Dịch giả: Hoangtruc
oOo
Lúc này, Trần Cảnh đang thông qua con mắt của Mê Thiên điệp nhìn thế giới, nhìn mọi vật bằng hai màu trắng đen đậm nhạt rõ ràng, thế nhưng Cố Minh Vi ở trong mắt hắn lại sặc sỡ đến chói mắt.
Trần Cảnh không phân biệt rõ ánh sáng này là từ bản thân Cố Minh Vi hay từ sợi tơ bảy màu kia nữa. Bởi vì Cố Minh Vi đã hòa cùng một thể với sợ tơ bảy màu kia, đã không phân rõ màu sắc là đến từ phía nào rồi.
Hắn còn cảm nhận được một loại lực lượng trên người Cố Minh Vi, không phải pháp lực, cũng không phải linh lực, mà là một loại tín niệm. Đó là một loại nguyện lực muốn phá tan gông cùm xiềng xích của nhà lao này. Hắn nảy ra một ý, con bướm vỗ nhẹ cánh, biến mất trong hư không, lúc hiện ra đã ở ngay bên người Cố Minh Vi. Nàng đưa tay ra, con bướm đậu trên tay nàng, hóa thành một thanh kiếm.
Ngay lúc con bướm hóa thành thanh kiếm, trong đầu nàng cũng đồng thời vang lên một giọng nói: “Nếu các ngươi có đã tâm rút kiếm, ta nguyện làm kiếm. Nếu các ngươi đã có sức đánh trả, thì ta nguyện làm mũi kiếm tiên phong.”
Giọng nói thoảng nhẹ, nhu hòa tựa như có bàn tay vuốt ve mũi kiếm, để rồi từng giọt máu trong lòng bàn tay nhỏ giọt xuống.
Nhưng giọng nói này lại như truyền khắp toàn thành Bá Lăng, đến cả chư thần và chúng đệ tử huyền môn bên ngoài tòa thành cũng nghe được câu nói này.
“Nếu các ngươi có đã tâm rút kiếm, ta nguyện làm kiếm. Nếu các ngươi đã có sức đánh trả, thì ta nguyện làm mũi kiếm tiên phong.”
Âm thanh này như vang lên từ tận sâu trong đáy lòng, thoát khỏi trói buộc phép tắc của trời đất, vượt ra khỏi cấm chế chư thiên. Lúc trong lòng mỗi người bọn họ vang lên lời này, kẻ nào cũng đầy khiếp sợ nhìn về thành Bá Lăng. Bọn họ ngẩng đầu, nhưng lọt vào tầm mắt vẫn cứ là một khoảng không gian đen kịt.
Thời khắc này, sóng nước mênh mông, cuồn cuộn lao vọt tới thành Bá Lăng, nhào vào góc bờ tường, rồi theo tường thành mà dâng lên.
Mặc sóng nước ồn ã như vậy, giọng nói này vẫn rõ ràng và mạnh mẽ.
Tất cả mọi người ở ngoài thành còn đang rung động, thì toàn bộ linh hồn đầy khắp thành Bá Lăng như cũng nghe được giọng nói này. Bọn họ như nhận được lời kêu gọi, từng người bay về phía Cố Minh Vi, tranh nhau nhào tới thanh kiếm trong tay nàng.
Dưới bầu trời chỉ toàn bóng tối vô biên đang đè ép xuống, Cố Minh Vi giơ kiếm chỉ về phía xa. Thân kiếm trong tay nàng chỉ là một vệt sáng mờ, bên trong còn có một con bướm màu lam nhạt đập cánh như muốn bay ra ngoài.
Thân thể Cố Minh Vi chậm rãi rơi xuống mặt đất, như thể không chịu nổi sức nặng đè lên mà trầm xuống bên dưới. Nhưng cái khí thế như muốn đâm phá tất cả lại ngày càng lớn mạnh hơn. Những người trong thành cứ lần lượt chết đi, rồi linh hồn bốc cháy từ trong thân xác lại bay về phía Cố Minh Vi, sau đó biến mất. Mỗi khi có một linh hồn biến mất, thì ngọn lửa từ linh hồn Cố Minh Vi và màu sắc của sợi tơ bảy màu lại rạng ngời hơn một phần.
Trong mắt Cố Minh Vi bắt đầu xuất hiện ảo giác. Những ảo giác này bắt đầu từ những đoạn nhân sinh chân thật, từ sinh ra đến chết đi. Bọn họ đều là những người trong thành Bá Lăng, tuy sinh ra trong những hoàn cảnh khác nhau, nhưng lại có một thứ cực kỳ giống nhau. Đó là mỗi người đều có một tình yêu sâu đậm với thành Bá Lăng, cũng là quê hương của họ. Rồi tình yêu sâu đậm này cuối cùng lại chuyển hóa thành nỗi oán hận và bất đắc dĩ vô tận. Bất đắc dĩ vì bản thân quá nhỏ bé, bất đắc dĩ vì phải trầm luân trong chính quê nhà mình, bất đắc dĩ nhìn từng người thân lần lượt chết đi. Để rồi cái bất đắc dĩ này hóa thành oán hận, sâu đậm mà hừng hực.
Ngay lúc này, trong mắt Cố Minh Vi chỉ còn đau xót, bên tai toàn tiếng khóc than, trong lòng chỉ có oán hận. Nàng cảm giác mình có lực lượng vô tận. Do vậy khi thân thể vừa rơi xuống, nàng đã vung kiếm lên, đâm về phía bóng tối trên trời cao.
Một kiếm này, không phải phép thuật, cũng không phải thần thông, mà là sự oán hận và giãy giụa từ sâu tận đáy lòng của hai mươi vạn sinh linh.
Trần Cảnh cảm nhận được sự quyết liệt từ một kiếm đồng tâm hiệp lực đâm ra của hai mươi vạn sinh linh này, lòng hắn cũng trào lên một lực lượng vô cùng tận, như có thể đâm rách được cả bầu trời.
Nhưng trừ thứ đó ra, hắn còn cảm nhận trong lòng có vô tận oán hận. Oán hận này như thủy triều ào lên che lấp cả đạo tâm hắn, cọ rửa nhận thức về trời đất này của hắn. Vì không kịp đề phòng, suýt chút nữa ý thức của hắn đã biến mất. Trong lúc hắn đang nỗ lực giữ lấy một tia ý thức cuối cùng của mình trong biển oán hận vô tận kia, thì một cảm giác mát lạnh, thoải mái đột nhiên dâng lên trong lòng. Đó chính là linh lực sông Kinh Hà, là nguyện lực đèn nhang của trấn Quân Lĩnh và sinh linh sông Kinh Hà truyền đến, khiến hắn lập tức tỉnh táo lại.
Khi đã tỉnh táo lại, hắn liền cảm nhận được linh lực của dòng Kinh Hà cuộn trào mãnh liệt, đang dâng tràn theo dòng nước sông lao nhanh đến. Cảm giác như lục bình không rễ cấp tốc biến mất, giờ hắn cảm giác như thể chỉ cần bản thân rống lên một tiếng là có thể làm nứt vỡ cả núi cao.
Tâm lực càng mạnh thì càng sử dụng được nhiều lực lượng của trời đất. Niệm lực của hai mươi vạn sinh linh đã tập trung cả trên thân Cố Minh Vi, Trần Cảnh vội thả lỏng tâm tình tiếp nhận lấy lực lượng tâm niệm của hai mươi vạn sinh linh này, dẫn dắt nàng xuất ra kiếm thuật của hắn. Đồng thời hắn vẫn luôn cẩn thận giữ cho tâm tình tỉnh táo, không bị oán niệm kia phá vỡ đạo tâm mình.
Một kiếm phá trời cao, sáng ngời chói mắt.
Trần Cảnh cũng hiểu, một kiếm như vậy hắn chưa bao giờ xuất ra được. Mà có lẽ rất lâu, rất lâu nữa, hắn cũng không cách nào xuất ra được một kiếm như vậy.
Hắn cảm giác như mình đâm thủng được cả hư không, thoát ra khỏi âm dương, thời gian cũng bị ngừng lại.
Một kiếm này là thuật thuấn kiếm, là hắn xuất ra, nhưng cũng có thể nói không phải. Hắn cảm nhận lấy một kiếm này, bên tai không có bất kì âm thanh nào, tất cả mọi thứ trong mắt dường như cũng thay đổi. Không còn là trời đất này nữa, mà chỉ là một vùng ánh sáng, lại như ở trong một con sông nước chảy siết với những con sóng cuộn trào muôn sắc muôn màu, vô cùng rực rỡ. Mà hắn thì đang đi ngược dòng sông này. Lực đẩy của dòng nước xiết mạnh mẽ đến mức hắn khó mà tiến lên phía trước được. Nhưng hắn vẫn ra sức nhích về phía trước, cả người cố gắng thoát khỏi lực cản và trói buộc, dốc hết cả sức lực.
Linh lực của sông Kinh Hà cuộn trào mãnh liệt lao đến thành Bá Lăng, trùng trùng điệp điệp. Tiếng nước chảy ầm ầm tựa như tiếng gào thét phát ra từ tận sâu trong lòng vô số người.
Rốt cuộc Trần Cảnh khuấy tung được một đợt sóng, tiến lên phía trước được một chút. Nhưng mới chỉ như vậy đã đủ khiến hắn có cảm giác suy yếu đi.
Cũng đúng lúc này, cảnh tượng trước mặt hắn biến đổi, biến trở lại thành bầu trời ngập tràn khói đen. Trước mắt chính là Tần Ương. Chỉ là hắn chưa kịp cân nhắc xem có chuyện gì, thì kiếm đã đâm vào hốc mắt lão.
Lực lượng oán niệm quấn quanh thân kiếm vọt vào trong mắt Tần Ương. Tuy vẻ mặt lão vẫn không thay đổi, ánh mắt vẫn vô tình và lạnh lùng như băng, nhưng thân thể lão tựa như đám sương mù dày đặc bị một cơn gió mạnh quét qua, thổi tung tán khắp nơi. Trong sương mù ấy, vẫn còn vang lên tiếng thét thê lương chói tai, một ấn tỷ đen như mực đột ngột bay ra.
Những người đang cố chờ đợi bên ngoài thành Bá Lăng chỉ kịp nghe một tiếng kiếm ngân vang lên, đồng trời sóng sông bên dưới thành Bá Lăng cũng theo đó mà sôi trào, như một con rồng nước mãnh liệt lao lên đầu tường thành Bá Lăng.
Chỉ thấy một ánh kiếm phá vỡ toàn bộ làn sương đen kịt có thể cắn nuốt mọi sinh linh kia. Mây đen cuồn cuộn bị rạch mở, sát khí phô thiên cái địa cũng vì vậy mà khuếch tán ra bốn phương tám hướng. Rồi một thanh kiếm được bao phủ bởi ánh sáng bảy màu phá mây mà ra, trong đó thu hút nhất là phần tua kiếm bảy màu phía cuối chuôi kiếm đó.
Tua kiếm tỏa ra ánh sáng bảy màu, rồi nhanh chóng ảm đạm đi, tách ra khỏi thanh kiếm. Như thể toàn bộ linh lực của nó đã dùng hết trong một kiếm kia, không còn sức để cuốn lấy chuôi kiếm nữa. Mà kiếm kia cũng xoay chuyển trong hư không, hóa thành một người như được vẽ trong bức họa, như thể một cơn gió mạnh cũng đủ xé tan hắn ra. Hắn chụp tay vào trong đám mây đen, trong tay hắn xuất hiện một chiếc ấn tỷ đen như mực. Còn tay kia hắn chụp lấy sợi tơ bảy màu, nhưng sợi tơ lại đột nhiên tung bay, tránh né khỏi tầm tay Trần Cảnh.
Trần Cảnh nhìn sợi tơ dần rơi xuống nơi sâu trong thành Bá Lăng, trong lòng có một cảm xúc khó tả. Hắn biết hai mươi vạn sinh linh trong thành Bá Lăng đã chết hết cả, sinh mệnh của bọn họ như sợi tơ kia vậy, cứ phiêu đãng không cách nào tự chủ trong gió, không biết được sẽ mắc vào cành cao, hay rơi xuống bùn lầy. Nhưng đó là trước kia, còn hiện tại thì bọn họ có thể tự chủ được rồi. Thành trì này, vĩnh viễn là của bọn họ, không cần chúng thần che chở nữa. Bọn họ cũng không cần tiếp tục van cầu thương hại, hay xin bố thí từ bi nữa.
Khói đen trong thành Bá Lăng không tán đi mà còn đậm đặc hơn. Ngay khi sợi tơ bảy màu bị khói đen cuồn cuộn nuốt hết, Trần Cảnh thoáng nhìn thấy một cô gái mặc bộ váy áo màu xanh biếc, trên tóc có một sợi tơ bảy màu được cột thành hình con bướm, an tĩnh đứng đó. Như thể nàng đang đứng trong đám âm khí nặng nề, tà khí đen đặc, cũng đang ngước nhìn lên đầu tường thành.
Trần Cảnh biết rõ, nàng đã không còn là cô gái năm xưa, không còn là Cố Minh Vi. Nàng đã trở thành một oán linh chỉ nhìn lên bầu trời trong tòa thành cõi âm nơi dương thế này.
Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận xúc cảm dâng lên, cảm nhận linh lực sông Kinh Hà vọt tới, cảm nhận biến hóa của sắc phù trong thần hồn, cảm nhận được toàn bộ thần vực đã được khơi thông thông suốt. Nhưng mà tâm tình hắn lại đầy áp lực, hắn muốn rút kiếm ra, đâm thủng cả trời đất này, để thế gian có thể trở nên quang đãng hơn.
Đúng lúc này, trong tiếng sóng vỗ, có tiếng người quát to:
- Linh bảo của đất trời, há lại để cho ma vật nhúng chàm!
Giọng nói này vang lên, đồng thời có người lớn tiếng:
- Tinh Thiên quan Chu Thanh… ra tay trước…
Giọng nói mới ra, thì một người xuất hiện trong hư không. Nói xong câu đó thì cũng là lúc bóng người biến mất, hóa thành điểm sáng rơi xuống đầu tường thành.
Đồng thời trong lúc đó, nơi Tú Xuân loan phía xa sáng rực lên ánh vàng, còn nghe thấy một tiếng “Trấn” vang lên. Trong ánh sáng vàng của tòa tháp, một vỏ sò màu xanh cũng bị thu vào bên trong.
* * *
Tay nâng ấn tỷ, người đứng đầu tường, Trần Cảnh như bị kinh động, bèn ngẩng đầu, vẫy nhẹ áo bào, bay lên trời. Ngay khi hắn vừa khua áo bào thì một tiếng kiếm ngân vang lên, hư không chớp lóe ánh sáng. Rồi một vệt máu tung tóe trên không trung, một người trong hư không, tay vẫn còn giữ chặt cổ, rơi thẳng xuống lòng sông cuồn cuộn dưới chân thành.
Mà khi Trần Cảnh vọt lên trên cao, tay giơ ấn tỷ lên, bình thản nói:
- Tần Quảng vương tỷ tại đây, nếu như muốn, có thể dựa vào bản lĩnh. Không cần phải mượn cớ.
Giọng của hắn không lớn không nhỏ, nhưng lại theo sóng nước truyền đi cực xa.
Khi hắn vọt lên, nước sông trên mặt đất cũng dựng thẳng lên theo, tựa như một tấm rèm thẳng đứng. Sóng sông cuộn trào theo sát phía sau hắn, cuốn ngược về phía sông Kinh Hà.
Lời Trần Cảnh vừa nói nhất thời chọc giận toàn bộ đám đệ tử huyền môn đang ẩn trong bóng tối. Có một người trong đó lao ra, quát to:
- Cửu Hoàng điện Hoa Nam Phong, ra tay trước.
Lời gã không phải nói cho Trần Cảnh nghe, mà cho đám môn phái khác nghe thấy. Chỉ cần là những kẻ có mối quan hệ sâu xa với Cửu Hoàng điện thì sẽ không tranh cướp với gã lúc này nữa. Hoa Nam Phong kia ngọc thụ lâm phong, hai mắt như điện, toàn thân phủ ánh vàng, như đang có hàng ngàn lá bùa di chuyển không ngừng. Gã vung tay, vô số lá bùa ánh vàng hình thành, lao thẳng hướng tới Trần Cảnh.
Cho dù các môn phái có quan hệ sâu xa với Cửu Hoàng điện không ra tay, nhưng rất nhiều môn phái không liên quan vẫn tiếp tục đi ra. Trong nháy mắt, vài chục người trong bóng tối lao ra. Lúc trước ngăn cản sóng nước chỉ là một số ít, có rất nhiều người không ra tay, hơn nữa lúc đó còn có đệ tử Côn Lôn cầm Trấn Yêu tháp ra tay nên những người khác không cần động thân. Vào lúc này, mỗi người đều chen lấn tranh nhau phóng ra đạo pháp đắc ý nhất của mình. Hơn nữa, cả đám đều báo danh sơn môn của mình ra, từng tràng âm thanh liên miên không dứt.
Buổi thịnh yến đoạt bảo này, theo như Trần Cảnh nói, nếu đã muốn thì hà tất phải mượn cớ. Đối diện với bảo vật, đối diện với lợi ích, tất cả những cớ đó đều yếu ớt đến nực cười.
Một khắc trước, sóng nước còn mãnh liệt xông về phía trước, một khắc sau đã cuốn ngược trở về, tựa như một tấm rèm được cuộn ngược lại, càng cuộn càng lên cao, theo sát lấy phía sau Trần Cảnh.
Trên bầu trời là tràng âm thanh báo danh sơn môn, xen lẫn trong đó là từng tràng niệm chú ngự bảo.Theo tiếng tụng niệm chú, tầng mây trên bầu trời cuồn cuộn chuyển động, kèm với tiếng niệm phép tụ tập linh khí trời đất ngưng tụ ra tầng tầng lớp lớp bảo vật với đủ loại màu sắc khác nhau.
- Ngô Thiên Xích núi Thanh Trúc, ra tay trước.
Một lão già đánh một trảo vào hư không. Bàn tay lão hiện thêm một cây gậy trúc xanh tươi, vừa nói xong đã đánh xuống Trần Cảnh.
- Lý Thượng Tiên động Đào Nguyên, ra tay trước.
Một đạo sĩ còn trẻ, tay đánh ra từng đạo pháp quyết.
- Triệu Bản Nguyên, Hùng Nam phong, ra tay trước.
Một đạo sĩ khoảng chừng ba mươi tuổi ném một lá bùa màu bạc lên trời. Lá bùa hóa thành một cơn sóng bạc ập xuống.
- Trùng Dương Tử phái Toàn Chân, ra tay trước.
Một đạo nhân hồng hào tóc bạc trắng phất tay hóa thành một vệt ánh kiếm bay thẳng ra, muốn chém đầu Trần Cảnh.
- Đổng Chí Mậu, Cửu Khô phong, ra tay trước.
Một thanh niên đầu trọc, trên đầu có hình xăm hoa văn, tay cầm thanh đại đao xanh, hô to một tiếng rồi xông về phía Trần Cảnh.
...
...
Trên một đỉnh núi, có một cô gái đột nhiên biến hóa ra một vòng tròn, bên trong vòng tròn hóa thành một mặt kính màu vàng kim. Có một tiểu cô nương bên cạnh tò mò nhìn, lại nghe thấy cô gái xinh đẹp kia nói ra:
- Đây là Họa Địa Vi Lao mà tổ tiên chúng ta truyền xuống.
Trong đám mây, có một người quăng một nhành liễu xuống. Nhành liễu xuyên qua hư không rồi biến mất.
Lại có người đột nhiên chui xuống mặt đất mất tăm tích.
Cũng có người hóa thành một cơn gió mà bay đi.
Còn có người tế ra hồ lô lơ lửng trên đỉnh đầu Trần Cảnh.
Đủ loại chú ngữ được đọc vang, nhưng lại không có một pháp thuật hay pháp bảo nào chói mắt bằng Trần Cảnh đang không nhanh không chậm đạp trên sóng nước. Hắn tựa như một người đi đường cô độc trong trời đất đen tối này.
- Ngự Phong môn, Hoa Biên Nguyệt ra tay trước.
Một đạo sĩ anh tuấn trẻ tuổi há mồm phun ra một ngụm gió như đao, cắt nát cả hư không.
- Ngự Thú trai, Bạch Trân Trân ra tay trước.
Một cô gái mặc quần áo trắng từ trên trời tung bay xuống, chụp thẳng xuống Tần Quảng vương tỷ trong tay Trần Cảnh.
...
...
Tiếng của đủ loại pháp chú vang lên trong hư không, nghe như cực kỳ hỗn loạn, nhưng trong bóng đêm này lại cho người khác cảm giác đầy kỳ ảo không chân thật, giống như là âm thanh trong mộng, văng vẳng sát tai nhưng lại cách rất xa.
Trong mớ âm thanh này, tất nhiên cũng có tiếng sóng cuộn trào theo sát Trần Cảnh. Con sóng dưới chân hắn như ngàn vạn con ngựa tùy theo hắn hất tay sai khiến. Không biết từ khi nào, trên đỉnh đầu hắn đã hiện ra một hình ảnh mờ ảo. Đó không chỉ là dòng sông Kinh Hà nữa, mà có cả trấn Quân Lĩnh và thành Bá Lăng. Trước đó, cho dù là trấn Quân Lĩnh hay thành Bá Lăng thì vẫn là những vùng riêng rẽ trong ảo ảnh kia, nhưng lúc này chúng lại kết nối với nhau thành một thể, những khu vực tối đen ngăn cách nay đã được sóng nước như sương trắng nối liền lại với nhau.
Nếu nói trước kia Trần Cảnh chỉ là bèo không rễ trong thành Bá Lăng, thì lúc này hắn đã trở thành đại thụ cắm rễ sâu xuống lòng đất. Linh lực sông Kinh Hà, trấn Quân Lĩnh đều đã được sóng nước kết nối với nhau thành một thể, linh lực sông Kinh Hà đang hệt một con sóng ào ào vọt tới.
Nước sông mênh mông cuồn cuộn, sóng sông dâng trào mảnh liệt như lũ quét.
Trần Cảnh như đã hòa thành một thể với nước sông. Hắn vừa cất tiếng, bầu trời đã xuất hiện rất nhiều người, cũng vang lên vô số tiếng pháp chú, có lẽ không ai nghe thấy Trần Cảnh còn lẳng lặng nói nhỏ:
- Nếu ta có kiếm, tất vì Bá Lăng, chỉ mong hoàn thành tâm nguyện của hai mươi vạn người kia. Nếu ta có kiếm, tất sẽ hóa thành cuồng phong, quét sạch hết tối tăm ô uế trong cõi trần này. Nếu ta có kiếm, tất sẽ hóa thành lửa cháy, đốt sạch đám ma vật khắp trời. Nếu ta có kiếm, tất sẽ hóa thành nước sông, tẩy sạch hết vết máu đổ khắp thế gian.
Khi hắn nói đến câu cuối cùng thì sóng nước đột nhiên cuồn cuộn kinh người, nuốt hết mọi thứ vào bên trong. Tất cả phép thuật và pháp bảo rơi trong sóng nước đều bị cản trở cực lớn. Ẩn ẩn trong đó, người ta còn có thể nhìn thấy hàng vạn bùa phép chớp động. Ngay khi toàn bộ phép thuật và pháp bảo đánh vào con sông, bọt sóng bắn tung đầy trời, bên trong đám bọt sóng li ti đó, vậy mà không còn ánh sáng nào chớp lóe lên nữa.
Đó là sóng nước rửa sạch toàn bộ vết máu trong thế gian, là tia kiếm chém giết tiên thần của Mê Thiên kiếm.
Từng tia kiếm tan vào trong con sóng, sóng nước dựng lên rung trời.
Thuật thuấn kiếm hòa vào trong hơi nước.
Trong mắt những người kia, sóng nước đột nhiên biến thành biển hoa mờ ảo phủ đầy hơi nước. Trong biển hoa đó, hoa không ngừng nở ra, lại nhanh chóng héo tàn. Khi vừa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thì bên tai họ lại vang lên tiếng kiếm ngân khẽ, rồi cả người cũng bị hơi nước bao phủ.
Chỉ nhìn thấy trên bầu trời, những người kia đột nhiên hóa thành một đám máu thịt vương vãi, rơi rớt xuống bên dưới. Trong tối ngoài sáng, có rất rất nhiều người chỉ tích tắc đó hóa thành từng nhúm xương rải rác khắp mặt đất.
Những tràng tụng niệm chú pháp kia chợt ngừng lại trong tiếng ngân vang của kiếm, những tiếng kêu thảm sau đó lại cực kỳ ngắn ngủi.
Trời đất chợt vang lên tiếng đàn, là tiếng đàn đá của Cầm Ma Thạch Nham, kèm theo đó là tiếng hát khe khẽ:
- Hỏi thế gian, con người là thứ gì? Chỉ là một loài trong chúng sinh. Kinh qua chín phương trời mười phương đất, luân hồi mấy độ âm dương. Thần ở Kinh hà, hồn ở nhân thế, cũng chẳng qua là một hạt bụi trên cõi đời. Nói ra làm được, ắt muôn đời trường tồn, thọ ngang trời đất. Thế nhưng một kiếm cô độc, ai sẽ chọn đây…
-----oo0oo-----