Hoàng Đình

Chương 118: Q.1 - Chương 118: Ngoại Lực Há Độ Được Tâm Ma




- Ha ha, cái tên này vừa nghe được từ ngươi.

Trần Cảnh cười đáp. Đạo nhân lại cau mày, môi mấp máy, tuy không có âm thanh nào phát ra, nhưng tai Trần Cảnh vẫn nghe thấy lời nói rất rõ ràng: “Đạo của kiếm, luyện phàm tâm để không còn biết sợ, vừa nghĩ đã gọi được gió mây, động thì ngự kiếm ngàn dặm dẫn sấm sét, tĩnh thì bao dung trời đất, trời sụp cũng không sợ hãi. Động tĩnh tương hợp âm dương tương dung hợp thì ý trời chính là ý người. Bốn điều duy nhất để tâm chính là tru, tuyệt, hãm, lục.”

Trần Cảnh kinh ngạc, đạo nhân nhìn hắn, cười bảo ngươi không cần phải nói gì cả, tuy ta không biết kiếm quyết của ngươi là do ai truyền cho, cũng tin là ngươi cũng không biết, nhưng mà kiếm quyết của ngươi là xuất xứ từ đảo Kim Ngao trên Đông chúng ta.

Đạo nhân nói xong tựa hồ cực kỳ cao hứng, nhìn tượng thần, nói:

- Nếu có một ngày có thể hóa thành hình, mời tới đảo Kim Ngao đảo, Đông Hải, ta sẽ báo cáo sư huynh, làm lễ nhập môn cho ngươi.

Trần Cảnh nói:

- Ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm, người dạy kiếm quyết cho ta chưa từng nói ông ấy xuất thân từ dòng đảo Kim Ngao Đông Hải.

- Ha ha, sư đệ, không sai được, trong thiên hạ chỉ có nhân tài đảo Kim Ngao mới biết kiếm quyết kia, mà còn nhất định là đệ tử nội môn mới biết.

Đạo nhân nói:

- Ta đạo hào Bất Chấp, nếu có một ngày sư đệ tìm tới, cứ nói tìm ta là được.

Ông ta nói xong, nói thêm mấy câu nữa, rồi xoay người biến mất giữa hư không, Trần Cảnh nhìn vào nơi ông ta biến mất, cũng suy nghĩ tới mối quan hệ của lão kiếm khách với đảo Kim Ngao. Những câu kiếm quyết Bất Chấp đạo nhân vừa nói quả thực Trần Cảnh cũng nghe từ lão kiếm khách, nhưng lúc ấy, lão kiếm khách chỉ nói là đó là quy tắc kiếm đạo chung của thiên hạ, sở học kiếm thuật sau đó của Trần Cảnh lại học từ một đoạn khẩu quyết khác.

Hắn nghĩ một lúc, rồi thôi không nghĩ nữa. Chỉ cần qua thời gian đủ lâu, tự nhiên sẽ làm lộ ra tất cả chân tướng bị che giấu.

Hãm Tiên kiếm quyết, Hãm Tiên trận gì đó mà Bất Chấp đạo nhân nói, đương nhiên là hắn không biết. Trần Cảnh không rành trận pháp, trong đầu chưa từng có khái niệm về trận pháp, những điều kỳ lạ trong trận đại chiến vừa rồi là kết quả của một lần dung hợp hoàn mỹ giữa thần vực cộng với kiếm thuật và những pháp thuật do tự hắn ngộ ra.

Dùng cả “lực” và “thế” núi sông, đồng thời dung hợp một ít cảm ngộ của hắn về kiếp vân, cho nên người tiến vào trong sương trắng phải dùng pháp lực chống đỡ mới chịu được, nếu không sẽ bị dòng “thế” cuồn cuộn cuốn đi. Khi “thế” bị đảo loạn, hắn lại có năng lực biến hóa nó thành kiếp vân còn hỗn loạn, khó lường hơn, mà kiếm của hắn tương đương với sấm sét lập lòe trong kiếp vân.

Hắn không biết bên ngoài gọi cái này là trận pháp. Tuy rằng trận pháp cũng có thể tạo ra hiệu quả như vậy, nhưng quá trình kiến tạo lại khác nhau. Trong Thần đạo, đây được gọi là trình độ bước chân vào “thuật“. Không chỉ còn dùng đơn độc “lực” hay “thế”, mà dùng kết hợp cả “thế” lẫn linh lực của núi sông, kết hợp hoàn mỹ chúng vào với nhau, tạo thành một thủ đoạn mới, được gọi là “thuật”, là cái Trần Cảnh gọi là “Linh hà hãm không kiếm vực“.

Hư Linh trở lại từ đường Hà Tiền, Nhan Lạc Nương trở về sư môn, Hồng đại hiệp và vỏ sò về lòng sông để phân loại pháp bảo chiến lợi phẩm. Còn Tiểu Bạch Long, ở lúc sương trắng tan đi, nó thẫn thờ ôm lấy viên gạch xanh bị phá ra thành hai mảnh, mấy ngày sau, nó đột nhiên nói có một việc phải làm, trước giờ quên mất, bây giờ mới nhớ ra, sau đó cưỡi con trâu nước đen, cầm viên gạch mà đi.

Sau mấy ngày, miếu Hà Bá lại trở về yên tĩnh.

Trần Cảnh vốn tưởng sau đó sẽ có thêm nhiều người nữa tới, không ngờ mọi việc lại trở lại yên tĩnh khiến hắn thấy lo lắng, cảm giác giống như đêm yên bình trước khi giông bão tới. Khi trận chiến kết thúc, hắn cảm ứng một chút hà vực của mình, mới phát hiện không biết từ lúc nào mà đoạn sông hắn có khả năng khống chế đã dài thêm cả trăm dặm. Hắn nghĩ một chút thì hiểu ra, đây chính là vì cách dung hợp với linh lực hà vực của hắn đã chạm tới một tầng thứ mới, mà toàn bộ hà vực đều là tương thông, linh lực cũng tương tự, tâm cảnh của hắn tăng tiến, đương nhiên khả năng khống chế linh lực hà vực cũng tăng lên theo. Nếu mỗi khúc trên Kinh Hà đều có Hà Bá, thì đương nhiên Trần Cảnh không làm được điều này, nhưng hiện giờ hầu như tất cả Hà Bá trên dòng Kinh Hà đều đã chết sau trận Giao Long Vương nhấn chìm Côn Lôn, linh lực hà vực đều trở thành vật vô chủ, chỉ cần tâm cảnh đạt tới mức là có thể điều động.

Trần Cảnh đột nhiên nhớ tới năm đó lão kiếm khách từng nói một câu, người sống trong trời đất này, có người suốt đời chỉ có thể dùng sức lực nhỏ bé của bản thân, nhưng có người thông qua tu luyện, dùng được sức mạnh của bên ngoài. Dù là trong giới tu hành hay trong nhân gian thì cũng vậy, biến được sức mạnh trời đất thành của mình, thì mọi việc đều dễ như trở bàn tay.

Năm đó hắn nghe không hiểu, bây giờ nhớ tới, mới nhận ra mỗi lời nói của lão kiếm khách đều là chân lý đất trời, mỗi khi nhớ ra được câu nào, là như khai thông đầu óc thêm được chút ấy. Nhưng khi Trần Cảnh cố gắng nhớ lại những câu nói mấy năm đó lão kiếm khách nói với mình, thì lại không sao nhớ ra được, chỉ thi thoảng đột nhiên nhớ ra một câu, những thứ khác hoàn toàn không thể nào nhớ nổi, giống như bao nhiêu năm đó hắn chỉ là một cái máy đi theo lão kiếm khách, không nghe gì không nói gì. Trực giác nói cho hắn biết điều này có chút bất thường, hoặc đúng hơn là lão kiếm khách không phải người bình thường, nếu không làm sao nói ra được những lời như vậy. Hơn nữa, mỗi khi hắn có điều hiểu ra, trong đầu lại xuất hiện một giọng nói không nặng không nhẹ, không nhanh không chậm, tổng kết lại những điều hắn vừa ngộ được, chính là lời mà lão kiếm khách đã từng nói với Trần Cảnh, hơn nữa lúc đó hắn còn nhớ được mìnhn nghe câu ấy ở trong hoàn cảnh nào, ở nơi nào.

Tất cả đã bình yên trở lại, Trần Cảnh lấy linh lực Kinh Hà tẩm bổ cho tượng thần, hút tinh hoa nhật nguyệt, kỳ vọng thân thể có thể mau chóng hóa hình thành công. Đối với thần linh như hắn, thân thể bị hóa thành tượng thần cũng không hề phiền toái như người tu đạo, chưa kể kiếm của hắn nhờ cơ duyên xảo hợp đã có kiếm linh, có thể dùng một ý niệm dung nhập vào trong kiếm linh, du tẩu trong trời đất. Nhưng thân thể không động được là một điểm yếu chí mạng của bất kì ai, hơn nữa, thân của hắn ở đây, dù hắn có thể dùng ý niệm để nhập vào kiếm linh di chuyển đi nơi khác, thì cũng không dám đi. Vì nếu đi rồi, thân ở lại đây sẽ bị nguy hiểm.

Hơn nữa, ý niệm theo kiếm ra ngoài lại như cây bèo không rễ, một khi thân thể bị người ta hủy cũng đồng nghĩa là mất mạng. Tuy linh hồn của hắn được linh khí hà vực bảo vệ, nhất thời sẽ không tiêu vong, nhưng trong trời đất có rất nhiều món đồ có khả năng hút hồn phách, khiến người ta sống không bằng chết.

Bầu trời đêm không trăng, chỉ có ánh sao khắp nơi, ngôi sáng ngôi tối, giống như có sinh mạng vĩnh hằng, lại giống như loài côn trùng chỉ tồn tại trên đời qua một đêm mà thôi, đêm nào cũng có, nhưng mỗi đêm đều khác nhau.

Miếu Hà Bá đã được sửa lại, Trần Cảnh đứng trước miếu nhìn về phía thượng du, phảng phất thấy được đầu nguồn hà vực, phảng phất thấy được núi Côn Lôn, thấy tòa tháp vàng trong núi, thấy đạo nhân lạnh lùng đứng trên nóc một tòa đạo quán trên núi.

”Trời đất vốn vẩn đục, ta lại toàn tâm cầu thanh bạch, chuyện này sao mà khó. Có lẽ trong mắt người khác, ta đã sớm là một người dơ bẩn không chịu được.” Trần Cảnh đứng trước miếu, nhìn lên bầu trời đầy sao, suy nghĩ miên man: “Vậy thì sao đây, nên đau khổ chết đi trong dơ bẩn, sau khi chết, tên tuổi biến thành ô danh bị người đời sỉ nhục, hay là toàn lực cố gắng sống sót, tự tạo một cái bia trong sạch cho bản thân?”

Trời đất đột nhiên trở nên yên tĩnh, yên tĩnh tới mức đáng sợ, như bầu trời muốn bổ nhào xuống trong nháy mắt, hàng tỉ sinh linh đều ngẩng đầu nhìn lên trời.

Mấy tháng sau trận chiến ở Kinh Hà, trời đất bắt đầu không ngừng vang lên những đợt sấm sét, khi Đông khi Tây, khi Nam khi Bắc. Trần Cảnh ở Kinh Hà Tú Xuân loan có thể cảm ứng được linh khí trong trời đất không bình thường. Hắn biết sấm sét này là thiên kiếp do có yêu vật hóa hình. Một hai đợt đầu còn làm hắn ngạc nhiên, sau rồi hắn thành quen dần, vì những tiếng sấm sét ấy giống hệt như âm thanh nhân gian đốt pháp mừng năm mới, liên tục không ngừng, chẳng phải chỉ một đêm, mà kéo dài liên tục tới mấy năm.

* * *

Chùa Độ Trần tại châu Hắc Diệu vang lên những tiếng chuông báo tang buồn bã quẩn quanh trong đêm tối. Người đánh chuông là một tiểu hòa thượng có khuôn mặt thanh tú. Sau khi đánh xong mười ba tiếng chuông, tiểu hòa thượng trở lại Phật điện thì Mộc Chân đã đứng ở đó. Tiểu hòa thượng ngẩng đầu nhìn sư huynh hai mắt nhắm nghiền, trong lòng đầy lo lắng.

- Mộc Không, sư huynh phải đi rồi.

Mộc Chân nhắm mắt, nhìn ra bầu trời đen kịt, giọng nói lạnh như gió đêm.

Tiểu hòa thượng vội nói:

- Sư huynh, sư phụ mới viên tịch, sư huynh muốn đi đâu?

- Ta phải đi Linh Sơn.

Mộc Chân đứng yên, lẳng lặng đáp.

- Tới đó luận đạo sao? Nhưng sư phụ mới viên tịch, sư huynh là chưởng môn phương trượng, hẳn nên báo cho các chùa chiền trong thiên hạ tin sư phụ viên tịch, còn phải cử hành đại điển kế vị... Còn...

- Ta trao chức vị chưởng môn lại cho đệ.

Mộc Chân ngắt ngang. Tiểu hòa thượng kinh hãi:

- Sư huynh, không thể được, đệ pháp lực thấp kém, phật lý mơ hồ, làm sao làm được chưởng môn, làm thế sẽ khiến người thiên hạ cười nhạo Độ Trần tự chúng ta.

Chín chấm tròn trên đỉnh đầu tiểu hòa thượng hiện ra rõ mồn một dưới ánh đèn, cái đầu nhỏ ngẩng lên. Từ khi Mộc Chân trở về, nó luôn thấy lo cho vị sư huynh trầm mặc ít lời này, tới bây giờ, sự lo lắng đó cuối cùng cũng lộ ra.

- Sư phụ thường nhắc nhở chúng ta, con mắt thế tục là thứ sát khí lớn nhất gạt bỏ phật tính, đệ thông minh hơn sư huynh, hẳn là nhớ chứ?

Mộc Chân nói xong, quay đầu lại, dùng đôi mắt vẫn nhắm chặt đối diện Mộc Không. Tiểu hòa thượng Mộc Không không kìm được, đưa tay lên xoa cái đầu trọc của mình, cau mày:

- Nhưng mà… nhưng mà… nhưng sư huynh đi Linh Sơn để làm gì?

- Tâm của ta sinh ra ma niệm, phải nhờ Đại thừa Phật pháp của Linh Sơn hóa giải.

Mộc Chân lại quay đầu nhìn bầu trời đêm.

Lần này, tiểu hòa thượng đáp trả rất nhanh:

- Sư phụ nói tất cả ái hận trên thế gian đều do tâm mà ra, tâm không tĩnh, thánh địa cũng thành ma quật. Sư huynh, nếu trong lòng có Phật, thì khắp nơi đều là Linh Sơn, không cần phải đi.

Mộc Chân nghe xong thì bước đi, nói:

- Những điều này ta cũng biết, nhưng tâm ta không còn tĩnh được nữa, phải nhờ ngoại lực mà thôi. Từ hôm nay, đệ chính là chưởng môn thứ hai mươi chín của Độ Trần tự.

Y vừa nói vừa đi ra khỏi chùa, Mộc Không vội chạy theo, nắm lấy góc áo của Mộc Chân. Mộc Chân đánh ra một chưởng như đao, cắt đứt vạt áo, bước thẳng vào trong bóng tối.

Bầu trời đêm như một tấm màn màu đen kịt, lấm tấm những đốm sáng nho nhỏ từ ánh sao, chiếu xuống Độ Trần tự nằm cô đơn bên sườn núi.

- Sư huynh, huynh không được đi, huynh không được đi...

Mộc Không nắm tay áo của Mộc Chân, lo lắng hô to:

- Sư phụ đã nói, đạo tu hành quan trọng ở chỗ vượt qua, chỉ có người đại bền lòng đại nghị lực mới có thể chứng đại đạo, huynh đi Linh Sơn không trừ được tâm ma đâu, mà còn có khả năng mãi mãi không rời khỏi Linh Sơn được nữa... Sư huynh...

Mộc Không hô lớn với theo vào đêm tối, trong tay chỉ còn lại một miếng vải áo màu xám. Mộc Không chạy đuổi theo mấy bước, nhìn Mộc Chân đã biến mất trong màn đêm, lớn tiếng khóc to, trong tiếng khóc xen lẫn những lời nói nghẹn ngào:

- Sư huynh... Sư phụ nói, Linh Sơn chính là một cái lồng chim lớn! Đi thì mê, mê thì huyễn, huyễn thì chướng, chướng thì sinh ma, sinh ma mà tự nhốt mình. Không thể đi! Không thể đi a...

Trong đêm tối chỉ có tiếng gió gào thét đáp lại lời Mộc Không. Chim đêm ở vách núi bị những tiếng hét của tiểu hòa thượng làm kinh động, bay vọt lên không, kêu vang những tiếng quái dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.