Hoàng Đình

Chương 273: Q.0 - Chương 273: Phong thần trong giông tố




Dịch giả: Hoangtruc

oOo

Chuyện của Quỷ Mị Tiên Linh, nhân gian không thể biết.

Nhân gian vừa hoàn thành việc tế tự cho thần sông Kinh Hà xong, nhìn thấy có ánh sáng trắng mờ ảo phủ trùm tượng thần, bọn họ mừng rỡ cảm giác có lẽ Hà Bá nhận được tế tự của mình rồi.

Trong một sơn động, Vu Yêu Tuyết Nhi ngồi xếp bằng trên chiếc giường băng phách hàn ngọc, toàn thân phủ trùm áo bào đen, đến đầu nàng ta cũng ẩn kín dưới lớp áo choàng. Có thể nhìn thấy mặt và tay nàng ta như thể chỉ có một lớp da đắp lên mảng xương cốt, trắng tái đến bợt bạt.

Trước mặt nàng ta là một con rắn khoang đen trắng đang cuộn tròn. Chính là Cửu Âm đã từng nghe đạo trước miếu Hà Bá năm xưa.

- Ngươi thật sự muốn đi?

Vu Yêu Tuyết Nhi hỏi.

- Ta cần phải đi.

Cửu Âm đáp.

- Vậy thì đi đi. Như vậy cũng tốt, lần này triệt để chặt đứt duyên pháp với hắn đi.

Vu Yêu Tuyết Nhi nói ra.

Cửu Âm khẽ gật đầu. Vu Yêu Tuyết Nhi nói tiếp:

- Hắn là Thần, mà ngươi lại là Vu. Giữa thần linh và Vu tộc chỉ có một bên tồn tại mà thôi. Ngươi đã từng là tọa hạ nghe hắn giảng đạo, lần này đi cứu hắn coi như là hết duyên pháp. Dù cho cứu được hay không, cũng coi như hết.

Cửu Âm lại gật đầu, nói thêm:

- Bà bà, người biết cách phá đại trận Côn Lôn kia chứ?

Trong mắt Vu Yêu Tuyết Nhi lóe sáng lấp lánh, như thể có những bông tuyết bên trong, rồi nàng ta nói:

- Năm đó Nguyên Thủy của Côn Lôn dựa vào đại trận Côn Lôn cùng với cờ Bàn Cổ ngăn cản Đô Thiên Thần Sát, thế nhưng vẫn bị phá mở ra. Tuy ta không biết đại trận bị tổn hại chỗ nào, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết cách tìm kiếm.

Dứt lời, nàng ta bèn miêu tả lại trận đại chiến năm đó một lần. Sau khi Cửu Âm đã ghi nhớ rõ ràng, định rời đi thì Vu Yêu Tuyết Nhi lại nói:

- Ta tạm thời ban cho ngươi một pháp bảo để sử dụng.

Dứt lời, miệng nàng ta phun ra một đoàn đen kịt, Cửu Âm bèn há miệng nuốt vào. Nó định quay đi thì Vu Yêu Tuyết Nhi lại nói thêm:

- Chớ quên ngươi là Vu. Tính mạng của ngươi thuộc về ta, thuộc về Tổ vu. Lúc Tổ vu trọng sinh, dù ở bên ngoài trăm vạn dặm cũng phải nhanh chóng trở về.

Cửu Âm đáp:

- Bà bà, Cửu Âm hiểu rồi.

- Ừ.

Vu Yêu Tuyết Nhi nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.

Cửu Âm lui ra ngoài, nhảy vào trong bóng đêm, biến mất không còn dấu vết.

Bên trong núi Côn Lôn, sóng tràn từng trận, kiếm ngân văng vẳng.

Không ai biết tình hình hiện tại trong Côn Lôn thế nào. Bên ngoài núi, có một con khỉ đang chần chừ đứng đó, thỉnh thoảng lại đi tới đi lui, nhìn nhìn lên các ngôi sao trên chín tầng trời, rồi lại cúi đầu trầm tư, hoặc đưa tay bấm bấm đầu ngón tay tính toán gì đó.

Người nó khoác đạo bào, tay chắp sau lưng đi tới đi lui hệt như con người, trên cổ nó còn có một chuỗi phật châu.

“Đây rõ ràng là tử cục a, thế nào mà ta lại tính ra cơ duyên đang ở trước mắt chứ? Trước kia tính toán mười lần, cũng có thể đoán trúng được hai, ba lần. Chẳng lẽ nói lần này tính sai rồi?” Nó đang nôn nóng nghĩ thầm.

- Tên đạo sĩ nửa mùa, truyền cho ta cái thuật toán khỉ gió không chuẩn gì cả.

Con khỉ không nhịn được, thốt ra một câu mắng chửi không rõ học được từ đâu.

Mắng vài câu, nó đứng yên đấy, bất động nhìn lên bầu trời như là đang đếm ngôi sao nhằm tính toán gì đó.

Lại có một điểm sáng lướt ngang bầu trời, đến khoảng không phía trên núi Côn Lôn chợt chuyển hướng, đáp vào bên trong núi.

- Đó là Cửu Âm.

Con khỉ kinh ngạc hô lên:

- Nó đã đến đây, vậy chuyện này… chuyện này…

Nó nhanh chóng vò đầu bứt tai, lại tiếp tục đi tới đi lui.

Cả đám lá cây khô rải đầy dưới gốc đại thụ này đã sớm bị nó đạp nát cả rồi.

- Xem ra đây thật sự là cơ duyên. Những năm gần đây, tuy chưa từng tính toán chính xác được cơ duyên nhưng ta vẫn tính ra tai họa rất chuẩn. Lần này xem ra không có vấn đề gì, có lẽ ta tính ra được một lần cơ duyên đi.

Nó nghĩ thầm, quyết định leo thẳng lên núi Côn Lôn.

Trời đất bên ngoài Côn Lôn lúc này đã không còn bình tĩnh, có Tiên Linh độ kiếp, trong sấm sét đó có kẻ may mắn còn sống, cũng có kẻ tan thành tro bụi. Thế nhưng khiến người khác chú ý là trên chín tầng trời lúc sấm sét đánh xuống, có hình ảnh một cung điện khổng lồ hiện ra.

Hiện tượng này khiến rất nhiều người cảm nhận được một loại khí tức biến hóa của trời đất.

Nhưng mà, tất cả ngọn núi kia đàm luận về Côn Lôn là nhiều nhất, còn có cả chuyện về những người bên trong Côn Lôn kia nữa.

Rồi vài ngày nữa thấm thoát trôi qua. Nhiều người suy đoán không rõ Trần Cảnh còn sống đi ra hay không. Đáp án dĩ nhiên là không ai xem trọng hắn cả. Côn Lôn dù có sụp đổ trong vòng một đêm thì đó vẫn là Côn Lôn. Dù Côn Lôn chỉ còn một môn nhân và hai đồng tử thì vẫn mãi là Côn Lôn, chỉ có thể ngước nhìn, không thể khinh nhờn được.

Lại một ngày nắng sáng tươi đẹp, có một người từ phương xa đạp mây đi tới. Đó là Quy Uyên. Lúc này cả người y đầy những vết thương, không rõ là vừa trải qua trận đại chiến nào. Y vừa tới không trung của Côn Lôn, đã không do dự bước vào trong mây mù trong núi Côn Lôn.

Côn Lôn ngày càng thần bí mà thâm trầm, như thể đã khôi phục lại thời kỳ cường thịnh năm đó, không ai dám dễ dàng đến gần.

Những người có đạo hạnh cao thâm lại cảm nhận được Côn Lôn như tùy thời muốn nổ tung, còn nếu đến gần sẽ cảm giác được áp lực mãnh liệt.

Nhân gian có chiến loạn, có thần linh hoặc tu giả trộn lẫn trong đó nhằm truyền đạo nạp tín ngưỡng.

Có thể tùy ý thấy được tế tự. Một ngày có thể thấy được mấy lễ tế tự thần linh là bình thường.

Qua một thời gian, mây trắng trên núi Côn Lôn tản đi, trả lại bầu trời trong xanh, nhìn thấu cả cánh chim trời bay ngang.

Rất nhiều người cảm thán mấy người đi vào Côn Lôn đều đã chết rồi, bằng không Côn Lôn cũng không thể bình tĩnh trở lại được.

Thế nhưng bầu trời trong xanh trên khoảng không núi Côn Lôn còn chưa xuất hiện được bao lâu, bên trong Côn Lôn đã sinh ra từng đợt chấn động. Gió mây bên ngoài Côn Lôn lại cuồn cuộn tụ tập lại. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, khoảng không phía trên Côn Lôn lại ngưng kết ra một tầng mây đen. Mây đen lan tràn khuếch tán, che khuất cả bầu trời.

Mưa to như trút nước xuống bên dưới, sấm sét vang rền.

Cơn mưa này kéo dài ba ngày liền, nước sông bên ngoài dâng tràn. Mọi người mới nhao nhao tế tự Hà Bá và Long vương.

Thủy vực khắp thiên hạ này đều thuộc về Ti Vũ. Chỉ cần mọi người nhẩm niệm Long vương, rồi khẩn cầu thì mưa sẽ ngừng nghỉ đôi chút. Như vậy tín ngưỡng nguyện lực có thể tụ tập đến bia thần Ti Vũ.

Lại vài ngày tiếp tục như thế, đê điều khắp nơi đều lung lay sắp vỡ, tùy thời có thể tạo thành đại hồng thủy. Cho dù là vua của một nước cũng phải dẫn quần thần thế tự Long thần.

Nhân gian còn chưa biết, trong một ngày nào đó trên khoảng không Côn Lôn, mưa gió như thiên hà trút nước, sấm sét vang dội, trong từng tia chớp như rạch phá cả bầu trời u ám đó có một hình ảnh mờ ảo hiện ra.

Đó là một tòa đài tế màu đen không tính là lớn lắm, gồm có tám người trên đó. Nếu nhìn kỹ hơn, sẽ thấy đó không chỉ bao gồm có người. Trong đó có một người đứng ở trung tâm đang nhìn lên bầu trời như đang triệu báo gì đó. Mà trên bầu trời tức thì đánh xuống mưa gió sấm sét.

Quá trình này giằng co hồi lâu, cuối cùng người đứng ở trung tâm của đài tế mới lần lượt vung một miếng ngọc bài rơi vào thân của những kẻ đừng bên rìa ngoài của đài tế. Ngọc bài rơi trên thân những kẻ đó rồi thì những người đó cũng lần lượt biến mất. Sau một vòng, thì bảy người đứng bên rìa đài tế đã biến mất, chỉ còn lại một mình người đứng ở trung tâm đài tế.

Chỉ thấy hắn chậm rãi vươn tay, một con bướm từ lòng bàn tay hắn hiện ra. Cánh bướm khẽ vỗ vỗ bay lượn như dẫn động cả trời đất. Vốn người kia cùng với sấm chớp trên chín tầng trời đánh xuống như ở không gian khác nhau, nay chớp mắt đã tương thông lại với nhau.

Cánh bướm bay lên, toàn thân lấp lánh ánh sáng. Mà sấm chớp, mưa gió đầy trời cũng trong tích tắc này như tụ tập cả về phía người nọ. Như thể có một thác nước từ trên chín tầng trời trút xuống đụng vào con bướm. Tích tắc sau bướm đã hóa thành một thanh kiếm thật lớn, liên thông với trời đất.

“Phá.”

Một tiếng quát trầm thấp, như tiếng sấm chói tai cuồn cuộn khiến tất cả mọi người như giật mình tỉnh mộng.

Tiếng quát chói tai này vang lên, mưa gió sấm sét trên bầu trời bỗng nhiên ngừng lại, cả trời đất yên tĩnh. Chỉ thấy có một luồng ánh kiếm từ trong núi Côn Lôn dựng thẳng lên trời cao, tiếng kiếm ngân từ xa tới gần, từ nhẹ đến nặng, dần lan tỏa ra khắp đất trời.

Vô số người khiếp sợ nhìn vào ánh kiếm vốn không nên xuất hiện trên thế gian này.

Mà ánh kiếm kia sau khi phóng lên cao, lại tiếp tục mở rộng ra hai hướng Nam – Bắc, cuối cùng ánh sáng đó hình thành nên một hình rẻ quạt, rồi chớp mắt lại biến mất.

“Ầm…”

Âm thanh ầm ầm vang lên liên tục, tầng tầng nước được tích tụ trong núi Côn Lôn lại bắt đầu dâng tràn xông ra. Xông cuốn đi xuống, lao nhanh giữa trời đất.

Mây đen trên không trung Côn Lôn theo gió dần tản đi, mưa gió trong thiên hạ cũng tiêu biến. Nhưng mà nước từ Côn Lôn tràn ra đã nhấn chìm vô số thôn trang nhà cửa, dù đại thành cũng khó mà thoát khỏi. Vô số người đã chết trong dòng nước lớn.

Không có bao nhiêu tu hành giả để tâm đến những tai họa của nhân gian thế này, bọn họ chỉ lưu tâm đến những ảo ảnh xuất hiện trong màn mưa trên núi Côn Lôn có ý nghĩa gì. Bởi vì hình ảnh đó cực kỳ giống một quá trình phong thần, tuy nhìn qua thì đơn giản hơn trong truyền thuyết rất nhiều. Nhưng trong ý nghĩ xuất hiện đầu tiên của tất cả mọi người ở đây, chính là Trần Cảnh dựa vào bia thần Ti Vũ tam phẩm phong thần.

-----oo0oo-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.