Nhan Lạc Nương có loại ảo giác, nếu không phát hiện người mình vẫn
khô ráo, cả mặt đất xung quanh cũng vậy, có lẽ nàng đã cho rằng mình vừa mới chìm vào một giấc mộng.
Nàng lại nhìn sư huynh sư tỷ phía sau, chỉ cảm thấy sức sống của mỗi người đều rất mỏng manh, trong lòng vừa lo vừa sợ, nói:
- Sư huynh sư tỷ, chúng ta đi thôi.
Không có ai tiếp lời nàng. Nàng cũng mặc, nói xong thì cất bước, đi vào trong màn đêm.
Đêm nay tối đen đến khác thường, dài đến khác thường.
Nàng đi được chừng mười bước, đột nhiên nhớ đến việc trông thấy ngũ
sư huynh đã chết cùng với thất sư huynh mất tích và bát sư tỷ bị lột da ở trong đình tránh mưa, vội kinh hãi quay đầu nhìn lại. Thế nhưng nàng
chỉ thấy các vị sư huynh sư tỷ có cùng một sắc mặt như tro tàn, đang
nhìn chằm chằm cả vào chiếc đèn trong tay mình. Nàng hoảng sợ, hét lên
một tiếng, rồi xoay người bay vọt lên trời.
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy một chiếc đèn xanh cháy lên ngọn lửa đỏ le lói trong trời đêm tối đen.
Nhan Lạc Nương không dám quay đầu lại, trực giác nói cho nàng biết
các sư huynh sư tỷ vẫn còn đi theo sát phía sau. Sau gáy của nàng vẫn
cảm giác được những hơi thở lạnh như băng kia, bên tai còn nghe thấy
những tiếng quạ kêu ghê rợn, như oan hồn đòi mạng.
Nàng không biết sư huynh sư tỷ bị làm sao, hay là trúng bùa phép gì.
Giờ khắc nằng, nàng mới phát hiện, hóa ra bước vào giới tu hành cũng
không có nghĩa là tự do tự tại, mà là bước chân vào cái thế giới luôn
không ngừng vật lộn giữa cái sống và cái chết.
Sau cơn mưa, trời đêm càng thêm tối đen, tối đen đến khác thường, yên tĩnh đến khác thường.
Nhan Lạc Nương dùng hết sức mà bay, tới khi thấy Kinh Hà trước mắt
thì đã tờ mờ sáng. Từ miếu Sơn Thần bỏ hoang đến Tú Xuân loan chỉ chừng
trăm dặm, nếu không phải dừng lại trong cái đình tránh mưa kia lâu như
vậy, có lẽ hiện tại nhóm người Nhan Lạc Nương đã sớm đến miếu Hà Bá Tú
Xuân loan. Thế nhưng bay tới chỗ này, Nhan Lạc Nương mới phát hiện, kia
cũng không phải Kinh Hà, mà là một màn sương trắng xóa. Sương trắng tràn ngập, bốc lên quay cuồng tận giữa không trung, khiến cho nàng nghĩ lầm
đó là nước Kinh Hà cuồn cuộn. Thế nhưng, nàng xem địa hình thì biết Kinh Hà ở ngay phía trước, chỉ còn một chút nữa đã đến. Nhìn xuống dưới,
nàng phát hiện, cả thôn Hà Tiền đều bị bao phủ trong sương mù.
Nhan Lạc Nương hơi sửng sốt, rồi vẫn lao vào trong màn sương trắng.
Pháp lực trong cơ thể nàng đã gần khô kiệt, phía sau còn là một đám sư
huynh sư tỷ không biết đã bị gì, nàng đã không còn tâm trí để lo lắng
tới chuyện khác nữa rồi.
Vừa vào trong sương mù, nàng lập tức cảm nhận được cảm giác vô cùng
ẩm ướt, giống như tiến vào giữa một con sông vô hình. Sương trắng này
cũng không bất động, mà đang nhộn nhạo xoay chuyển. Sương mù che mờ đi
tất cả, không nhìn rõ được bất cứ cái gì, còn may ngọn đèn xanh bốc lên
đốm lửa nhỏ trong tay nàng lại xua tan lớp sương ra khỏi phạm vi hai
trượng quanh người. Thế nhưng Nhan Lạc Nương không hề vui nổi, nàng tự
biết pháp lực của mình đã sắp hết, hơn nữa dùng đèn Định Hồn để xua
sương mù thế này tiêu hao rất nhiều pháp lực, lúc này đốm lửa trong đèn
chỉ còn lớn cỡ một hạt đậu nành.
Phía sau gió nổi lên, nàng biết là các sư huynh sư tỷ của mình cũng
vào trong sương mù. Trên không không phân biệt được phương hướng, nàng
xuống đến mặt đất mới phát hiện thôn Hà Tiền ở bên cạnh. Nàng vội vàng
chạy về phía bờ đê sông Kinh Hà ở trước thôn Hà Tiền. Thế nhưng mới chỉ
chạy vài bước, đèn trong tay nàng bỗng tắt, đốm lửa trong đèn giống như
là bị nước dội vào, không thấy cả khói tàn bay lên.
Nhan Lạc Nương kinh hô một tiếng, tai nghe thấy gió rít lên, rùng
mình một cái, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc từ sống lưng lên tận đỉnh đầu.
Nàng cũng không quay đầu, mà chém ra một vệt sáng xanh về phía sau, cùng lúc thân thể vọt lên phía trước. Vừa động pháp thuật, nàng mới chính
thức phát hiện sương trắng này bất thường, bởi vì uy lực của pháp thuật
đã giảm trên diện rộng. Mà càng đi sâu vào trong, sương trắng kia lại
như biến thành thực chất, có thể cuốn lấy người đi, giống như đang đi
trong một con sông nước xiết.
Đang lúc nàng kinh hãi, sương trắng đột nhiên dạt ra hai bên, tạo
thành một con đường. Nàng thầm nghĩ, chẳng lẽ là Hà Bá gia làm, nếu quả
như vậy, thủ đoạn này đúng là kinh người.
Nàng vội chạy theo con đường lờ mờ về phía trước, chỉ một chốc đã tới cạnh đê, nhưng vẫn không thấy miếu Hà Bá, mơ hồ chỉ nghe được có tiếng
người nói nhỏ trong sương:
- Không thể ngờ được Hà Bá nho nhỏ này lại có thủ đoạn như vậy, có thể sử dụng linh lực và “thế” của sông khéo đến thế này.
Lại có một người nói:
- Ta xem hắn chưa hẳn đã không bằng Diệp Thanh Tuyết.
- Ha ha, ngươi chỉ mới thấy Diệp Thanh Tuyết ra tay, không tự mình
đối mặt thì vĩnh viễn không cảm nhận được lôi thuật của nàng ta ảo diệu
đến cỡ nào đâu. Rất nhiều người chỉ biết nàng ta đánh bại hết các anh
kiệt trẻ tuổi ở châu Hắc Diệu trong trận Quả Long pha, nhưng lại không
chú ý tới việc không có một người thua nào trọng thương hay chết, tất cả đều chỉ là không còn khí lực đánh tiếp, chứ lông tóc đều không bị tổn
thương. Lực khống chế kinh khủng như vậy, thiên hạ có mấy ai?
- Mặc kệ nàng ta có lợi hại, hiện tại cũng đã biến mất nhiều năm. Có
người nói nàng ta đã bị nhốt trong núi Côn Lôn, ta cho rằng tin này
không sai, năm đó Trần Cảnh liều mình theo Giao Long Vương vào Côn Lôn,
nhất định là muốn cứu Diệp Thanh Tuyết ra.
- Ô, nơi này có một con đường.
Đột nhiên có người ngạc nhiên hô lớn lên.
Nhan Lạc Nương nghe thế thì kinh hãi, thầm nghĩ: “Không tốt, bị bọn
họ phát hiện rồi.” Ngay khi nàng muốn chạy lên đê, con đường phía trước
đã biến mất, bốn phía lại là một mảnh trắng xóa.
- Biến mất.
Có người không cam lòng nói. Nhan Lạc Nương nghe âm thanh kia rất gần,
bèn nhìn về hướng đó, mơ hồ có thể thấy được chút ánh sáng vàng mờ mờ,
không biết là do pháp bảo gì tỏa ra hào quang. Nàng không dám tạo ra
tiếng động nào, sợ bị bọn họ nghe được. Đúng lúc này, nàng lại nghe thấy một tiếng thét kinh hãi, ngay sau đó là một người quát lên:
- Ai đó?
Sương trắng quay cuồng theo tiếng quát lớn, như sóng sông cuộn trào.
- Là một đám trúng tà chú, chúng ta tránh đi là được.
Có người nói.
Nhan Lạc Nương cả kinh, thầm nghĩ lẽ nào bọn họ gặp được các sư huynh sư tỷ? Ngay lúc nàng lo lắng, trước mặt đột nhiên xuất hiện một con
bướm màu lam nhạt, lớn chừng bàn tay, đang bay múa trong sương trắng.
Nàng lập tức nhận ra, đó là con bướm mà mình từng nhìn thấy lúc ở trong
đình tránh mưa. Con bướm khẽ lượn quanh người nàng một vòng, sau đó bay
về một hướng. Nhan Lạc Nương lập tức bước nhanh theo con bướm kia.
Chỉ chốc lát, nàng đã lên đến trên đê, tiếp tục đi vài bước liền thấy được miếu Hà Bá.
Con bướm bay nhẹ trong sương mù, thẳng về hướng miếu Hà Bá. Cửa miếu
được mở toang, chỉ là sương trắng trong thần miếu càng thêm dày đặc,
cuồn cuộn xoay chuyển, tựa hồ tất cả sương trắng đều từ trong thần miếu
phát ra ngoài. Con bướm chìm vào trong thần miếu, biến mất. Nhan Lạc
Nương vội chạy vào đó. Vừa vào trong, cảnh vật đã trở nên rõ ràng, không còn một chút sương nào nữa. Trước mắt nàng là một người mặc áo lam đang bình thản đứng, hông đeo trường kiếm, tóc đen buộc gọn, không phải Trần Cảnh thì là ai?!
Ngoại trừ Trần Cảnh, hai bên trái phải còn có một con tôm lớn màu đỏ
và một vỏ sò phủ rêu xanh, cách xa hơn một chút là một cô gái mặc váy
đen như mực, thân thể nhỏ nhắn, nhìn qua có vẻ rất dịu dàng mà yếu ớt,
giống như một con gió cũng có thể thổi nàng bay đi. Còn có một tiểu cô
nương mười hai mười ba tuổi, trong tay cầm một viên gạch màu xanh, đang
chớp chớp đôi mắt nhìn Nhan Lạc Nương. Người đầu tiên nói chuyện cũng là cô bé, chỉ nghe cô bé nói:
- Tỷ chính là đại tỷ tỷ đã đi với thần tiên sao?
- Muội biết ta?
Nhan Lạc Nương không biết tiểu cô nương này, trong thôn cũng không ai biết cô bé là ai.
- Muội thấy được lúc ta đi cùng thần tiên? Thấy cả lúc mây bay xuống mặt đất sao?
Nhan Lạc Nương kinh ngạc hỏi. Nàng đã rời đi hơn mười năm, mà tiểu cô
nương này nhìn qua mới chỉ hơn mười tuổi, lúc ấy làm sao có thể thấy
được nàng?
Tiểu cô nương tiếp tục nói:
- Khi đó muội đang chăn trâu ở bên kia, ngẩng đầu lên thấy được.
Tiểu cô nương vừa nói, vừa lấy tay chỉ về đằng xa. Nhan Lạc Nương lập tức hiểu tiểu cô nương này bất phàm, dù rằng không cảm thụ được chút
pháp lực nào từ trên người cô bé, nhưng nhất định không phải người
thường.
- Trên người cô dính vào thứ gì đó không sạch sẽ.
Trần Cảnh bỗng nói.
Nhan Lạc Nương vừa nghe Trần Cảnh nói, đột nhiên lòng đau xót, muốn
khóc lên. Đối với nàng, mấy ngày nay chính là một hồi ác mộng, nhất là
cả đêm hôm qua, nỗi sợ hãi giống như chui qua cả xương cốt, vào thẳng
trong linh hồn nàng. Mắt thấy từng sư huynh sư tỷ chết đi, lại nhìn bọn
họ biến thành bộ dáng kinh khủng xa lạ, nếu không phải còn có niềm tin
miếu Hà Bá ở không xa phía trước, sợ là nàng đã phát điên rồi.
Cổ họng của Nhan Lạc Nương cứng ngắc, nhất thời nói không ra lời, chỉ cúi đầu. Đột nhiên, nàng cảm giác đỉnh đầu ấm áp, tựa như có bàn tay
đặt lên đó, rồi một dòng nước ấm từ đỉnh đầu chảy xuôi khắp cơ thể, xua
tan cái ớn lạnh ở cả thể xác lẫn tinh thần.
- Chỉ là một luồng tà linh mà thôi, đã bị ta khu trừ rồi.
Nhan Lạc Nương ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Cảnh thu tay lại, lập tức hiểu đúng là vừa rồi hắn đặt tay lên đầu mình.
- Sư huynh sư tỷ của cô đã chết rồi.
Trần Cảnh nói.
- Hả....
Nhan Lạc Nương sửng sốt, tuy rằng cảm giác được sư huynh sư tỷ rất quái
lạ, nhất định là gặp vấn đề lớn, vừa rồi còn nghe có người trong sương
mù nói là trúng tà chú, nhưng không nghĩ sư huynh sư tỷ đã chết rồi.
- Làm sao lại như vậy được, vừa rồi trong sương trắng có người nói là trúng tà chú gì đó cơ mà!
Nhan Lạc Nương vội vàng nói.
Trần Cảnh trầm mặc một hồi, nói:
- Ta biết, nhưng ta có thể khẳng định sư huynh sư tỷ của cô đã mất ý thức rồi.
Giống như là đáp lại lời của hắn, bên ngoài miếu Hà Bá đột nhiên truyền
đến một tiếng kêu cực kỳ quái dị, quái dị đến nỗi đủ khiến người ta lạnh cả người.
- Là con quạ đen kia.
Nhan Lạc Nương kinh hô.
- Quạ đen?
Trần Cảnh hỏi.
Đang lúc Nhan Lạc Nương muốn nói, đã thấy Trần Cảnh đột nhiên phất
ống tay áo hướng ra ngoài miếu, một vệt ánh kiếm màu lam nhạt như gió
cuốn ra, đồng thời thân thể chợt lóe, cũng đã chạy ra khỏi miếu Hà Bá.
Nhan Lạc Nương lập tức xoay người nhìn ra ngoài, chỉ thấy trong màn
sương trắng cuồn cuộn, từng luồng hào quang rọi tận trời xuất hiện, soi
rõ từng người đến.
- A...
Nhan Lạc Nương kinh hãi kêu khẽ, vội lấy tay che miệng, bởi vì nàng nhận ra hào quang này là từ pháp bảo của các sư huynh sư tỷ phát ra, mà bên
trong hào quang chính là sư huynh sư tỷ của nàng.
Tiếng kinh hô vừa dứt, nàng đã thấy một vệt sáng màu lam nhạt đột
nhiên xuất hiện trong sương trắng, đâm thẳng tới đám người. Ánh kiếm nở
rộ, trong một tích tắc hào quang bắn ra bốn phía, không khí như cũng bị
cắt ngọt. Nơi ánh kiếm đi qua, bất kể là pháp bảo hay pháp thuật cũng vô hiệu, giống như là kiếm chém vào bụi hoa, không có người nào có thể
ngăn cản mảy may.
Ánh kiếm lướt qua, máu từ cổ họng của các vị sư huynh sư tỷ của Nhan
Lạc Nương phun ra, như những đóa hoa đỏ tươi nở rộ, pháp bảo trong tay
còn chưa ngừng phóng hào quang thì người đã ngã xuống đất. Kiếm kiếm trí mạng, không một ai có thể tung pháp bảo, không một ai có thể kịp phóng
ra pháp thuật đã tích tụ trong tay.