Hoàng Đình

Chương 332: Q.1 - Chương 332: Năm tháng lắng đọng




Dịch giả: †Ares†

oOo

Trong Âm thế không phân ngũ hành, bốn chiều bất định. Không có đất - nước - lửa - gió, tất cả như là một thế giới còn chưa thật sự hình thành. Người không biết chỉ cho rằng trời đất này vốn phân âm dương, nhưng bọn họ lại không biết, trời đất đã từng không có Âm phủ, hoặc đúng hơn là phân giới tuyến không rõ ràng. Mà bây giờ thì âm dương hai nơi, cực kỳ rõ ràng.

Ngoài thành Tần Quảng ba dặm, một chiếc ấn lớn như ngọn núi áp xuống mặt đất. Chung quanh gió đen tuôn ra như sóng, vẫy vùng bốn phía. Hư không trên cao lại như sụp đổ, hình thành một vòng xoáy thật lớn. Dưới ấn có một người đang không ngừng bay vọt lên, trên người không ngừng lóe tắt hào quang, kiệt lực muốn rời khỏi phạm vi một dặm dưới ấn nhưng lại không sao làm được.

Tại thời điểm sinh tử này, Nguyên Chân chẳng nghĩ ngợi gì nữa, toàn lực điều khiển Phiên Thiên ấn. Một món chí bảo luyện thành lúc hậu thiên như vậy tất nhiên sẽ có hai bộ khẩu quyết. Một bộ là sử dụng khi tế luyện điều khiển bình thường, còn bộ khác là dùng tới trong trường hợp bị người khác đoạt đi.

Lúc này Nguyên Chân từ trên không trung hạ xuống mặt đất. Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện mặt của ông ta hướng lên Phiên Thiên ấn trên trời. Hai mắt, hai tay ông ta đều hiện ra hai tầng sáng xanh, ngưng mà không tán. Đồng thời miệng ông ta đang không ngừng mấp máy, nghe như có tiếng gào to truyền ra, thế nhưng tiếng này lúc nặng nề lúc êm tai, chỉ có chung đặc điểm là cổ quái mà tối nghĩa. Người khác không thể từ trên thân Nguyên Chân cảm thụ được cái gì, chỉ có Trần Cảnh hiện tại có thể cảm thụ được, trong Phiên Thiên ấn có một luồng sức mạnh lấy thế dời non lấp bể mà lao tới phía trung tâm nhất. Cũng chỉ có Trần Cảnh biết, lúc này, Phiên Thiên ấn có thể đổi chủ bất cứ lúc nào.

Trầm Cảnh đoạt Phiên Thiên ấn là một quá trình cực kỳ ngắn. Hiện tại, ở quá trình tương tự lúc Phiên Thiên ấn hạ xuống, Nguyên Chân muốn đoạt lại Phiên Thiên ấn.

Đột nhiên, từ bên trong một hành dinh (nơi đóng quân tạm khi hành quân) cách đó vài dặm với mặt ngoài có hào quang xanh bao phủ, một lá cờ đen viền vàng thật lớn vọt ra. Trên mặt cờ có thêu một cây phủ màu vàng đất, trông cực kỳ chân thực, tạo vẻ nặng nề mà lại trang nghiêm.

Lá cờ này vừa xuất hiện, liền có một hàng tiếng pháp chú vang lên. Thế giới âm u mà trầm thấp này lập tức mù mịt trong sắc xanh. Pháp chú vang tiếng ông ông, giống như tiếng của một đám ong mật vỗ cánh, lại giống tiếng của một đám trẻ nhỏ cùng đọc kinh văn tiên hiền. Nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy ẩn chứa khí thế không gì sánh nổi, hoặc như có huyền bí viễn cổ giấu ở trong đó.

Lá cờ bay phấp phới, chiếc phủ vàng đất trên mặt cờ rung động, vọt ra khỏi mặt cờ, phóng lên cao ở trong sắc xanh cùng tiếng pháp chú ngân nga, rồi hóa thành một thanh linh phủ thật lớn, hào quang chói mắt. Một phủ từ trên cao bổ xống, bầu trời tối đen như bị bổ rách, trong hư không xuất hiện một vết cắt trắng, tựa như âm thế bị cắt ra một cái khe.

Xẹt...

Âm thanh phủ phá hư không.

Sát khí kinh người nhập thẳng vào trong lòng.

Trần Cảnh cảm ứng được. Nhưng vừa cảm ứng được thì phủ kia đã bổ lên trên Phiên Thiên ấn. Phiên Thiên ấn không có một vết xước, mà đại phủ màu vàng đất cũng lập tức biến mất.

Luồng thần niệm mà Trần Cảnh gửi trong Phiên Thiên ấy lại nhìn thấy thanh cự phủ từ trên trời giáng xuống. Chỉ vừa thấy được, đã bị ánh phủ chém đứt, theo đó trời đất trước mắt biến đổi, Phiên Thiên ấn hóa thành một cái ấn nhỏ, trở xuống trên tay Nguyên Chân. Mà Trần Cảnh thì vẫn là Trần Cảnh, vẫn đứng ở chỗ đất trũng do Phiên Thiên ấn ép xuống trước đó, không hề nhúc nhích.

Thân hình Nguyên Chân bỗng lóe lên, xuất hiện ở cạnh chỗ đất đó, nhìn Trần Cảnh, cũng không nói chuyện. Qua rất lâu, đột nhiên ông ta phóng người lên, thẳng lên bầu trời tối đen kia. Phiên Thiên ấn trong tay ông ta áp một cái lên vùng mây mù. Ấn này tựa như chìa khóa, trong chớp mắt bầu trời bỗng nứt ra một cánh cửa lớn, từ đằng sau cửa chói lòa ánh sáng chỉ dương thế mới có. Nguyên Chân một bước bước ra, biến mất trong ánh sáng. Đây là ông ta tuân thủ lời nói trước đó, nếu bại thì trở về dương thế. Còn có trọn đời không vào cõi âm nữa không, thì phải đến sau khi ông ta chết mới biết được.

Mà ở ngoài đạo cung hành dinh cách đó vài dặm, vẫn chỉ thấy ánh sáng xanh mông lung. Lá cờ thêu hình đại phủ màu vàng đất đã biến mất, tựa như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Xa xa, Triệu Bán Yêu cùng Nhật Diệu đế quân phân biệt ở hai phương hướng bất đồng. Bọn họ nhìn nhau, lặng lẽ trao đổi. Bọn họ đang phán đoán tình trạng của Trần Cảnh, suy đoán Trần Cảnh có bị thương dưới một phủ kia không.

Ngay khi bọn họ muốn động thủ, lại có một luồng hào quang tối đen từ đầu tường chiếu xuống. Chỉ thấy trên không tòa thành không biết đã xuất hiện một cái đàn tế từ lúc nào. Trên đàn tế lại có một cái đài đá, trên đài đá có một mặt gương thật lớn đang chiếu tới bên này. Ánh sáng tối đen chiếu vào trên thân Trần Cảnh. Lúc này Trần Cảnh mới xoay người, thân thể chớp lên, biến mất trong vòng sáng.

Bọn họ cuối cùng vẫn không quyết định được có nên ra tay hay không, cũng không biết Trần Cảnh rốt cuộc có thụ thương hay không.

Hư Linh cũng không biết Trần Cảnh có bị thương không, nên nàng muốn tiếp Trần Cảnh về thành Tần Quảng.

Trong thành Tần Quảng đã khôi phục lại cảnh ôn hòa trước kia. Trần Cảnh ngồi ở trong phủ thành chủ. Trong phủ không một bóng người, chỉ có Hư Linh với hắn. Hư Linh nói:

- Đó là đội quân Tiên đạo thứ ba. Lúc trước ngăn trở chúng ta ở ngăn cách âm dương chính là đội quân Tiên đạo thứ mười chín. Chức trách chủ yếu của đội thứ mười chín là chụp bắt những tu sĩ tự ý xuất nhập âm dương hai giới. Đội mười chín lại phân làm hai. Ở dương thế quản việc bắt bớ, pháp bảo ngự sử tên là Thiên Cương sát. Còn pháp bảo ngự sử tại âm thế tên là Địa Sát võng.

Trần Cảnh lẳng lặng nghe. Hư Linh tiếp tục nói:

- Trong đội thứ ba có một bảo vật tên là Càn Nguyên Thí Thần phiên, chuyên tổn thương tinh hồn, thần hồn của người tu hành. Ta sợ ngài gặp chuyện.

- Ta biết.

Trần Cảnh nói.

- Ta không ngờ trong hành dinh kia còn có bảo vật như vậy, không kịp đề phòng, bị diệt mất thần niệm ta để trong Phiên Thiên ấn.

Hư Linh biết khẳng định không đơn giản như Trần Cảnh nói. Phiên Thiên ấn không phải là linh bảo đơn giản, mà là Đạo tổ lấy núi Bất Chu tế luyện mà thành. Chỉ gửi vào một luồng thần niệm tuyệt đối không thể khống chế được.

Trần Cảnh đột nhiên nói:

- Bảy mươi năm trước, ta đột nhiên tiến vào một loại ý cảnh rất đặc biệt. Loại ý cảnh này không làm pháp lực của ta tăng nửa phần nhưng ta lại có một loại cảm giác, cho dù trời đất này lật chuyển thì vẫn có thể không tiêu vong. Chia lìa một luồng thần niệm, lại có thể viên dung chính mình.

Hư Linh nói:

- Đây là cảnh giới gì?

Trần Cảnh trả lời:

- Ta là thần linh, khẳng định không thể tu ra nguyên thần. Cho nên kia không phải dấu hiệu nguyên thần sắp thành. Bởi vậy ta gọi đó là tiểu viên dung.

- Tiểu viên dung? Viên dung là gì? Pháp thuật? Hay là tín ngưỡng nguyện lực cùng pháp lực bản thân?

- Cũng không phải, viên dung chính là tâm cùng ý của mình. Lúc đó ta cảm thấy chính mình vô cùng cường đại, hoặc nói là vô cùng siêu nhiên. Ở một khắc đó, ta cảm thấy ta giống như trở lại cái đêm giết người năm mười bảy tuổi ở Bá Lăng, một đêm biến thành người lớn. Mà những người kia ở trước mặt ta giống như những đứa trẻ, ta có thể phong cấm bọn họ giống như là người lớn với trẻ con, có uy hiếp trời sinh.

Trần Cảnh chậm rãi nói. Hắn cực ít nói ra tiếng lòng với người, càng chưa từng nói với người cảm thụ khi mình tăng lên cảnh giới. Hiện tại hắn nói với Hư Linh, là bởi vì cảm giác Hư Linh cũng sát tới cảnh giới này, muốn dùng cách này trợ giúp nàng một tay. Đồng thời cũng là nói cho Hư Linh, tại sao hắn chưa khôi phục pháp lực mà còn dám đi ra ngoài, còn có thể trong phút chốc đoạt Phiên Thiên ấn.

- Đó là thứ gì?

- Đó là một loại ý độc lập với thế gian, có thể giao lưu trời đất, không bởi vì vạn vật trầm luân mà mê man, không vì ngoại vật mà lạc bản tâm. Được như vậy, gọi là viên dung. Trời đất ngoài thân, trong thân thủ vững.

Trần Cảnh chậm rãi nói. Hắn vừa nói, từ trong mắt tượng đá đột nhiên phóng ra hai luồng sáng trấn nhiếp tâm hồn kẻ khác, dài ba tấc, tựa như ánh kiếm.

- Ta nghĩ ta hiểu rồi.

Hư Linh đột nhiên nói.

Trần Cảnh cũng không hỏi. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, đột nhiên nói:

- Ta hẳn là nên trở về.

- Về chỗ nào?

- Dương thế.

Trần Cảnh nói, dứt lời đã bay thẳng lên bầu trời tối đen.

Âm và dương, có người chỉ cảm thấy đó là ngăn cách sống với chết, có người lại cảm thấy đó chỉ là hai con đường. Người tu hành nếu muốn đánh thông hàng rào âm dương, nhất định phải có đại pháp lực, hoặc có dị bảo. Trần Cảnh trở lại dương thế cũng không cần Hư Linh đi hỗ trợ. Những lời hắn vừa nói giống như là để tẩy rửa lòng mình. Lúc vọt người lên trời, ở giữa ngăn cách âm dương, hắn cảm thụ được một tầng ngăn cách mơ hồ không rõ dày mỏng. Hắn khẽ quát một tiếng, há miệng phun ra, một luồng ánh kiếm như sấm đánh ra ngoài. Bầu trời đột nhiên nứt vỡ, một vùng sáng trắng mang dương khí tiến vào âm thế. Trần Cảnh nháy mắt chui vào đó.

Trong âm thế có sinh linh ngẩng đầu, nhìn thấy trong vùng sáng kia có một cái lưới lớn bọc Trần Cảnh lại. Mơ hồ nghe được: “Tự tiện nhập dương thế, phải chịu hình phạt ngũ lôi.” Sau lời này còn có gì nữa thì không phải những sinh linh trong âm thế có khả năng nghe được.

Những người thủ hộ trong ngăn cách âm dương thầm nghĩ: “Lại bắt được một ma vật từ Âm phủ nhập dương thế.”

Bọn họ đang đương chức chỉ có thể ở tại ngăn cách âm dương, cũng không biết trong âm thế xảy ra chuyện gì. Huống chi trong lòng của bọn họ, sinh linh trong âm thế đều là ma vật ác quỷ. Mỗi khi bọn họ bắt được một sinh linh từ cõi âm tiến nhập dương thế, hoặc là từ dương thế tiến nhập âm thế, thì đều có thể được công lao, sẽ được ban thưởng xuống công pháp. Tích lũy nhiều quân công còn có thể thăng chức.

Nhưng mà còn không đợi bọn họ cao hứng, đã thấy một luồng sáng trắng chiếu vào mắt, sau đó trong đầu có âm thanh ông ông vang lên, rồi không biết gì nữa.

Trần Cảnh không đi ra ngoài chín tầng trời tìm kiếm Diệp Thanh Tuyết. Hắn trở về Tú Xuân loan, trở về Kinh Hà, tới Bá Lăng.

Nơi đó hết thảy như thường. Khi hắn trở lại Kinh Hà Tú Xuân loan, lập tức có loại cảm giác như cá vào trong nước. Hắn cảm giác, ở nơi đây, chỉ một ý niệm của mình có thể khiến phong vân biến chuyển, vung tay lên có thể hình thành gió to mưa lớn.

Đây mới là thần vực, thần vực chân chính. Thần vực này của hắn không bởi vì hắn ngủ say bảy mươi năm mà biến mất, ngược lại càng thêm thuần tĩnh, giống như là lắng đọng chặt chẽ lại, lại nhờ năm tháng xóa đi những điều không bất ổn.

Tín ngưỡng cần phải lắng đọng. Thời gian càng lâu, tín ngưỡng sẽ thâm nhập cốt tủy.

----- oOo -----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.