Dịch giả: KìNgộ
oOo
Rõ ràng kiếm cương của
Mê Thiên kiếm trong tay Trần Cảnh chưa thể ngưng thật như đối phương, mà đối phương cũng biết thuấn kiếm thuật, phản ứng cùng tâm tính giữa ranh giới sống chết càng không hề kém cạnh so với hắn, hiện tại chỉ có thể
đấu bằng kiếm quyết. Trước kia, mỗi khi Trần Cảnh thi triển kiếm thuật,
người đối mặt với ánh kiếm của hắn sẽ có một cảm giác như mê man chìm
vào ảo cảnh, giống như thấy hàng ngàn hàng vạn chuôi kiếm cùng phóng
tới, thân thì bị vây trong đó không biết phải ngăn cản thế nào, mà trong tình cảnh ấy, chỉ chần chờ một chút thôi thì đã bị kiếm gọt thành bộ
xương. Còn bây giờ, kiếm cương đã hình thành, cộng thêm bộ kiếm thuật
được thi triển ra, đã tạo nên một vòng xoáy vô hình quấy động chu vi ba
trượng. Người đứng ngoài nhìn vào, sẽ chỉ thấy trong không gian trong
vòng ba trượng bị một cơn tuyết trắng bao phủ.
Trong mắt nữ đạo
nhân hiện lên một tia cực nóng, thân thể đang tung bay bỗng nhiên bất
động, kiếm chiêu phá không bay ra từ ngón tay, lượn vòng xung quanh cơ
thể nàng ta. Ánh sáng lóe liên tục, mỗi lần lóe lên lại thấy một luồng
ánh kiếm tuôn ra mãnh liệt.
Nữ đạo nhân ngửa mặt, nâng hồ lô rượu trong tay lên.
Bỗng nhiên, ánh kiếm mãnh liệt xẹt qua yết hầu xinh đẹp của nữ đạo nhân, lưu lại một vệt máu. Thế nhưng, nữ đạo nhân vẫn thản nhiên uống rượu, dường như người bị thương không phải là nàng ta vậy.
Xa xa bỗng xuất
hiện một người, mặc đạo bào màu xanh giống nữ đạo nhân, trên lưng đeo
một thanh kiếm. Y đứng ở đằng xa nhìn thấy cảnh này thì mắt hiện rõ vẻ
kinh ngạc. Sau đó không bao lâu, lại có người đi ra từ trong gió tuyết,
cũng ăn mặc giống như người trước, cũng mang kiếm, cũng đứng đằng xa
nhìn lại. Qua chốc lát, hơn mười người đã xuất hiện, vây Trần Cảnh và nữ đạo nhân vào chính giữa.
Bên ngoài vòng chiến, có một cô gái
đứng bên cạnh một người thanh niên, nhìn bộ dáng rất hoạt bát đáng yêu.
Cô gái nghịch ngợm quấn quấn lọn tóc của mình, nhìn thanh niên trông
thật thà phúc hậu đó và nói:
- Nhị sư huynh, ai mà lợi hại như vậy nhỉ, lại vây khốn được cả đại cả sư tỷ?
- Không biết.
Thanh niên trông có vẻ phúc hậu thật thà đó lắc đầu trả lời, mắt vẫn không rời khỏi vùng giao chiến.
Cô gái lại nói:
- Muội còn tưởng rằng trên đời này, ngoài sư phụ ra thì không có ai là đối thủ của sư tỷ nữa.
Thanh niên thật thà đó vẫn ko quay đầu lại, đáp:
- Đúng là khắp thiên hạ này, về mặt kiếm đạo, không có mấy người có thể thắng được sư tỷ.
Cô gái tựa như rất kinh ngạc với câu trả lời này của chàng thanh niên, lớn tiếng hỏi:
- Mấy người? Lại còn mấy người sao? Rốt cuộc là mấy vậy?
- Kiếm phái thuần túy trong thiên địa này chỉ có La Phù chúng ta, sau khi mấy vị sư thúc vũ hóa (quy tiên), thì chỉ có sư phụ chúng ta thắng được sư tỷ. Ý huynh muốn nói tới cả những những vị cao nhân lánh đời.
Thanh niên kia lại đáp lại với những lời nói không hợp với bộ dáng thật thà của y chút nào.
Cô gái “ồ” một tiếng, rồi cười duyên với thanh niên:
- Cuối cùng cũng được xem cảnh đại sư tỷ đấu kiếm với người mà rơi xuống
thế hạ phong rồi, thật tốt. À mà nếu người này có thể thắng được sư tỷ
thì lại càng tốt.
Thanh niên quay đầu nhìn cô bé, rồi cười khổ nói:
- Đại sư tỷ chính là đại sư tỷ của La Phù chúng ta, nếu tỷ ấy thua thì chính là kiếm phái La Phù chúng ta mất thể diện đó.
Cô gái lại không thèm quan tâm, nói:
- Ai bảo sư tỷ luôn khi dễ sư huynh, lại còn luôn tìm cơ hội nói muốn chỉ điểm kiếm thuật cho muội. Hừ, sư tỷ đúng là cố ý muốn tra tấn muội. Mỗi ngày chỉ biết ôm cái hồ lô rượu, ra vẻ mình chính là thiên hạ đệ nhất
kiếm tiên không bằng.
- Ha ha, muội cũng biết đó là do mười năm
trước vì chém yêu mà thân thể sư tỷ bị tà khí xâm nhập, không thể trị
tận gốc, vì thế nên sư phụ mới điều chế cho tỷ ấy một loại rượu thuốc
đặc biệt đó chứ.
Thanh niên kia đáp.
- Sư tỷ có thể uống khi không có ai cơ mà, đâu cần cứ phải chịu lúc có đông người mà uống.
Thanh niên cười khổ lắc đầu, còn cô gái thì dường như không để tâm vào trận chiến phía trước, mà chỉ chú ý đến thanh niên.
Bỗng nhiên, bốn phía vang lên tiếng thét kinh hãi, rồi sau đó bên trong màn
ánh kiếm như sương mù ấy, mái tóc cột cao kiểu đuôi ngựa của nữ đạo nhân có một sơi bị đứt, tung bay, theo gió tuyết mà phấp phới.
Nàng vẫn trấn tĩnh như trước, ánh kiếm thấp thoáng lượn lờ quanh cơ thể nàng, chốc lại lóe lên ánh sáng chói mắt.
- Đại sư tỷ thua rồi sao?
Cô gái hỏi thanh niên. Tuy cô gái không thích vị sư tỷ này, nhưng đúng như lời của sư huynh, nếu nàng thua thì phái La Phù sẽ mất thể diện.
- Không biết.
Thanh niên đáp, lại bổ sung thêm rằng:
- Đại sư tỷ đã áp chế pháp lực. Thế nhưng không thể không nói đối thủ của tỷ ấy có kiếm thuật cao minh, kiếm quyết lại rất kì lạ, có thể quấy
loạn linh khí trong trời đất, vì vậy khi đối thủ bị vây hãm trong kiếm
kia thì cũng giống như bị vây trong kiếm trận. Ta nghĩ người này vẫn
chưa hoàn toàn nắm giữ hết tinh túy của kiếm quyết này.
Cô gái lại hỏi:
- Vậy tại sao đại sư tỷ lại không vận hết pháp lực phá kiếm quyết đó?
- Sư tỷ muốn dùng nó làm ý chí của mình thuần chất hơn, đại ý là thanh
tẩy ý chí đi. Chúng ta là người luyện kiếm, ý chí là thứ quan trọng
nhất. Tương đối mà nói, pháp lực cũng không cần quá cao siêu, chỉ cần ý
chí càng tinh khiết mới càng tốt. Ví dụ như sư phụ của chúng ta, đều là
cùng cảnh giới, pháp lực của sư phụ thấp nhất trong mười đại chưởng môn
của mười đại phái trong thiên địa, nhưng không ai dám tuyên bố rằng có
thể thắng sư phụ.
Thanh niên thật thà này giống như muốn mượn cơ hội này để giảng dạy cho cô gái hiểu về đạo lý tu luyện, y lại tiếp tục nói:
- Đại sư tỷ đã luyện thành Thuấn kiếm thuật, tuy không phải chỉ có một
mình sư tỷ trong phái La Phù chúng ta thành công, nhưng không phải ai
cũng có thể tùy ý thi triển. Cho nên từ khi sư tỷ luyện thành đến nay,
ngoại trừ sư phụ ra thì không ai có thể làm cho sư tỷ xuất ra toàn lực
để chiến đấu. Đối với sư tỷ mà nói, lúc này là một cơ hội để tẩy luyện
tâm chí. Bị kiếm quyết của người kia bao phủ, muốn đoán được kiếm nào là thật kiếm nào là giả thì cực kì khó khăn. Hơn nữa, sư tỷ lại đứng yên
không di chuyển, rõ ràng là cố tình tạo thành mục tiêu để đối thủ công
kích. Như vậy, sư tỷ có thể ép mình phải toàn lực thi triển kiếm thuật
để bảo vệ bản thân.
Cô gái nghe thanh niên nói vậy thì hơi bất ngờ, nàng quay người lại hỏi thanh niên:
- Huynh cũng không thủ được sao? Muội biết huynh cũng đã luyện thành Thuấn kiếm thuật.
Nhị sư huynh cũng không trả lời ngay, dường như đang suy nghĩ, cuối cùng y lắc đầu nói:
- Ta không rõ.
Có rất nhiều chuyện mà khi chân chính đối mặt thì mới biết được kết quả,
còn không thì rất khó nói. Nhất là trong tình cảnh sống chết chỉ cách
nhau một đường ranh giới mỏng manh như thế này, lại càng không có cách
nào nói rõ ràng được. Có vài người sẽ phát huy khả năng làm người khác
kinh hãi, nhưng cũng có người nhận lấy kết cục thất bại ngược hẳn với
suy nghĩ ban đầu của mọi người.
Nhị sư huynh và cô gái nói chuyện với nhau về đạo tâm mà nhiều người tu luyện cả đời cũng không ngộ ra
được, chỉ có điều cô gái dường như không để vào đầu.
”Vèo...”Ánh
kiếm như sương, càng lúc càng nhanh đến kinh hãi lòng người, mỗi vết mỗi vết lại gần thân thể nữ đạo nhân kia hơn một chút. Mà lúc này, nữ đạo
nhân đang chống đỡ trong tình huống cực kì nguy hiểm, chỉ cần chậm đi
một chút là sẽ chết dưới Mê Thiên kiếm. Tình huống này giống như một
người đang di chuyển trên vách đá, xung quanh không chỗ bám víu, chỉ có
gió lớn từng cơn như muốn thổi bay tất cả, nhưng người đó vẫn muốn tiến
về phía trước.
- Người nọ lĩnh ngộ kiếm quyết thật đáng nể, không ngờ ở bên ngoài phái La Phù còn có kiếm quyết cao siêu như vậy.
Nhị sư huynh kinh ngạc nói.
Xung quanh càng ngày càng nhiều người xuất hiện, đều là đệ tử của kiếm phái
La Phù. Đúng lúc này, đằng xa bỗng có một người lướt tới trong gió
tuyết, y chỉ khẽ đạp lên tuyết mà đi. Người đó vừa mới xuất hiện liền
lớn tiếng nói:
- Đại sư tỷ, người này là Trần Cảnh, sư đệ của Diệp Thanh Tuyết. Sư phụ nói muốn bắt sống người này.
Trần Cảnh đương nhiên nhận ra người tới, bởi vì y là Ly Hận Tử đã từng đến
trước miếu Hà Bá. Lúc ấy có tổng cộng hai nhóm người nối nhau kéo đến,
ba người trước thì bị Trần Cảnh mượn thiên kiếp đánh chết, còn bốn người sau thì ba người đã chết dưới kiếm của Trần Cảnh, người còn lại là Ly
Hận Tử, chạy thoát.
Ly Hận Tử vừa nói xong thì mọi người lập tức
xôn xao. Khuôn mặt Nhị sư huynh cũng có chút thay đổi, cô gái bên cạnh
thì kinh ngạc thốt lên:
- Diệp Thanh Tuyết sao? Là Diệp Thanh Tuyết ở núi Thiên La châu Cửu Hoa?
Nhị sư huynh chẫm rãi gật đầu. Cô gái nói thêm:
- Lôi thuật của Diệp Thanh Tuyết rất kinh người, được xưng là người mạnh
nhất ngoài các chưởng môn trong thiên hạ. Nhưng tại sao nhất định phải
bắt sư đệ của nàng ta đây?
Nhị sư huynh ngẫm nghĩ rồi nói:
- Người làm tam sư đệ bị thương chính là Diệp Thanh Tuyết.
- Cái gì? Là nàng ta sao?
Dưới tình huống bị kiếm quyết bao phủ, nhìn có vẻ như lúc nào cũng có thể bị nguy hiểm đến tính mạng, trong đối mắt nữ đạo nhân lại hiện lên vẻ sắc
bén. Nàng lạnh lùng nói:
- Thì là ngươi chính là Trần Cảnh. Tốt, tốt lắm...
Nói vậy, nhưng thế kiếm của nàng vẫn đơn giản mà lạnh băng, kiếm kiếm nhấp nháy quanh thân.
- Diệp Thanh Tuyết đã tới La Phù của chúng ta sao?
Cô gái cảm nhận được sự khác thường trong sắc mặt của nhị sư huynh và giọng nói của đại sư tỷ.
Bên cạnh bọn họ đã tụ tập một vài sư đệ, đều nghiêng tai chăm chú lắng nghe. Nhị sư huynh trầm ngâm một chút rồi nói:
- Đúng là Diệp Thanh Tuyết đã đến La Phù, nhưng chuyện này đối với La Phù chúng ta cũng không phải chuyện quang vinh gì. Tuy rằng sư phụ không
cấm chúng ta nói ra, nhưng sau khi nghe được muội cũng không nên nói
bậy. Hẳn muội còn nhớ trận sấm sét mùa đông năm trước chứ?
Cô gái lập tức gật đầu, nói với thanh niên:
- Từ khi muội bái nhập sư môn, đó là lần thứ hai nghe được tiếng sét đánh ở châu Lô này.
Nhị sư huynh trả lời:
- Chính là lần đó. Diệp Thanh Tuyết thừa dịp linh khí trong trời đất hỗn
loạn, đã đột nhập vào Tàng Kinh các của La Phù chúng ta, sau đó đánh cắp “Tế kiếm tâm kinh“.
- A, dám ăn trộm sao? Vậy sư phụ...
Cô gái kinh ngạc kêu lên.
Nhị sư huynh gật đầu nói:
- Sự phụ đã phát hiện nàng ta, hơn nữa còn xuất ra Trảm tiên kiếm.
- Sư phụ xuất kiếm, vậy thì nàng ta...
Nhị sư huynh lại nói:
- Bị thương rồi chạy trốn. Sư phụ chỉ xuất ra một kiếm, nàng ta mang theo thương tích bỏ chạy. Lúc ta biết được thì lập tức đuổi theo.,Khi đó sư
tỷ cũng đã đuổi theo rồi, còn tam sư đệ vừa chạy đến. Ba người chúng ta
đuổi theo nàng ta, nhưng dù bị sư phụ chém một kiếm, nàng ta vẫn chạy
thoát, cuối cùng còn đánh trọng thương được tam sư đệ.
Đệ tử La
Phù đứng ở bên cạnh, trong khoảng thời gian ngắn, khó có thể ổn định lại tinh thần đang xao động. Đấy là bọn họ còn không biết, lúc đó nhị sư
huynh và tam sư huynh đã có bước tiến lớn đối với Thuấn kiếm thuật, lại
có cả đại sư tỷ tham gia, vậy mà ba người vẫn để Diệp Thanh Tuyết chạy
thoát.
Một đệ tử La Phù ở bên cạnh nói ra suy nghĩ của mình:
- Nhìn Trần Cảnh tế kiếm cũng không đúng phương pháp, xem ra hắn vẫn chưa có được “Tế kiếm tâm kinh”, thậm chí còn chưa gặp mặt với Diệp Thanh
Tuyết. Nếu không thì hắn cũng sẽ không đến nơi này.
Nhị sư huynh
cũng không có ý che giấu âm thanh, nên tất nhiên Trần Cảnh cũng nghe rõ
hết toàn bộ. Đột nhiên, hắn thu kiếm lại, thân thể xuất hiện trước mắt
mọi người.
Các đệ tử La Phù xung quanh đều nhìn thấy hắn. Cô gái kia nhìn nhìn Trần Cảnh, lại xoay đầu nhìn nhị sư huynh, thầm nghĩ:
- Mặc dù Trần Cảnh này cũng đẹp trai, nhưng còn không bằng nhị sư huynh.
Lúc này Trần Cảnh mới nói, giọng cũng không lớn, nhưng trong cơn gió tuyết này mọi người vẫn nghe rõ được.
- Ta đến đây cũng không có ý định làm địch với La Phù.
- Muốn làm địch của La Phù, ngươi cũng xứng sao!
Nữ đạo nhân anh khí bức người đứng trước hắn nhíu mày lại, lạnh lùng nói.
Trần Cảnh vẫn điềm nhiên bất động, nói:
- La Phù kiếm phái tồn tại đã ngàn năm, đệ tử đông đảo, ta tự nhiên không xứng.
- Ý ngươi là La Phù ta lấy thế đè người sao?
Nữ đạo nhân đáp trả, ngôn từ sắc bén như mũi kiếm, lại nói:
- La Phù ta muốn bắt sống người, một mình ta là đủ. Hôm nay bắt ngươi, chính là Ly Trần của La Phù.