Lời nguyền ác mộng vong hồn này quấn quanh linh hồn chứ không phải ở bên ngoài cơ thể, cho nên không cách nào ngăn cản được.
Sau trận điên cuồng là chút thời gian thanh tỉnh ngắn ngủi. Trần Cảnh bóp
bóp đầu suy nghĩ. Dưới tình huống như vậy, hoặc hắn sẽ phát điên, hoặc
là tự cứu mình.
”Những ý niệm kia đến từ trong linh hồn, không có cách nào xua đi được, chỉ có thể áp chế phong ấn.”
Hắn hiểu rõ như vậy, nhưng vẫn chưa có cách nào làm được, chỉ có thể tiếp tục điên đầu suy nghĩ.
Trong đầu Trần Cảnh nảy sinh ra đủ loại ý niệm, chen lấn nhau rồi bao phủ lên ý thức của hắn. Mãi lát sau, Trần Cảnh mới tỉnh lại từ hỗn loạn. Hắn
tiếp tục nhíu mày ngẫm nghĩ, vì hắn cảm giác, hình như mình từng nghe
phong phanh đâu đó về tình trạng ý niệm hỗn loạn này, nhưng nhất thời
lại không nhớ nổi. Nghĩ mãi nghĩ mãi, các loại ý niệm hỗn loạn lại dâng
lên, hắn lần nữa lâm vào cuồng loạn, không biết mình đang làm cái gì,
không biết mình là ai, không biết thân ở phương nào.
***
Thật lâu thật lâu trước kia, dường như có một người đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống chúng sinh, rồi lại nhìn lên những vì sao lấp lánh trên trời mà
cảm khái.
- Đó là ai vậy? Là...
Trần Cảnh không thể nhớ
nổi, trong lòng lại dâng lên cảm giác buồn bực khó chịu, theo đó là ý
tưởng muốn giết người, muốn hủy diệt tất cả.
- Là ai? Là ai? Rốt cuộc là ai? Lại nói gì chứ? Người đó nói là... Nói là gì chứ... Aaaaa...
Không biết đã qua bao lâu, cũng không biết đã đi xa tới mức nào trong đêm tối...
”Bất kể là người phàm hay là người tu hành, kẻ địch lớn nhất không phải ai
khác, mà là chính bản thân, là nội tâm của chính mình. Nếu một người tu
hành có thể khống chế ý niệm trong lòng, lại có thể lợi dụng nó, vậy sẽ
đạt tới một cảnh giới cực cao. Người phàm là thế, người tu hành lại càng như thế.”
Trần Cảnh rốt cuộc nhớ lại câu nói như vậy sau khi
trải qua một lần thống khổ cực độ nữa. Đó là lời ông lão kiếm khách nói. Lúc ấy, hắn đứng sát phía sau ông lão kiếm khách, tuy còn là trẻ con,
nghe không hiểu, nhưng nhớ kỹ trong lòng.
Trần Cảnh nhớ rõ, lúc ông lão kiếm khách nói xong, hắn mới tiếp lời:
- Nếu người mà khống chế được ý niệm trong đầu của chính mình, thì nhất định không còn là người nữa chứ ạ?
Lúc ấy, ông lão kiếm khách lại cười cười. Đến tận bây giờ, Trần Cảnh vẫn
không rõ, ông lão cười là vì hắn hỏi ngây ngô, hay là cười vì một chuyện cũ nào đó trong ký ức.
- Người, rất nhiều người căn bản sẽ không coi mình là người. Ở trong lòng bọn họ, bọn họ là thần tiên, mà thần
tiên là phải được người phàm cúng bái.
- Thần tiên? Lẽ nào bọn họ cũng có sai ạ?
- Thế gian này nào có chuyện đúng hay sai, vạn sự vạn vật đều trong biến
hóa, họa hay phúc là tự chọn... Nếu có một ngày, cháu phát hiện mình lâm vào các loại dục vọng tạp niệm mà không thể tự kiềm chế, thì cháu có
thể dùng một cách để thoát khỏi.
Ngay lúc đó, Trần Cảnh cũng
không cho là mình sẽ có lúc bị như vậy, hắn còn chưa hiểu được tạp niệm
là cái gì, cho là có thoát được hay không cũng không sao cả, không phải
việc gì lớn. Nhưng theo quán tính, hắn vẫn hỏi:
- Cách gì ạ?
- Tất cả tạp niệm đều do tâm dựng lên, dù là ý niệm có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa, cũng đều từ tâm mà ra cả. Nếu cháu phủ định hoặc quên lãng
tất cả về bản thân, vậy thì ý niệm gì đi chăng nữa cũng sẽ thành không
có gốc rễ mà tan biến.
Lời nói của ông lão kiếm khách giống như là xuyên qua thời không, văng vẳng đến trong tai hắn ngay lúc này.
- Phủ định? Quên lãng? Một người sao có thể phủ định hay quên chính bản thân chứ...
Trần Cảnh nghiền ngẫm những lời này, lại chợt lẩm bẩm:
- Ta không phải ta, vậy ta là ai...
Mới nghĩ đến đây, Trần Cảnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời, một cảm giác đã lâu không xuất hiện xông lên não hắn.
- Trời đất này có thật hay không? Chỉ một ý nghĩ đủ sinh ra tất cả, có lẽ ta là một con bướm, một con bướm bay lượn trong biển hoa... Tất cả
chuyện này cũng chỉ là cảnh trong giấc mộng của ta, mà cũng đã nên tỉnh
mộng...
Hắn nâng tay lên trước mặt, trên lòng bàn tay có luồng
kiếm sát lơ lửng, trong kiếm sát có những mảnh kiếm vỡ vụn chìm nổi. Ý
niệm của Trần Cảnh chìm vào đó, liên hệ với những mảnh kiếm vỡ vụn kia.
Những ý niệm hỗn loạn chợt dung hợp vào mảnh kiếm vỡ có con sâu đen kịt, đầu óc hắn lập tức nhẹ bẫng. Những ác niệm hỗn loạn biến mất trong nháy mắt, nhưng Trần Cảnh lại chìm vào một giấc mộng khác. Hắn cảm giác mình là một con sâu, là một con sâu đang cố gắng lột xác thành bươm bướm.Mà
vị trí lúc này của hắn là ở trong một cái kén màu đen, chật hẹp và bó
buộc, cũng may là hắn còn có thể không ngừng hấp thu linh khí bên ngoài
thông qua cái kén. Chính hắn cũng biết, cứ tiếp tục như vậy, có thể hắn
sẽ không thể tỉnh lại nữa, mà thật sự cho rằng mình là một con sâu. Thế
nhưng chẳng có cách nào, nếu không làm như vậy, thuật nguyền rủa đang
bám chặt lấy linh hồn kia sẽ cắn nuốt được càng lúc càng nhiều tâm niệm
để tự làm nó lớn mạnh.
Sâu muốn hóa bướm, phải cố gắng hút từng chút khí âm linh trong trời đất.
Trong bóng tối, Trần Cảnh ngồi im một chỗ, tay cầm kiếm sát, bên trong kiếm
sát là những mảnh kim loại vỡ vụn dính vào nhau thành hình một thanh
kiếm nứt gãy, thân kiếm bị sương đen che phủ hoàn toàn. Xung quanh đó
không ngừng có bóng quỷ bay lượn, cười điên loạn chói tai, thế nhưng
không một ma quỷ nào dám tới gần Trần Cảnh quá mười trượng, tựa hồ trên
người Trần Cảnh có thứ gì đó khiến bọn chúng sợ hãi.
***
Một năm ở nơi này, chẳng qua là một ngày ở nhân gian.
Khi Trần Cảnh bị lời nguyền ác mộng vong hồn quấn thân, bên ngoài lại phát sinh một sự kiện cực lớn.
Việc Thiên La môn bị diệt môn năm đó chẳng qua chỉ là một việc nhỏ như hoa
nở hoa tàn trên đời mà thôi, thế nhưng lời đồn đại kèm theo nó lại giống như gió xuân thổi đi khắp nơi, trong thời gian ngắn đã truyền khắp mỗi
một danh sơn đại trạch, đạo môn tiên tông.
”Môn chủ Thiên La môn biết được bí mật tại sao người tu đạo ngàn năm nay không thể thành Tiên...”
Bí mật này chẳng những khiến Thiên La môn tự giết lẫn nhau, còn đưa tới
họa ngoại xâm. Cả núi bị diệt trong một đêm, ba nghìn đệ tử chỉ còn hai
người sống sót. Hai người này tính cho Diệp Thanh Tuyết và Giang Lưu
Vân, bởi vì không có bao nhiêu người biết tới Trần Cảnh.
Theo
thời gian trôi qua, lại có thêm một lời đồn xuất hiện: “Giang Lưu Vân có được linh bảo Tiên thiên của đại năng thượng cổ, trong đó có lời giải
cho bí ẩn người tu đạo ngàn năm qua không thể thành Tiên...”
Dường như mọi ánh mắt đều tập trung về Thiên La môn, mà trọng tâm trong đó là môn chủ Thiên La môn Giang Lưu Vân. Nhưng một năm gần đây, người sáng
chói nhất trong trời đất lại là cô gái luôn đi theo phía sau Giang Lưu
Vân — Diệp Thanh Tuyết.
Vài năm trước, ấn tượng của mọi người về
Diệp Thanh Tuyết chỉ là một luồng sấm sét và bộ quần áo trắng. Nhưng từ
sau khi Trần Cảnh chìm vào thành Tần Quảng, khi người ta bàn tán về đệ
tử kiệt xuất của các đại tiên tông đạo môn, thì nhất định sẽ hỏi một
câu: “So với Diệp Thanh Tuyết thì thế nào?”
Nhưng mà tất cả những điều này giờ không quan hệ tới Trần Cảnh, cho dù có quan hệ thì hắn cũng bất lực.
Mê Thiên kiếm vì đỡ cho Diệp Thanh Tuyết một kích từ gã tướng quân giáp
đen mà xuất hiện vết nứt, sau đó lại vỡ nát trong trận chiến lên tường
thành. Cũng may kiếm sát đã thành, nên những mảnh kiếm nát vụn kia vẫn
được kiếm sát bao phủ.
Từ lúc kiếm vỡ vụn, Trần Cảnh vẫn không có thời gian xem kỹ Mê Thiên kiếm, nhưng hiện giờ các mảnh vỡ đã gắn kết
lại với nhau lần nữa như kỳ tích, khói đen bao phủ. Ngoại trừ bản thân
Trần Cảnh, căn bản là không ai nhìn ra nổi trên thân kiếm kia đầy những
vết nứt li ti.
Hiện tại kiếm là như thế, mà người cầm kiếm thì đã hoàn toàn biến mất trong mắt người khác. Nếu có người ở đây, cũng căn
bản không nhìn thấy thanh kiếm kia là nằm trên tay Trần Cảnh. Họa chăng
có người nào nhạy bén thì mới cảm giác được, ở đây có một sinh mệnh đang phun ra nuốt vào khí âm linh.
Còn Trần Cảnh, hắn không hề mất đi cảm giác với bên ngoài, mà ngược lại, càng thêm nhạy bén. Có điều cảm
giác này không phải đến từ pháp lực thần niệm của hắn, mà là tới từ con
sâu độc. Đột nhiên, tất cả cảm xúc của bản thân đều tiêu tan, hắn chợt
cảm nhận được khí tức nguy hiểm tới gần, tựa hồ có vật gì đó ở bên tai
của hắn thở dài, lại tựa hồ có một vật kinh khủng nào đó đang đứng cạnh
mà nhìn chằm chằm vào hắn. Sâu độc trời sinh mẫn cảm với nguy hiểm, còn
nhạy hơn nhiều so với tự Trần Cảnh cảm nhận.
Hắn bất an, cảnh
giác, Mê Thiên kiếm lập tức rung động kịch liệt, vô số tiếng kiếm ngân
lanh lảnh phát ra theo từng đợt rung động, tựa như có người đang đằng
đằng sát khí, liên tục rút ra nhét vào thanh kiếm trong đêm tối.
Nguy hiểm biến mất. Sau khi kiếm ngân vang, nguy hiểm liền đi xa. Thế nhưng
không bao lâu sau lại có cảm giác nguy hiểm mới xuất hiện. Thậm chí Trần Cảnh còn nghe được có tiếng xích sắt quệt lên mặt đất, tựa như là có
người nào đó bị xích sắt trói chân đang bước qua. Ngẫu nhiên còn có
những tiếng thì thầm vang lên từ đằng xa, nhưng không nghe rõ được là
nói gì.
Ở Âm phủ này, âm linh khí cực thịnh, cả thân thể Trần
Cảnh lẫn Mê Thiên kiếm đều dần dần được âm linh khí ngấm vào. Toàn thân
trên dưới ba triệu sáu trăm ngàn lỗ chân lông đều phun ra nuốt vào hô
hấp lấy âm linh khí, thế nhưng tối đa cũng chỉ có thể cải biến thân thể
mà thôi, chứ không thể làm Trần Cảnh gia tăng pháp lực. Bởi vì hiện tại
hắn thuộc người trong Thần đạo, pháp lực phụ thuộc ở sắc phù thần vị.
Cũng may, từ sau khi Thiên đình biến mất, thần linh tự ý rời khỏi vùng
đất phong của mình cũng sẽ không bị Thiên phạt, chỉ bị không gian nơi
khác bài xích mà thôi. Trần Cảnh vẫn luôn thắc mắc vì điều này, chỉ đoán được rằng nhất định là có quan hệ tới sắc phù, bởi vì sự bài xích kia
không nhắm tới người, mà là tới sắc phù.
***
Bóng đêm tịch mịch không năm tháng, một giấc chiêm bao hóa trăm năm.
Ngồi cả trăm năm, đột nhiên tỉnh mộng. Vừa mở mắt, vẫn là vùng trời đất tối
đen, hắn thẫn thờ một lúc, cuối cùng mới nhớ rõ ra là chuyện gì.
Cúi đầu nhìn kiếm trong tay, con sâu nhỏ bé trong kiếm vẫn còn đang từ từ
hút vào âm linh khí, mà thân kiếm thì có thêm một quầng hào quang mờ ảo, không giống như sương khói, mà đã hóa thành một quầng sáng đen như là
thực chất.
- Kiếm cương? Lại thành kiếm cương rồi!!
Trần
Cảnh mừng rỡ, nhưng cảm xúc phấn khích này chưa kéo dài được mấy tích
tắc thì đã bị vô số cảm xúc hỗn loạn ập như tới thủy triều che lấp.
Cảm xúc tiêu cực tới rất mãnh liệt, tất cả cố gắng phản kháng cũng chỉ là
phí công. Chúng cứ từng đợt từng đợt một, như lớp lớp sóng nước đè lên
nhau.
Cũng không biết trải qua bao lâu, những cảm xúc tiêu cực do lời nguyền mang tới tựa hồ có chút yếu bớt. Một tia ý thức bản ngã cuối cùng còn sót lại trong Trần Cảnh may mắn chưa mất đi, nhân cơ hội dung
nhập vào con sâu sắp hóa bướm trong kiếm. Lần này cũng không đơn giản là lập tức trốn được vào giấc mộng như lần đầu tiên, mà đã bị quấy nhiễu
mãnh liệt. Nếu có người ở nơi này, sẽ thấy gương mặt xanh mét dữ tợn như ma quỷ của Trần Cảnh đang kịch liệt run lên, hai con ngươi trợn ngược
đảo loạn, tựa hồ lúc nào cũng có thể lồi hẳn ra ngoài, vô cùng kinh
khủng.
Thế gian có ngàn ngàn vạn vạn sinh linh, trong đó bất kể
là thú, chim, cá, côn trùng hay loài gì khác, miễn gặp được chút cơ
duyên là có thể thành yêu. Trần Cảnh không rõ con sâu trong kiếm của
mình tên là gì, cũng không biết nó đã bị luyện thành “cổ” bao lâu. Tuy
rằng nó có thể phun ra nuốt vào linh khí, nhưng lại vẫn không mở linh
khí, hoặc cũng có thể là linh trí của nó sớm đã mở nhưng lại bị người
xóa đi, chỉ còn lại bản năng thiên phú của nó, rồi lại bị người tế “cổ”
điều khiển. Nhưng mà Trần Cảnh không hiểu phương pháp khống chế nó, Thổ
Địa Tần Hộ cũng không hiểu, cho nên Trần Cảnh và Thổ Địa đều trầm mê ở
bên trong thiên phú bản mệnh của con sâu độc này, ý thức bị vây trong
thân thể nó. Chẳng qua khác nhau ở chỗ, một người là tự nguyện, còn một
người là không thể thoát.