng quá khứ của mình chỉ là một giấc mộng rồi. Ở những ký ức bình thường ấy, hắn và ông lão kiếm khách gặp được một người tu kiếm, cả đời chỉ chuyên tu kiếm thuật.

Người đó đầu tóc bạc trắng, khuôn mặt khô héo, già đến không thể già hơn. Trong mắt Trần Cảnh, người này hoàn toàn là một người chết. Thế nhưng ông lão kiếm khách lại nói đó là một người tu kiếm.

Trần Cảnh không tin, ông lão kiếm khách bèn dẫn hắn đi lên một ngọn núi cao. Ngồi trên đỉnh núi là một ông lão, chính là người tu kiếm kia. Chỉ thấy ông ta ngồi ngay ngắn trong sương sớm, lấy tay vuốt nhẹ lên thân kiếm, thành kính mà tĩnh lặng.

Đứng xa xa nhìn, Trần Cảnh có thể thấy rõ bàn tay ông lão kia giống như là cỏ cây khô héo, nhưng dưới bàn tay ve vuốt của ông ta thì thanh kiếm càng lúc càng sáng.

Đột nhiên, kiếm trong tay ông ta phát ra hào quang chói lọi rồi bay vọt đi như một tia chớp, trong nháy mắt đã biến mất ở phương xa. Còn ông lão kia vẫn ngồi ngay ngắn bất động. Không bao lâu sau, từ xa lại có một luồng sáng trắng cắt ngang bầu trời phóng tới, tích tắc đã đến cạnh ông lão kia.

Ánh sáng chính là thanh kiếm vừa biến mất, có điều hiện giờ trên thân kiếm nâng thêm một cái đầu người đầm đìa máu tươi với ánh mắt đầy hoảng sợ cùng không cam lòng. Ông lão nhấc cái đầu ra rồi đặt ngay ngắn trước mặt, lại lau sạch máu trên thân kiếm, đặt ngang đùi, sau đó ngẩng đầu nhìn mặt trời nhú lên từ phía Đông.

Ông lão kiếm khách nói với Trần Cảnh rằng người tu kiếm kia đã chết. Trần Cảnh cũng đoán được chuyện này khi ông lão kia ngẩng đầu nhìn mặt trời. Máu tươi trên người ông ta sớm đã dung nhập cả vào trong kiếm, thân thể chỉ dựa vào một luồng ý niệm mà tiếp tục tồn tại đến giờ.

Tất cả đều an tĩnh như vậy, nhưng trong lòng Trần Cảnh lại rung động dữ dội như sóng tràn.

”Cả đời chỉ vì một kiếm, trước khi chết có thể làm cho ánh mặt trời thất sắc, sau khi chết hóa thành cát bụi. Đây là số mệnh của người tu kiếm trong cõi này.”

Trần Cảnh nói nên chôn cất ông lão kia, ông lão kiếm khách lại nói không cần, còn nói:

- Lấy thiên địa làm mộ, lấy kiếm làm bia, lấy đầu kẻ thù làm vật tế, còn có kết quả nào tốt hơn được nữa đây?

Mỗi khi nhớ đến cảnh ông lão trên đỉnh núi tế kiếm giết địch, Trần Cảnh luôn có cảm giác tim đập nhanh. Hắn không biết ông lão kia từng gặp chuyện gì, cũng không biết nếu đổi lại là mình thì liệu có làm được giống ông lão kia, cả đời chỉ vì tế ra một kiếm như vậy không.

Thế nhưng phương pháp tế kiếm hiện giờ của Trần Cảnh không giống với ông lão kia. Năm đó ông lão kia cũng không có ngưng sát, chỉ thành kiếm cương, nhưng lại tế hết cả tinh khí thần của mình vào trong kiếm, nhân kiếm hợp nhất, uy lực cũng thật lớn. Có điều đi đến cuối thì Trần Cảnh cũng sẽ nhân kiếm hợp nhất, chẳng qua con đường khác nhau mà thôi.

Kiếm sát thành đúng lúc Hư Linh độ kiếp. Trần Cảnh vừa thấy Tần Hộ xuất hiện thì không hề nghĩ ngợi mà ra tay. Cũng tới lúc ấy, hắn mới biết mình đã kiên quyết muốn giết Tần Hộ tới mức nào. Ngự kiếm vài dặm đâm địch thủ, không tính là đánh lén, nhưng cuối cùng lại không thành công, kiếm còn suýt nữa bị trấn áp mất.

Bỗng Trần Cảnh vung tay lên, trượng Hà Bá lẳng lặng xuất hiện trong tay hắn. Chỉ thấy môi hắn khẽ động, trượng Hà Bá bị ánh sáng xanh quấn quanh, sau đó từ từ ngắn lại, hóa thành vỏ kiếm. Trần Cảnh nhét kiếm vào vỏ, đeo ở bên hông.

Tiếp đó hắn vỗ vỗ bệ đá đen dưới thân. Bệ đá tựa như một chiếc thuyền nổi lên mặt sông, ngược dòng đi về phía Loạn Lưu pha và Ác Long hạp.

Lúc Trần Cảnh giết được Hà Bá của Ác Long hạp, sắc phù Hà Bá Ác Long hạp cũng đã dung hợp với tinh thần của hắn. Bên trong đó là thần quyết pháp chú tương tự, cả Kinh Hà tế thần chú cũng không sai khác chữ nào. Trần Cảnh đoán rằng pháp chú của Hà Bá thuộc sông Kinh Hà đều giống nhau, chỉ có sắc phù là khác, nhưng nhất định phải chiếm được sắc phù thì mới nhận được linh lực của khúc sông tương ứng.

Ác Long hạp là một đoạn sông có tới ba mươi hẻm núi, lòng sông nhiều đá ngầm, dòng nước chảy xiết, thế nước dữ dội.

Hắn ngồi ngay ngắn trên thác nước, nhìn nước cuồn cuộn từ trên cao hơn mười trượng đổ xuống khiến tâm cảnh cũng bị ảnh hưởng, nước sông trong thần hồn dâng cao, sóng sông sôi trào.

Hắn hít sâu một hơi, sóng sông mới hơi an ổn lại. Trần Cảnh xốc lại tâm thần, chìm vào trong trạng thái tĩnh lặng không dao động như giếng nước. Hắn nhắm mắt lại, Kinh Hà tế thần chú trong thần hồn như sóng sông chảy xuôi qua. Hắn thấy rõ những chữ trên đó, tuy không nhận ra đó là gì, nhưng chỉ cần tĩnh tâm ngưng thần là có thể tụng niệm lớn tiếng bằng ý niệm.

Âm thanh trúc trắc phức tạp, huyền ảo khó hiểu này quanh quẩn trong thần hồn của Trần Cảnh. Theo âm thanh xuất hiện, nước sông tại khúc sông trong thần hồn bắt đầu như có sinh mạng mà dập dềnh bất định, theo âm thanh lên xuống sẽ nổi sóng hoặc yên bình. Lúc này Trần Cảnh chỉ cảm thấy mình như đang trong mộng, tâm như hóa thành bọt sóng, mặc âm thanh kia thao túng nổi chìm.

Hắn đang lớn tiếng đọc trong ý niệm, thế nhưng lại vẫn chỉ tĩnh tọa ở hiện thực. Môi hắn mấp máy, hiển nhiên là đang niệm thần chú, nhưng lại không ra tiếng, mà nước sông thì vẫn chồm lên từng đợt dữ dội như cũ. Ở trong mắt người ngoài, lúc này hắn giống như là một tảng đá không biết đã nằm ở giữa sông từ bao giờ, không một chút sinh mệnh, giống như hòa làm một thể với khúc sông này.

Đoạn sông từ Từ Ác Long hạp đến Tú Xuân loan chẳng những có cực ít thủy tộc khai linh trí mà ngay cả tôm cá bình thường cũng không có bao nhiêu. Lý do là vì phần lớn đều đã chết lúc Trần Cảnh đại chiến với Hà Bá Ác Long hạp, còn những con không chết thì cũng đã sớm trốn xa.

Đã hơn một tháng qua đi, nơi này mới có tôm cá từ hạ du bơi ngược lên khiến số lượng tăng dần, thế nhưng ít nhất cũng phải hai ba năm nữa mới trở lại cảnh tượng đông đúc ban đầu.

***

Tần Hộ là loại người âm hiểm lại biết ẩn nhẫn. Khi kiếm kia trở lại sông, gã biết mình có đuổi theo cũng không thể giết được Trần Cảnh cho nên trở về nghĩ cách khác. Từ xưa tới nay, chỉ có duy nhất một người chọc giận gã mà vẫn còn sống là Sơn Thần núi Thúy Bình, và hiện giờ nhiều thêm một Trần Cảnh. Ở trong lòng gã, Trần Cảnh nhất định phải chết. Hai tháng trước, Trần Cảnh còn là một người khiến gã khinh thường cả việc liếc nhìn, bây giờ lại dám xuất kiếm với gã, còn làm gã cảm giác được sự uy hiếp, khiến gã khó thể chấp nhận.

Lúc này gã đang ngồi ở trong thần miếu bên dưới miếu Thổ Địa. Hai tiểu quỷ Mặt Xanh và Răng Nanh đã sớm bị gã giết chết rồi. Hôm Hà Bá Âm Hoài Nhu của Ác Long hạp bị giết, gã trở về miếu lại nghe thêm tin Xích Huyết lĩnh đã bị Sơn Thần núi Thúy Bình thâu tóm thì giận điên lên, trong lúc nóng giận đã luyện hai con tiểu quỷ vào chiếc áo có hình trăm quỷ hiến lễ trên người mình.

Mặt gã âm trầm, nhìn chằm chằm vào mặt đất cách mình ba thước rồi đột nhiên vung tay một cái, trong tay bỗng có thêm một cái hộp đen, phía trên dán một lá bùa đen như hòa với cái hộp làm một thể. Gã im lặng suy tính chốc lát, cũng không thấy gã có động tác gì, không khí bỗng nổi gợn sóng, cả người gã chợt biến mất như tuyết tan vào trong nước.

Trấn Quân Lĩnh có nhà họ Vu, không rõ lai lịch truyền thừa ra sao, chỉ biết hơn trăm năm trước một nhà này tới đây định cư, từ đó về sau việc cúng tế cả một vùng quanh đây đều do nhà này lo liệu. Chẳng qua chưa có ai từng thấy bọn họ thể hiện ra pháp thuật. Trăm năm qua đi, đến một đời này nhà họ Vu chẳng còn bao nhiêu người, chỉ có Chúc Ly cùng con của ông ta nối nghiệp tổ tiên.

Người thường không biết đặc thù của một nhà này, nhưng thần linh nơi đây lại biết. Người nhà họ Vu có huyết mạch vu tộc chảy trong người, nhưng đã xuống dốc rồi.

Tục truyền, lúc Hạo Thiên đại đế mới lập Thiên đình thì đã hạ lệnh diệt sạch vu trong thiên hạ, dù là vu hỗn huyết do kết hôn với nhân tộc cũng bị giết phần lớn, chỉ một số ít chạy thoát. Từ đó về sau, trong thiên hạ không còn một vu chân chính nào cả.

Chúc Ly chính là thầy cúng mà Trần Cảnh gặp ngày đó. Lúc này y đang ngồi dưới đèn, làm công việc mỗi ngày là cầu nguyện với một con rối nhỏ bằng gỗ. Người có huyết mạch vu tộc trong người không thể luyện khí, mà phương pháp luyện tinh danh chấn hồng hoang thiên địa của vu tộc năm đó cũng đã bị thất truyền, cho nên bọn họ chỉ có thể ngồi mà tưởng lại đại thần thông thôn thiên thổ địa năm đó của tổ tiên, hoài niệm những năm tháng huy hoàng chiến thiên chiến địa của tộc mình.

Ngọn lửa trong đèn khẽ lắc lư, dưới đèn đột nhiên nhiều hơn một bóng người.

Chúc Ly ngẩng đầu, thấy rõ người tới. Người này mặc một thân pháp bào đen kịt, phía trên in hình trăm quỷ hiến lễ. Tiếp tục nhìn lên, đối phương có gương mặt anh tuấn nhưng ánh mắt lại âm hiểm.

- Tham kiến Thổ Địa.

Chúc Ly đứng dậy cúi lạy hành lễ. Mặc dù trong lòng y có kiêu ngạo của vu tộc, nhưng lại ẩn giấu hết đi. Tần Hộ khoanh tay đứng thản nhiên nhận lễ, chờ Chúc Ly vái xong mới lên tiếng:

- Ta có một chuyện muốn ngươi đi làm.

Giọng điệu của gã không thương lượng, hoàn toàn là mệnh lệnh của bề trên với kẻ dưới. Chúc Ly không ngẩng đầu, cũng không đứng dậy, vội đáp lời:

- Xin Thổ Địa cứ ra lệnh.

- Ngươi tìm một lý do để tế Hà Bá Tú Xuân loan lần nữa, đồng thời tế cả hồn cổ trong cái hộp này vào nước sông. (cổ: con sâu độc – hồn cổ: sâu linh hồn)

Chúc Ly ngẩng đầu thì thấy trên tay Tần Hộ không biết đã có thêm một cái hộp đen từ lúc nào, phía trên hộp dán một tờ bùa màu đen khiến y có cảm giác kinh sợ. Tuy y không thể luyện khí, phương pháp luyện tinh của vu tộc cũng đã thất truyền, nhưng huyết mạch vu tộc lại vẫn khiến cảm giác của y rất nhạy bén. Trực giác nói cho y biết trong cái hộp đen này có một thứ rất kinh khủng.

Hơn nữa, hai chữ “hồn cổ” cũng có xuất hiện ở một câu trong “Vu tộc thủ ký” mà gia tộc y lưu truyền xuống: “Đại vu Chiếu Miên, thiên tư trác tuyệt, thiện hồn cổ, chết vào tay nhân tộc Nam Lạc.”

Y không biết nhân tộc Nam Lạc là ai, dù cái tên này xuất hiện không chỉ một lần trong bản ghi chép kia, nhưng lại không nghe qua truyền thuyết về người này, hẳn cũng đã chết trong thời đại hồng hoang hỗn loạn mà bao la kia.

Nhưng ba chữ“thiện hồn cổ” lại cho y biết vu tộc có pháp thuật như vậy. Từ khi truyền thừa đoạn tuyệt tới nay, y chưa từng được tu luyện bất kỳ thần thông gì, ánh mắt y không khỏi nóng rực lên nhìn vào cái hộp đen kia.

Đột nhiên, y cảm giác được một luồng sát khí. Y ngẩng đầu thì thấy ánh mắt lạnh như băng của Thổ Địa Tần Hộ nên vội vàng cúi xuống lại. Tai y nghe được Tần Hộ nói:

- Ngươi biết hồn cổ sao?

Chúc Ly trầm mặc một hồi, cẩn thận nói:

- Tiểu vu nghe ông nội nói qua.

Trong thâm tâm y vẫn cho rằng mình là vu, cũng kiên định cho rằng vu tộc nhất định sẽ tái hiện trong trời đất này.

- Vậy sao, nói thế nào?

Giọng nói của Tần Hộ không mang chút cảm xúc nào. Chúc Ly không ngẩng đầu, trả lời:

- Ông nội từng nói, hồn cổ có thể thông qua tinh thần khí tức của một người mà vô thanh vô tức tiến vào cơ thể người đó, quấn lấy linh hồn, từ đó khống chế tư tưởng của một người.

- Ừm, vậy ngươi có biết cách tế ra hồn cổ này không?

- Truyền thừa của vu tộc đã bị cắt đứt, tiểu vu không có chút pháp lực nào, cũng không thể tế hồn cổ.

Tần Hộ hơi ngẩng đầu, ánh mắt trên cao nhìn xuống tựa hồ muốn nhìn thấu Chúc Ly, xem có phải y đang nói dối hay không. Một lát sau, Tần Hộ nói:

- Ngươi cứ cử hành một lần cúng tế là được, hồn cổ trong hộp chịu tế sẽ sống lại, tất cả chuyện này cũng không cần ngươi làm cái gì, chỉ cần làm lễ như mọi khi, sau đó bỏ hồn cổ này vào giữa sông.

- Vâng, tiểu vu nhất định làm theo. Ngày mùng ba đầu tháng sau là lễ tế thần, tiểu vu sẽ thuyết phục người ở thôn Hà Tiền cử hành cúng tế.

- Ừm, còn mười ba ngày, ngươi chuẩn bị trước đi.

Chúc Ly nghe xong lời này thì cảm giác Thổ Địa trước mắt đã biến mất. Y đứng dậy, trên giường có thêm một cái hộp gỗ màu đen. Mặc dù y biết bên trong là cổ thuật mà ở thời kỳ toàn thịnh của vu tộc cũng có thể xưng lợi hại, nhưng lại không dám mở ra. Y có thể khẳng định chỉ cần vừa mở ra Tần Hộ nhất định sẽ biết, nên không dám tự tiện. Tuy trong thâm tâm y vẫn cho rằng vu tộc nhất định sẽ tái hiện, khi đó bất kể là thần linh hay là người tu đạo đều phải quỳ lạy dưới chân đại vu, mà Thổ Địa và Hà Bá còn không có cả tư cách quỳ lạy, nhưng hiện tại y lại không dám có chút bất kính nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.