Trần Cảnh đứng trước miếu Hà Bá, nhìn về phía thôn Hà Tiền trước mặt. Hắn không biết cô gái này, nhưng nhận ra loại pháp thuật của nàng ta.
Hơn nữa đó còn là thứ mà hắn nhớ đến khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn không
cách nào quên. Cái thủ đoạn lấy vạn vật làm bùa chú, rồi hóa thành các
loại linh vật công kích kẻ địch này chỉ có Tiên Phù tông mới có. Tuy
rằng phù thuật trong trời đất này không tính là gì, nhưng thủ đoạn có
thể dùng bùa để chế thành bất cứ thứ gì thì vẫn có chút đặc biệt.
Hồng đại hiệp và vỏ sò bò từ dưới sông lên, chia nhau đứng hai bên trái phải cạnh Trần Cảnh. Hồng đại hiệp cũng không lên tiếng.
Trăng sáng treo cao trên trời, Trần Cảnh lại lần nữa ngồi trước cửa
miếu Hà Bá. Hồng đại hiệp to như một con heo nặng ba bốn trăm cân nằm
bên phải hắn. Vỏ sò xanh thẫm một màu, lớn như như tấm thớt gỗ, quanh
người phủ mờ hơi nước, nhìn kỹ còn phát hiện người nó lơ lửng không chạm đến mặt đất. Hôm nay hai đứa chúng nó không hỏi Trần Cảnh về mấy vấn đề tu luyện nữa.
Ban đêm yên bình chợt bị phá vỡ bởi những tiếng bước chân, còn nghe
ra là tiếng bước chân của một người đang chạy, hơn nữa thân thể chắc
chắn rất nhẹ.
Hồng đại hiệp đã sớm ngẩng đầu lên nhìn về con đê bên dưới kia. Một
đứa bé gái chừng mười hai mười ba tuổi đang vừa chạy lên trên này vừa
thở hổn hển, còn chưa tới gần đã vội vàng kêu lên:
- Không hay rồi, có người lại muốn đập phá nhà của mọi người kìa.
- Cái gì? Kẻ nào dám đến đập? Coi lão tôm ta là bùn nhão hay sao?
Hồng đại hiệp nhổm người dậy, giận dữ quát lớn, bước vài bước đã tới bên cạnh đê rồi quay người nhìn qua. Vừa quay người qua, nó đã hô lớn:
- Không hay rồi, Hà Bá gia, lại là ả cưỡi hạc giấy vác theo cây chùy lớn như cái đấu đến đập phá miếu.
Nó vừa dứt lời, mới quay trở về bên cạnh Trần Cảnh, đã nhìn thấy một
cô gái đi từ dưới đê lên, là người lúc chiều đã đập phá tượng thần. Tóc
nàng ta vẫn có chút rối như thế, hàng mày liễu cong cong, cái cằm nhỏ
xinh, người cũng rất đẹp, thế nhưng vai lại vác theo một cái chùy thật
lớn.
Nàng nhìn thấy Hồng đại hiệp và vỏ sò trước cửa miếu Hà Bá thì có
chút sững người, rồi lập tức bước tới, không nói lời nào mà giơ đại chùy lên cao. Đại chùy được bao phủ bởi ánh sáng xanh đập thẳng tới Trần
Cảnh. Trong nháy mắt, một cơn gió từ bốn phía chợt kéo tới, kèm theo là
một cảm giác như một chùy có thể đập vỡ cả mặt đất truyền đến. Hồng đại
hiệp gầm lên một tiếng, giơ cái càng đỏ thẫm lên cao, chặn lấy đại chùy. Một âm thanh giòn giã vang lên, Hồng đại hiệp gầm lên, một đám hơi nước dâng quanh người nó, rồi thân thể của nó biến lớn to như một con ngựa,
hất ngược chùy lại về phía nàng này.
Nàng kia dường như không phải võ tu, mà chỉ đập thanh đại chùy về
phía Hồng đại hiệp. Vừa hay Hồng đại hiệp cũng không biết chút pháp
thuật gì, chỉ biết giơ cái càng lớn va chạm với chùy của nàng. Trong
khoảng thời gian ngắn, hai bên khó mà phân ra được thắng bại.
Tiểu Bạch Long đứng bên cạnh chu miệng nhỏ, giật mình nhìn. Chỉ là
một lúc sau, cô bé bèn đi vòng quanh nhìn hai người đánh nhau, có khi
còn ngồi xổm xuống xem, lấy tay chỉ trỏ, miệng lẩm bẩm.
Sau khoảng một canh giờ thì trận đấu kết thúc. Hồng đại hiệp xụi lơ
trên mặt đất, mà nàng kia cũng chống đại chùy mà thở hổn hển, mắt hung
dữ trợn trừng nhìn Trần Cảnh. Nàng không phải võ tu, nhưng là pháp tu,
pháp lực trên người có thể điều động bùa chú hóa thành đại chùy đánh
ngang ngửa với Hồng đại hiệp. Nhưng nếu Hồng đại hiệp liều mạng chém
giết thì chắc chắn nàng ta không phải là đối thủ của nó.
Trần Cảnh thì nhìn xuống đất, cũng không nhìn về phía nàng.
- Ác ma, tới giết ta xem!
Đột nhiên nàng oán hận nói:
- Tới đi, tới giết ta xem!
Trần Cảnh ngẩng đầu lên. Rốt cuộc thì hắn đã nhớ ra, năm đó ở Tiên Phù tông cũng từng nghe mấy câu như vậy.
- Hôm nay ta sẽ báo thù cho cha ta, còn cho nhị thúc, tam thúc, tứ thúc, cho cả các sư huynh Tiên Phù tông…
Nàng cao giọng quát lớn. Lần này thì Hồng đại hiệp cũng không lên tiếng nữa mà quay đầu nhìn Trần Cảnh.
- Ác ma, không phải ngươi rất lợi hại sao? Ngươi tới giết ta xem, giết ta xem nào…
Nàng lớn tiếng kêu gào.
Cuối cùng Trần Cảnh cũng ngẩng đầu lên, nhìn nàng, trầm mặc rất lâu mới chậm rãi trả lời:
- Ta sẽ không giết cô.
- Ngươi giết nhiều người như vậy, giết thêm ta nữa thì tính là nhiều sao?
Nàng bắt đầu gào khóc.
Trần Cảnh không nói thêm gì nữa. Nàng ta nhìn Trần Cảnh chằm chằm một hồi, trong khoảng thời gian ngắn, miếu Hà Bá có chút tĩnh lặng. Đại
khái khoảng nửa canh giờ sau, khi đã khôi phục được sức lực, nàng ta bèn nhấc đại chùy đi về phía miếu Hà Bá. Hồng đại hiệp vội vàng đứng ngăn
trước người Trần Cảnh, thế nhưng lần này nàng ta không đến đánh Trần
Cảnh nữa, mà lướt sang bên cạnh miếu Hà Bá, đập thẳng vào tường miếu.
Một chùy nện xuống, phát ra một tiếng trầm đục chó chịu.
Nàng muốn đập bể miếu thờ, khiến Trần Cảnh không cách nào hưởng nhang khói được nữa. Vừa đập, nàng vừa mắng chửi:
- Lừa đời lấy tiếng, uổng xưng thần linh. Ngươi đáng phải xuống dưới Địa ngục, chịu lột da róc thịt, suốt đời không được siêu sinh.
Ngay khi nàng ta vừa nện chùy xuống, miếu Hà Bá liền bao phủ một tầng ánh sáng trắng ngà thần bí. Nhưng đột nhiên sắc mặt Trần Cảnh biến đổi, thần hồn chấn động, tựa như từng tiếng đập kia khiến sâu trong đầu hắn
phải gánh chịu lấy thương tổn, từng cơn đau đớn dần dần quấn lấy linh
hồn hắn.
”Ầm…ầm…ầm…”
Từng tiếng trầm đục vang lên như nện thẳng vào óc Trần Cảnh, như muốn đánh rách đầu hắn ra.
Hồng đại hiệp nhìn nàng ta, rồi nhìn Trần Cảnh. Vốn Trần Cảnh hiện
giờ là thần hồn hiển hóa ra, nhưng nó lại phát hiện thấy không còn nhìn
rõ sắc mặt hắn nữa. Nó định đến ngăn cản thì Trần Cảnh gọi lại. Còn vỏ
sò vẫn an tĩnh đứng nguyên chỗ đó, chỉ có thân thể nó chuyển động vài
lần, cạnh nó là Tiểu Bạch Long đang ngồi chồm hỗm, tay ôm đầu gối, vẻ
mặt tò mò.
Loại đau đớn này lúc đầu không tính là gì, nhưng càng về sau thì mỗi
chùy đều là mỗi lần tê tâm liệt phế. Nếu Trần Cảnh còn thân xác thì chắc chắn toàn thân phải run rẩy, còn hiện tại, trong mắt đám Hồng đại hiệp
thì thần hồn hắn ngồi trước miếu Hà Bá đã như lúc nào cũng có thể tiêu
tán đi mất.
- Ta mang tội nghiệt trên người, đáng phải chịu trừng phạt này. Đã
không thể nhận hình phạt dưới âm thế, đành nhận nỗi khổ luyện hồn chốn
trần gian này vậy.
Luyện tâm, luyện hồn, đã tu hành bắt buộc phải tu luyện tất cả.
Một đêm này đã định trước là không thể yên tĩnh được. Bắt đầu từ hôm
nay, trước miếu Hà Bá Tú Xuân loan lại có thêm một người đập phá miếu.
* * *
Trên một ngọn núi, Ly Trần đang ngồi trên một chiếc bàn đá đặt trong
ngôi đình nghỉ chân, gió núi lùa tới mang theo từng đợt hương hoa.
Đột nhiên, nàng vung tay về phía khoảng không yên tĩnh bên kia, một tia sáng chợt lóe lên rồi biến mất giữa không trung.
”Đinh...” Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, rồi phiêu tán trong sơn cốc u tối.
Theo đó, ở một sườn núi phía xa xa chợt nổi lên một vòng dao động
linh khí, đẩy dạt đám hoa cỏ cây cối trong núi ra xung quanh, rồi một
đạo sĩ xuất hiện trên ngọn cây tùng lớn mọc nơi đó. Người này mặc đạo y
đen tuyền, lưng đeo hai thanh kiếm một xanh một tím bắt chéo nhau, tựa
như một cái kéo lớn phía sau.
Nhìn bóng lưng y thì người ta sẽ chỉ cho là một đạo sĩ tu kiếm cao
gầy đang ở trạng thái ngưng tĩnh, nhưng y lại có một đôi mày dài trắng
phau. Bởi vậy nhìn y rất trẻ tuổi, nhưng lại khiến người khác khó mà
quên được.
Ánh sáng chớp lóe cực nhanh, hai ngón tay Ly Trần đưa lên hư không,
bất chợt đã thấy một lưỡi kiếm trong suốt được kẹp ở giữa. Nếu Trần Cảnh nhìn thấy, sẽ phát hiện lưỡi kiếm này đã ngưng thực hơn rất nhiều, ánh
kiếm như chiếu sáng cả đôi mắt Ly Trần lúc này.
- Bần đạo là Thục Sơn Trường Mi, xin ra mắt đạo hữu.
Đạo nhân chắp một tay trước ngực, đầu khẽ cúi xuống, không nhanh không chậm nói.
Đầu ngón tay Ly Trần khẽ động, rồi lưỡi kiếm chợt biến mất. Nàng ta
không đáp lời, chỉ cởi hồ lô rượu bên hông xuống, ngửa cổ hớp một ngụm.
Vừa uống rượu, ánh mắt nàng vẫn vừa nhìn Trường Mi đạo nhân, để lại cho
người khác một cảm giác vô cùng ngạo mạn.
Rượu vào miệng, đôi môi mọng ướt thêm, nàng khẽ nhắm mắt nuốt xuống,
cũng không nhìn Trường Mi kia nữa. Mà Trường Mi cũng không nói thêm gì,
chỉ an tĩnh đứng trên ngọn tùng nơi lưng chừng sườn núi kia. Một cơn gió núi hòa quyện với đám sương núi tung bay, bám cả lên đạo bào của y.
Sau một lúc, y lại mở miệng nói tiếp:
- Nghe nói đạo hữu từng có một trận đấu phép với truyền nhân Côn Lôn ngay tại châu Cửu Hoa này?
- Ngươi không phải đối thủ của hắn.
Ly Trần vẫn không mở mắt, đáp.
- Ha ha, Giao Long Vương có pháp lực cao thâm như vậy, lại mượn cả
linh lực của một con sông kèm theo thiên uy phụ trợ kéo vào Côn Lôn,
cuối cùng vẫn thân tử đạo tiêu. Thế nhưng nghe nói lại có một Hà Bá ở
một khúc sông nhỏ trong hà vực của lão trốn thoát. Chuyện này nói rõ
pháp có ngàn vạn, ảo diệu không giống nhau. Đạo hữu không phải là bần
đạo, làm sao biết bần đạo không phải là đối thủ của hắn?
Ly Trần mở mắt ra, kiêu ngạo nhìn Trường Mi đạo nhân, một hồi sau mới nói:
- Rừng thiêng nước độc mới xuất hiện cóc nuốt được trời!
- Ha ha, đỉnh núi cheo leo mới thấy có cây tùng khỏe.
Trường Mi không nhanh không chậm đáp, giọng điệu chậm rì nhưng ý tứ đầy tự tin và kiêu ngạo. Y còn nói thêm:
- Nghe nói kiếm thuật của đạo hữu vô song….
”Đinhhhh…..”
Trường Mi chưa dứt lời, kiếm trong tay Ly Trần đã phóng ra cực nhanh, đồng thời không trung vang lên một tiếng kiếm ngân khẽ.
Một ánh bạc lóe lên, xuất hiện cực nhanh. Mây khói trong sơn cốc xao động.
Ánh sáng xanh sau lưng Trường Mi phóng lên cao. Đó là một trong hai thanh kiếm y đeo sau lưng.
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy ánh bạc chớp mắt lóe ra từ trong ngôi đình
trên núi, sau đó ánh chớp xanh lóe lên sau lưng đạo sĩ có đôi mày trắng
dài rồi phóng lên cao. Ánh xanh vừa xuất hiện, quanh thân y cũng đã được bao phủ bởi một vòng sáng xanh.
Ánh bạc đâm thẳng vào ánh sáng xanh, thẳng hướng đến cổ họng của
Trường Mi. Tích tắc sau, ánh xanh dần tan biến mất, hóa thành một làn
khói trắng. Khói trắng chưa kịp tản đi, nhưng sắc mặt Trường Mi đã biến
đổi, vội phóng người lên, đồng thời trên trán lại hiện ra thêm một thanh kiếm.
”Đinh...” Một vết cắt lạnh lẽo chợt xuất hiện trên thanh kiếm, sau đó lại biến mất tăm.
Ly Trần đang ngồi xếp bằng trong ngôi đình, bèn đưa tay nắm vào không trung, kiếm cương đã xuất hiện trong tay. Nàng lạnh lùng nhìn Trường
Mi, nói:
- Người ba phần, kiếm bảy phần, quả thật là kiếm tốt.
- Ha ha, so với truyền nhân Côn Luân dùng bảo tháp Linh Lung thì thế nào?
Trường Mi vẫn không nhanh không chậm hỏi.
- Côn Lôn có nhiều pháp bảo không kể xiết, lẽ nào ngươi cho rằng bảo
tháp Linh Lung chính là bảo vật đứng đầu của Côn lôn sao? Ha ha, chẳng
qua bảo tháp Linh Lung vừa vặn khắc chế được Giao Long Vương mà thôi.
Ly Trần nói xong, cũng không nói tiếp, vẻ mặt vẫn kiêu ngạo không đổi.
Đối với nàng mà nói, tuy Trường Mi trước mặt là tu kiếm, thế nhưng thực
lực chủ yếu chỉ dựa vào hai thanh kiếm sau lưng y, còn thực lực của y
không tệ, nhưng không không đến mức để nàng phải coi trọng.
Trường Mi đạo nhân cười cười, cũng không nói nữa. Chỉ là y nghĩ thầm: “Côn Lôn tuy có nhiều pháp bảo, nhưng một người có thể tế được mấy món? Ta có hai kiếm, đủ để phá được hết thảy. Bảy năm trước ba vị sư huynh
đến châu Cửu Hoa du lịch đã ngã xuống. Chỉ có Côn Lôn ở châu Cửu Hoa mới đủ thực lực giết chết ba vị sư huynh, đến linh hồn để lại trong hồn
đăng* cũng bị diệt. Dù thế nào ta cũng phải đến núi Côn Lôn một chuyến.”
(*Hồn đăng: một loại pháp bảo, là ngọn đèn thắp sáng bằng linh hồn, khi đèn tắt tức là người chết, hồn tan _ Hoangtruc)