- Không biết nương nương nhà cô nương là?
Trần Cảnh hơi nghi ngờ, mở miệng hỏi.
- Nương nương nhà tiểu nữ chính là Sơn thần núi Thúy Bình.
Bộ quần áo màu xanh thiếu nữ này đang mặc chính là trang phục của nha hoàn, tiểu nha hoàn không dẫn Trần Cảnh men theo đường núi mà đi thẳng vào trong rừng. Nơi thiếu nữ đi qua, cây rừng và nước sông tự động dạt ra hai bên, sương mù giăng giăng tạo thành một ảo cảnh.
- Hà Bá, mời đi theo tiểu nữ.
Cô gái áo xanh đi trước, Trần Cảnh theo sau. Khi đi vào trong rừng, hắn không thể nào phân biệt được hướng đông, tây, nam, bắc. Hắn hơi kinh ngạc, không ngờ chỉ là một nha hoàn của Sơn thần núi Thúy Bình mà đã có pháp lực như thế, thật không biết đến lúc nào mình mới được như vậy.
Dáng người người thiếu nữ áo xanh này hơi mảnh mai nhưng lúc đi lại rất ung dung tiêu sái. Bỗng Trần Cảnh nhớ tới con bạch hổ kia, liền hỏi:
- Có phải nương nương nhà cô có nuôi một con bạch hổ không?
Thiếu nữ áo xanh chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, không trả lời chính xác. Trần Cảnh hơi nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Một lúc sau, thiếu nữ áo xanh đột nhiên mở miệng hỏi:
- Chẳng lẽ Hà Bá oán hận gì con bạch hổ đó? Nếu đúng như vậy, lát nữa tiểu nữ sẽ bẩm báo với nương nương, để nương nương phạt nó.
Trần Cảnh cười ha ha, nói:
- Không cần, không cần! Tại ta cảm thấy chỉ là một con bạch hổ dưới trướng nương nương mà đã có pháp lực như thế, chắc chắn thần thông của nương nương rất quảng đại.
Thiếu nữ áo xanh cười nhẹ một tiếng, nói:
- Đúng, thần thông của nương nương rất cao.
Nàng dường như rất cao hứng khi nghe thấy Trần Cảnh khen nương nương mình. Hai người đi thẳng về phía trước, không lâu sau, sương mù tràn ngập khắp trên đường núi dần dần mất đi. Trần Cảnh nhìn xung quanh, thầm nghĩ nơi ở của mấy người này hẳn ở trên một vách đá dựng đứng.
Quan sát một hồi, Trần Cảnh có thể khẳng định vách đá dựng đứng này đã bị người khác dùng đại pháp lực đẽo gọt. Ngẩng đầu nhìn lên, có thể ở đấy chính là những ngọn núi cao xanh.
- Hà Bà, mời theo tiểu nữ.
Thiếu nữ áo xanh dẫn Trần Cảnh tới trước vách dá dựng đứng, nàng vung tay lên một cái, vốn trước vách đá này không có gì lại xuất hiện một sơn động.
Đây là một sơn động rộng lớn, cửa động có hình dạng như trăng rằm, trên động phủ hình trăng rằm đó có viết hai hàng chữ to:
Bát bách Thúy Bình ánh nhật nguyệt
Tam thiên thanh sơn quan chu thiên
Tạm dịch:
Thúy Bình tám kiếp soi nhật nguyệt.
Thanh sơn ba dải ngắm trời sao
Kiểu chữ này giống y như đúc những hàng chữ ở ngay ngọn núi đầu tiên lúc bay vào và ở trên sơn đình, giờ ngẫm nghĩ lại, chắc hẳn do Sơn thần núi Thúy Bình này viết. Nhìn nét chữ trên động phủ, giọng điệu của người này cũng thật lớn lối.
Trần Cảnh thầm nghĩ: “Thật không ngờ Sơn thần núi Thúy Bình này lại thích viết chữ như vậy”
- Hà Bá, xin mời.
Trần Cảnh theo thiếu nữ áo xanh tiến vào trong động phủ Thúy Bình Sơn. Bên trong được bày biện khá đơn giản, chỉ có vài bộ bàn ghế bằng đá, ở chỗ sâu nhất bên trong có một chiếc màn cửa được làm từ đá ngọc. Thiếu nữ áo xanh vừa đi vào bên trong, phía sau màn cửa liền xuất hiện một làn khói, không thể nhìn rõ bên trong có gì.
Địa vị giữa Hà Bá và Sơn Thần không cách xa nhiều lắm, chỉ là những vị thần nhỏ bé trong thiên địa, khoảng bát phẩm hay cửu phẩm gì đấy. Bản thân là một trong những vị thần cai quản sông nước, Trần Cảnh làm Hà Bá sông Kinh Hà nên có phẩm giai là bát phẩm, còn những vị thần cai quản các nhánh sông trong một vùng lãnh thổ sẽ có phẩm giai là cửu phẩm. Về việc phẩm giai của Sơn thần núi Thúy Bình này là cửu phẩm hay bát phẩm thì Trần Cảnh còn chưa được biết. Hắn biết được phẩm cấp của các vị thần cai quản sông nước trong thiên hạ là nhờ sắc phù của Hà Bá, còn mấy vị thần trông coi núi non này thì e rằng phải gặp mặt trực tiếp thì mới biết phẩm giai của họ được.
Sau khi đứng đợi được một lúc, Trần Cảnh thấy có một thiếu nữ áo hồng ngồi ở bên trong, còn vị thiếu nữ áo xanh kia không xuất hiện nữa.
- Trần Cảnh ra mắt nương nương.
Hắn không xem trọng phẩm giai của đối phương, chỉ vì e ngại pháp lực mình hiện giờ còn kém đối phương nên lúc nói chuyện đã thi lễ một cái.
- Không biết Hà Bá tới đây là vì chuyện gì?
Giọng nói từ sau màn cửa truyền ra nghe rất đoan chính, có thể đoán được nàng ta là người quý phái. Nàng ta còn ngồi trên một bảo tọa màu vàng, thể hiện rõ mình là nữ quân vương trong núi.
- Tại hạ mới được phong Hà Bá vị, pháp lực thấp kém, bên trong khu vực sông quản hạt lại có cá tinh làm loạn. Nay tới đây là muốn mượn pháp lực ở núi của nương nương để hàng phục cá tinh kia.
- Ồ, ha ha. Cho ngươi mượn pháp lực núi này không phải là việc gì lớn, nhưng trong mấy ngày qua, ta thấy ngươi chỉ dựa vào kiếm thuật mà có thể chống trả lâu đến thế, kiếm thuật thật tinh diệu. Không biết trước kia Hà Bá tu hành ở tiên sơn nào?
Trần Cảnh không thấy rõ cảnh vật ở bên trong, chỉ nhìn thấy ở đó có sương mù lượn lờ. Hắn cũng không sợ người khác biết được lai lịch của mình nên liền trả lời:
- Lúc trước có tu hành ở núi Thiên La.
- Ồ, hẳn là người của Thiên La Môn cách đây ba trăm dặm, không ngờ trong phái Thiên La lại có kiếm quyết huyền diệu đến thế, đạo thống Thiên La Tinh Quân quả nhiên danh bất hư truyền.
Dường như Sơn thần núi Thúy Bình có vẻ bất ngờ, ngữ khí hơi thay đổi.
Đúng là Trần Cảnh có tu hành ở trong núi Thiên La, nhưng ngoại trừ “Phù Du Kiếm Kinh” ra thì hắn không học pháp thuật nào khác. Mà điều quan trọng của “Phù Du Kiếm Kinh” là lấy kiếm làm chủ, hướng dẫn làm thế nào để tế luyện một thanh kiếm bình thường thành linh khí, chứ bản thân nó không có kiếm quyết. Kiếm quyết hắn sử dụng hiện giờ là do hắn suy diễn ra từ bộ kiếm pháp đã học được hồi nhỏ từ lão kiếm khách.
Nhưng tất nhiên hắn sẽ không giải thích những việc này, nên chỉ cười cười một chút.
Tiếng của Sơn thần núi Thúy Bình từ sau tấm màn lại truyền tới:
- Nửa năm trước, Thiên La Môn bị Bá Lăng Hào thống suất vô số vong hồn từ tiểu Thành Hoàng tới hủy diệt đạo thống, nghe nói chỉ có hai người thoát chết, thật không ngờ còn có thêm ngươi.
Trần Cảnh chấn động, trước khi tới đây hắn còn chưa hiểu vì sao phái Thiên La bị vây núi, mặc dù có thể đoán là do vị thần nào đó làm, nhưng rốt cuộc vẫn không biết là vị thần nào. Thật không ngờ lại là Bá Lăng Hào, mà nghe thấy Sơn thần núi Thúy Bình lúc nói không hề kiêng kỵ chút nào, xem ra đây cũng không phải là việc bí mật gì.
Hắn lập tức hỏi:
- Không biết nương nương có biết vì sao Bá Lăng Hào lại làm như vậy không?
- Ngươi có thể đi gặp chưởng môn của ngươi để hỏi, hoặc có thể tới Bá Lăng thành để hỏi Tần Ương.
Ngữ khí của Sơn thần núi Thúy Bình không lãnh đạm, cũng không thể nói là thân cận được. Nhưng chính vì như vậy, nên nàng lại làm cho người ta có cảm giác khách khí và xa lạ.
Thần hồn Trần Cảnh đột nhiên đau nhói, hắn có thể đoán được Tần Ương mà Sơn thần núi Thúy Bình vừa nói chính là Bá Lăng Hào. Hơn nữa, đối phương còn là chủ thần một thành, dưới trướng lại có vài thuộc hạ là tiểu Thành Hoàng, phẩm giai ít nhất cũng là ngũ phẩm. Hắn vừa kinh hãi vì thực lực mạnh mẽ của đối phương, vừa kinh ngạc vì sơn thần trước mặt dám gọi thẳng tên người này ra.
Hắn tỏ vẻ không để ý lắm đến giọng điệu của sơn thần, hỏi tiếp:
- Vậy, nương nương có biết hai người đã trốn thoát là ai không?
- Ha ha, ta không tận mắt nhìn thấy, nhưng nghe nói một người là chưởng môn Giang Lưu Vân của Thiên La Môn các ngươi, người khác là Diệp Thanh Tuyết.
Sơn thần núi Thúy Bình tiếp tục nói.
Trần Cảnh nhớ lại lúc mình trốn vào trong núi Thiên La, hắn từng quay đầu lại và nhìn thấy cả Thiên La Môn chìm trong biển lửa. Khi đó, hai người chưởng môn và Diệp Thanh Tuyết sư tỷ toàn thân đầy sát khí lướt xuống chân núi, đi qua nơi nào nơi đó có ánh sáng lạnh lóe lên, người chung quanh lần lượt ngã xuống. Bây giờ nghe Sơn thần nhắc lại, Trần Cảnh đoán hai người lúc đó chính là bọn họ.
- Bây giờ bọn họ ở đâu?
Trần Cảnh vội hỏi.
Nhưng Sơn thần Thúy Bình đột nhiên đổi sang đề tài khác chứ không trả lời câu hỏi của Trần Cảnh. Nàng nói:
- Do truyền thuyết, trong tay Giang Lưu Vân có nắm giữ bí mật tiên đạo của người tu hành trong nghìn năm qua, Tần Ương biết nên mới dẫn quân tới đánh. Ngươi là đệ tử Thiên La Môn, có biết việc này hay không?
Trần Cảnh tất nhiên chưa từng nghe qua việc này, nhưng hắn biết những việc này đơn giản chỉ vì có thù oán quá lớn, hoặc là do lợi ích kích động nhân tâm. Nếu mọi việc đúng như thế thì hắn cũng không thấy có gì kỳ quái. Nhưng hắn vẫn lắc đầu, nói:
- Tại hạ chỉ là một đệ tử bình thường trong núi Thiên La, không biết những việc này.
Khi hắn nói tới đây, thần hồn đột nhiên đau nhói, giống như có người đang lấy một con dao sắc nhọn cắt hồn phách của hắn. Trần Cảnh hoảng hốt, vội ngưng thần quan sát trong thần hồn, liền phát hiện lòng sông đã khô khốc, thậm chí còn có thể bị nứt vỡ bất cứ lúc nào.
“ Sao lại như vậy?”
Trần Cảnh kinh hãi, rõ ràng khi nãy đã lấy được pháp lực tín ngưỡng của Sa Công, nhưng sao lòng sông lại bị khô khốc nứt vỡ nhanh đến như vậy?
- Chẳng lẽ bọn họ đã quyết định thờ cúng cá tinh giữa sông?
Nghĩ tới đây, Trần Cảnh không dám kéo dài thời gian nữa, vội vàng nói:
- Lần này tại hạ tới đây là muốn mượn pháp lực của nương nương, chỉ cần nương nương đồng ý, ngày khác nhất định đền đáp ơn cứu mạng.
- Ha ha, cho ngươi mượn pháp lực núi non không phải là vấn đề, nhưng có một điều kiện.
- Mời nương nương nói.
Sơn thần núi Thúy Bình dường như đang suy nghĩ gì đó, nàng chậm rãi nói:
- Chỉ cần ngươi đồng ý một yêu cầu của ta.
- Yêu cầu gì?
Trần Cảnh hỏi.
- Yêu cầu gì sau này ta sẽ nói, chỉ hỏi ngươi có đồng ý hay không thôi. Nếu như đồng ý, sau này không được đổi ý. Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không để ngươi làm những chuyện vượt ra ngoài năng lực của ngươi.
Giọng nói từ sau tấm màn truyền ra vẫn đoan trang, nhưng giọng điệu đã có thêm chút cường thế.
Trần Cảnh hơi trầm ngâm, thần hồn càng lúc càng đau nhói. Mới chỉ một chớp mắt, sắc mặt hắn đã tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu lên, mỗi một tấc thịt trên khuôn mặt khẽ run lên. Hắn vội vàng trả lời:
- Được, ta đồng ý.
Sơn thần Thúy Bình khẽ cười một tiếng, nói:
- Ha ha, tốt lắm, ta cũng không sợ ngươi không thừa nhận. Sau khi trở về, chỉ cần ngươi hô lên trời nói cho ta mượn pháp lực núi Thúy Bình, ta sẽ cho ngươi mượn. Nếu như sau này ngươi thất hứa, chớ trách ta vô tình, thần hồn của ngươi chắc chắn sẽ bị trấn áp dưới núi Thúy Bình, mãi mãi không được luân hồi.
Giọng nói này vẫn thế, không mang theo chút khói lửa chốn nhân gian, nhưng lời nói cuối cùng lại ẩn chứa sát khí vô hạn, giống như có một ngọn núi lớn đặt ngay trên ngực Trần Cảnh, làm cho hắn không thể thở nổi.
Hắn cắn chặt hàm răng, ngăn cản áp lực khôn cùng kia. Chỉ trong nháy mắt, thần hồn trong lòng sông xuất hiện một khe nứt lớn. Trong giây lát đó, ngay cả nói hắn cũng không nói được, đầu óc bắt đầu rối loạn. Bỗng nhiên Sơn thần Thúy Bình thu hồi pháp lực, hai vai của hắn buông lỏng xuống.
Không đợi Trần Cảnh nói gì, Sơn thần Thúy Bình đã bảo:
- Bài vị của ngươi biến đổi, thần hồn tiêu tán, tạm thời đưa ngươi về trước đã, ta sẽ cho ngươi mượn pháp lực núi non. Nhưng điều kiện của ta vẫn ở đó, có muốn mượn hay không là tùy ngươi.
Lời nói vừa dứt, đột nhiên có một cơn gió lớn từ sau màn thổi tới. Gió lớn lóe sáng, hư không dao động, các vật khác trong động phủ không chuyển động gì, nhưng Trần Cảnh lại bay ra ngoài như một chiếc lá khô đung đưa trong gió.
oOo
Trước miếu Hà Bá tại bờ sông có mấy trăm người tụ tập, xung quanh còn có nhiều gia súc gia cầm, bọn họ muốn dùng những thứ này để thờ cúng cá tinh giữa sông. Nhưng mà cá tinh đã có nói trước, trước khi thờ cúng phải phá miếu Hà Bá, nếu không, nó sẽ không tiếp nhận việc thờ cúng.
Khúc sông Tú Xuân, nước sông chảy cuồn cuộn, trên mặt nước như có mưa bụi đang rơi.
Tộc trưởng trong trấn đi tới trước miếu Hà Bá, nhìn thấy nước sông sắp tràn ra khỏi bờ đê, lại thấy Lý Ngư tinh đang làm nước sông dâng cao, lão ta lấy tay chỉ chỉ mấy người đàn ông, kiên quyết nói:
- Hủy cho ta, Hà Bá không thể trị sông, giữ lại miếu Hà Bá để làm gì.
Vốn là vị thần thụ mệnh trời cao, nhưng lúc này tính mạng lại như một chiếc lá khô bay trong gió. Một vị thần nếu không thể bảo hộ một phương, vị thần đó sẽ không sống yên ổn được, không thể tự giữ mạng mình.
------oOo------