Trời đất rộng lớn biết bao, thế nhưng Trần Cảnh lại cảm thấy thế giới
thật nhỏ bé. Người hắn không muốn gặp nhất là Triệu Ngọc Bạch, nhưng lại cứ gặp. Hắn vội vàng chạy đi, tránh né cái cảm xúc khó hiểu đang dâng
lên trong lòng. Hắn tận lực giấu đi khí tức của mình, mỗi ngày đều tĩnh
tọa, tinh thần dung nhập vào trong kiếm, dung nhập vào con bướm kia,
tiến vào trong thế giới hư ảo.
Hắn thường xuyên có cảm giác huyễn hoặc, không phân biệt nổi mình rốt cuộc là bướm hay vẫn là người.
Hắn có thể cảm giác được nguy hiểm đến gần, hắn cố sức tránh né, di chuyển
trong dãy núi mênh mông. Khi đi ngang qua một con suối nhỏ, hắn muốn soi bóng xuống dòng nước, nhìn xem mấy ngày nay mình ngày đêm hấp thu linh
khí của thế giới này, thân thể có còn khô đen nữa hay không. Hắn ngồi
xổm xuống nhìn, bỗng một cánh hoa màu đỏ trôi xuống theo dòng nước. Hắn
kinh hãi ngẩng đầu lên, đã thấy từng cánh từng cánh hoa màu đỏ trôi
xuống, mà nơi xuất phát của cánh hoa lại từ trên tay một cô gái.
Cô gái ấy mặc váy dài màu đen, ngồi trên tảng đá bên cạnh dòng suối, đôi
chân như ngọc thả xuống dòng nước trong, còn tay nàng đang cầm một cành
hoa hồng, ngắt từng cánh hoa ném lên mặt nước.
Trần Cảnh đã từng
gặp một cô gái mặc váy dài màu tương tự, đó là Thần Nữ Vu Sơn từng cưỡi
hổ qua Ác Long hạp. Vị Thần Nữ này mang đến cho Trần Cảnh cảm giác như
sơn cốc sau cơn mưa, tinh khiết mộng ảo. Mà cô gái trước mắt, tuy rằng
ăn mặc rất giống Thần Nữ Vu Sơn, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau. Ngón tay đang ngắt hoa kia trắng như tuyết, động tác nhẹ nhàng, thế
nhưng Trần Cảnh lại cảm nhận được từng đợt sát khí. Trước khi nhìn thấy
nàng sẽ hoàn toàn không phát hiện được nàng, vừa nhìn thấy nàng thì sẽ
cảm thấy nàng vô cùng chói mắt, bàn tay ngắt hoa giống như đang ngắt lấy trái tim.
Khi Trần Cảnh nhìn rõ được nàng, cành hoa trong tay
nàng đã bị ngắt hết. Trần Cảnh cho rằng nàng muốn ném cành hoa đi, thế
nhưng đột nhiên trên cành hoa lại nở ra một đoá hoa khác, đoá hoa lần
này là màu trắng, như một đoá hoa bằng băng tuyết, có sương trắng nhàn
nhạt tản ra.
- Sư phụ ta từng nói, người sống trong thế giới này
chính là đến chịu tội, giống như cái chết, cũng là chịu tội. Người còn
sống không biết mình đang chịu tội, mà người đã chết lại không biết mình chết rồi, đều nói là mình đang sống, đều cho rằng mình là người. Nhưng
thế giới khác gọi họ là vong hồn.
Giọng nói của nàng giống như người nàng, rất đẹp đẽ, thế nhưng Trần Cảnh lại cảm nhận được sát ý trong đó.
Trên bầu trời, mây trắng bay bay, một chiếc lá xanh bị gió thổi tung lên cao, đang lượn vòng giống nhưng muốn bay về phía này.
- Ngươi đã giết người, giết rất nhiều, sau này sẽ còn có thể giết người.
Cho nên, không cần biết ngươi là ai, ngươi cũng phải chết. Sư phụ ta nói đây là nhân quả, không phải nhân quả kiếp này phạm tội, kiếp sau báo
ứng, mà là báo ứng ở kiếp này.
Trần Cảnh nhắm hai mắt lại, trong
cảm giác của hắn, trên đỉnh ngọn núi xanh ở sau lưng hắn đã có thêm một
hòa thượng, bình thản như núi, ngăn cách một vùng không gian phía sau.
- Ngươi là ai?
Trần Cảnh từ từ mở mắt rồi hỏi.
- Ngươi có thể gọi ta là Mặc Mặc.
Nàng nhìn Trần Cảnh, đột nhiên mỉm cười nói:
- Vô dụng thôi.
Trần Cảnh ngừng động tác ngồi xổm xuống chuẩn bị rửa tay.
- Ngươi là Hà Bá của Tú Xuân loan, sao ta lại không đề phòng ngươi mượn
nước để độn đi. Nước suối này đã bị ta làm phép, ngươi không phát hiện
cũng rất bình thường. Hoặc là, ngươi phát hiện ra nhưng không rõ ràng
lắm, vì ta là thuật tu, có thể mượn vạn vật mà thành thuật.
- Ngươi đã biết ta, vậy hẳn cũng biết thật ra ta trúng thuật nguyền rủa.
Trần Cảnh nhìn về phía cô gái tự xưng là Mặc Mặc.
- Đúng vậy, ta biết. Điều này có thể thay đổi sự thực là ngươi giết người sao?
Trần Cảnh im lặng.
- Ngươi tự sát đi! Ta sẽ đóng băng vĩnh viễn thân thể của ngươi ở núi Thương Tuyết, chuộc lại tội nghiệt đời này của ngươi.
Nàng từ từ nói, tiếng nước suối róc rách giống như nhạc đệm cho nàng.
Lúc nàng còn đang nói, Trần Cảnh đột nhiên nở nụ cười, có lẽ không nên gọi là cười, mà là chua xót.
Trong nụ cười dữ tợn mà chua xót ấy, một tiếng kiếm ngân xuyên thấu tầng mây
vang lên ở sơn cốc vắng vẻ này. Thanh kiếm nứt chằng chịt bay lên bầu
trời, tốc độ dường như rất chậm, giống như một người sắp chết gian nan
rút kiếm, thế mà chỉ trong một ý nghĩ, nó đã đến trước mắt Mặc Mặc.
Ánh mắt của Trần Cảnh thay đổi, biến thành lạnh nhạt vô tình. Ở trong mắt hắn, thế giới này chỉ có hai màu.
Đen và trắng.
Ánh mắt của Mặc Mặc, ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh mang tia nhìn sắc bén, lúc
này loé lên sự kinh hãi. Chân ngọc của nàng đang ngâm trong nước chợt đá một cái, cả dòng suối nhỏ cuộn trào lên, hóa thành một dải băng màu bạc cuốn về phía Trần Cảnh. Đồng thời trước đó, bản thân nàng đã bay lên
không như ảo ảnh, những cánh hoa mang hai sắc đỏ trắng lơ lửng quanh
thân, nhất thời làm nàng càng thêm hư ảo, hoàn toàn không thể thấy rõ
hình dáng thật sự của nàng.
Cả một bầu trời lá xanh bay xuống
theo cơn gió, mỗi một chiếc lá quay cuồng rồi biến mất trong chớp mắt,
rồi chỉ tích tắc sau, chúng nó đã như rụng từ những đám mây rơi xuống
phía trên đầu Trần Cảnh.
Tiếng kiếm ngân vẫn vang vọng trong núi, kiếm của Trần Cảnh đột nhiên phân tán, như những cánh bướm bay loạn.
Khi những cánh bướm ấy chạm tới dòng suối đã biến thành dải băng màu bạc thì đột nhiên máu tươi bắn tung toé, loáng thoáng thấy được ánh kiếm
xuất hiện giữa những cánh hoa rồi lại biến mất trong nháy mắt.
Suối nước màu bạc đổ sập thành hơi nước ngập trời, cánh hoa rơi lả tả, một bộ váy dài đen cũng rơi xuống từ trong đó.
Lá xanh trên bầu trời ngừng rơi một chút, như bị giấu đi, lại giống như
muốn tan biến. Thế nhưng ngay khi chúng sắp biến mất, những phiến lá
xanh đột nhiên hoá thành hai nửa. Một người tóc tai rối bù xuất hiện từ
trong hư không, vẻ mặt kinh hãi liếc nhìn thanh kiếm bao phủ khói đen
cũng xuất hiện theo sau, rồi lập tức quay đầu bay độn lên bầu trời.
Thanh kiếm trên hư không rung nhè nhẹ, biến thành hư ảnh nhạt nhoà.
Cái đầu của người đang bay độn trên bầu trời đột nhiên im lặng rơi xuống,
một thanh kiếm lượn lờ khói đen xuất hiện bên cạnh người này. Thân kiếm
tràn đầy vết nứt, cũng không có chuôi. Thân kiếm khẽ run lên, hư ảnh
người này chợt tan ra theo gió. Còn kiếm thì xoay một vòng, đâm vào hư
không, biến mất không còn thấy nữa.
Không trung nơi sườn núi đột
nhiên phát ra ánh sáng đỏ, một hòa thượng đầu trọc với ánh sáng đỏ trên
đỉnh đầu đang gắng sức bay lên bầu trời. Tốc độ của y nhanh như chớp,
dưới ánh sáng đỏ có thể thấy rõ chân y đạp trên không trung như đạp trên những phiến băng, mỗi một bước bước ra đều khiến hư không xuất hiện
những vết nứt li ti.
Mỗi lần bước lại một lần biến hóa, để lại trong hư không từng cái bóng mờ ảo.
Dưới ánh sáng đỏ chiếu rọi, sau gáy hoà thượng hiện ra một thanh kiếm lượn
lờ khói đen. Ánh sáng đỏ như một tấm lụa quấn quanh thanh kiếm.
Thân kiếm có một lớp ánh sáng màu xám như thực chất. Ở thành Tần Quảng ba
năm, pháp lực của Trần Cảnh không tăng lên, thể xác lại bị khí âm linh
xâm nhiễm, còn thanh kiếm bị khí âm linh trui luyện ngày đêm đã hình
thành nên một lớp kiếm cương nhàn nhạt. Kiếm cương này chủ yếu do khí âm linh ngưng tụ thành, lúc này đã phát tán rất nhiều, nếu không uy lực
của kiếm còn tăng gấp mấy lần. Bằng không làm sao kiếm này có thể dễ
dàng phá được pháp thuật hộ thân của Mặc Mặc, cũng không có khả năng dễ
dàng chặt đứt Thanh Diệp bằng một kiếm.
Kiếm chợt lóe lên rồi biến mất.
Hoà thượng kinh hãi, đột nhiên há miệng hét một âm tiết huyền ảo, ánh sáng
màu đỏ trên đỉnh đầu vọt ra như máu, đồng thời thân thể y xuất hiện một
tầng ánh sáng vàng. Ngay khi ánh sáng vàng xuất hiện, ánh kiếm rạch qua
gáy y. Lớp ánh sáng vàng lay động, bị kiếm cương cắt ra, nhìn xuyên qua
có thể thấy sau gáy y xuất hiện một vết máu thật sâu.
Thanh kiếm xuất hiện trong hư không hơi ngừng lại, trong chớp nhoáng này, hoà thượng đã bay độn ra mười mấy trượng.
Mũi kiếm nhẹ rung, giống như một cánh bướm đen bay lên.
Hoà thượng bước từng bước chớp nhoáng, bay độn lên bầu trời thật nhanh,
đồng thời một lần nữa đọc lên âm tiết huyền ảo cổ quái kia, ánh sáng
vàng lại mạnh lên một lần nữa, ánh đỏ trên đầu lại như máu. Dưới ánh
sáng đỏ, một kiếm đâm tới đầu y, thẳng hướng đôi mắt. Y đột nhiên cúi
đầu, nhưng kiếm này cũng đã đâm vào trán y, một vết máu xuất hiện, lại
không nguy hiểm tính mạnh.
Thanh kiếm không tiếp tục truy đuổi
nữa, chỉ ở trong hư không hoá thành cái bóng mờ ảo rồi quay về trong tay Trần Cảnh, biến mất trong ống tay áo, tiếng kiếm ngân vang lên. Ngay
khi thanh kiếm biến mất, ở một nơi xa xăm vang lên một tiếng nói giống
như tiếng ngân nga kinh Phật:
- Kiếm tên gì?
Trần Cảnh ngẩng đầu, bật thốt:
- Mê Thiên.
Ngay sau đó, lại có một câu hỏi bằng tiếng ngân nga kinh Phật, giống như vang tận trời xanh:
- Kiếm thuật tên gì?
- Trảm tiên phật...
Giọng nói của Trần Cảnh không khoáng đạt nữa, mà lạnh giá cứng nhắc, tràn đầy ma tính, vang vào tai người thậm chí mang theo một chút ma âm làm mê
muội tinh thần.
Trong sơn cốc hoang vắng, bầu trời vốn tươi sáng chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một dải mây đen, nhanh chóng bao phủ khắp nơi.
Gió nổi lên!
Mưa to tầm tã, mịt mờ hơi nước.
Phía chân trời đột nhiên có từng vệt ánh sáng xanh bay đến, trong chớp mắt
đã đến bầu trời mưa gió trên sơn cốc. Ngay sau đó, từ trong đất, từ
trong cây cối ở sơn cốc, có vài người chui ra, lại có vài người đạp
không đến. Có đạo sĩ đạo bào phất phơ, có ông lão tướng mạo uy nghiêm,
phía sau họ đều có hơn mười đệ tử đi theo, trong đó có cả hòa thượng vừa chạy trốn khỏi kiếm của Trần Cảnh. Vết kiếm ở gáy của y nhìn mà giật
mình, vết thương ở giữa trán giống như mở một con mắt bằng máu.
Triệu Ngọc Bạch cũng đứng ở đỉnh núi nhìn xuống sơn cốc, môi mím chặt, ánh mắt phức tạp.
Chỉ chốc lát, người đến từ khắp nơi đã đứng đầy trong sơn cốc, mỗi người đều có vẻ mặt khó tin.
- Ma vật mượn cơn mưa để độn đi, hiện tại ít nhất đã đi xa hơn trăm dặm.
- Đuổi theo.
Tiếng nói trong mưa gió này lạnh lẽo mà quyết liệt.
Châu Hắc Diệu chấn động rồi, ba người nổi tiếng nhất trong lứa đệ tử tiên
môn trẻ tuổi cùng ra tay, vậy mà rơi vào kết cục hai chết một bị thương. Nghe đồn, Thanh Diệp cùng với Mặc tiên tử là bị ma vật chém giết trong
nháy mắt.
Vẫn là Linh Nguyên lâu, vẫn là ông lão kể chuyện kia
nhưng, người nghe bên trong sảnh lại nhiều hơn. Mỗi người đều có vẻ mặt
chăm chú, không dám thở mạnh, tập trung lắng nghe từng lời nói của ông
lão kể chuyện.
Lúc này, Trần Cảnh đang ngồi trong một cái đầm
nước lạnh nơi núi sâu. Đầm nước lượn lờ sương mù, xung quanh cổ thụ che
trời. Hắn ngồi bên trong, quanh người có một loại cá kì quái bơi đi bơi
lại, ung dung thong thả giống như hoàn toàn không cảm nhận được Trần
Cảnh đang ở đó.
Linh khí trong đầm rất dày đặc, Trần Cảnh ngồi ngay ngắn ở giữa đả toạ dưỡng khí.
Ở trong sơn cốc kia, hắn xuất ra năm kiếm, một kiếm chém Mặc Mặc, hai kiếm chém Thanh Diệp, hai kiếm truy sát Mộc Chân.
Năm kiếm này đều lĩnh ngộ ở Âm phủ, là thứ kiếm thuật nhanh đến cực hạn,
như vượt qua hư không mà xuất hiện. Hắn cũng không biết rằng kiếm thuật
này không phải một mình hắn biết. Trước đây rất lâu, trong các loại kiếm thuật thuật thượng thừa của người tu kiếm, đã có loại kiếm thuật với
cái tên Thuấn kiếm thuật. Nhưng rất nhiều người tu kiếm lại không thể
tập được loại kiếm thuật này, pháp lực cao cũng vô dụng. Bởi vì muốn học được Thuấn kiếm thuật phải có cơ duyên và ngộ tính, thiếu thứ nào cũng
không được. Trần Cảnh cũng không biết đây là Thuấn kiếm thuật, trong
trời đất này người biết cũng rất ít. Cho nên Mộc Chân mới hỏi đây là
kiếm thuật gì sau khi đã lẩn trốn.
Mà Trần Cảnh lại buột miệng nói là “Trảm tiên phật”, ngược lại cũng phù hợp với tình cảnh lúc ấy.
Nhưng năm kiếm này đã là cực hạn của hắn, chúng nó hút sạch pháp lực lẫn tâm
lực của Trần Cảnh. Đúng lúc đó có mưa gió gào thét đến, mới để cho hắn
bình yên trốn thoát. Nếu không có trận mưa gió đó, hắn chỉ có thể mượn
nước suối độn đi, tuy rằng cũng có thể rời khỏi nhanh chóng, nhưng sẽ để lại dấu vết, rất dễ bị đuổi theo.
Lúc này, thân thể của Trần
Cảnh lại có biến hoá. Thân thể vốn khô đen đã có một chút nước, sau đó
da thịt hắn lại giống như biến thành bùn đen bám vào trên người, thoạt
nhìn càng thêm dữ tợn, đáng sợ.