Dịch giả: hoangtruc
oOo
Những điều Tiêu Ngọc Lâu nói, Trần cảnh đều đã nghĩ tới, hơn nữa hắn còn chắc chắn chuyện
này có liên quan tới Giang Lưu Vân nữa.
- Đi chuyến này, phải vật lộn qua mấy lần sinh tử, làm sao cứ mù mịt không biết gì quay về? Hơn
nữa chúng ta cũng không biết làm sao để trở về.
Tiêu Ngọc Lâu lại khoan thai nói tiếp.
Đột nhiên, Trần cảnh phát hiện, chỉ cần bắt được mấu chốt vấn đề, nắm lấy
suy nghĩ trong lòng người là có thể dễ dàng thuyết phục được người khác. Vì khi Tiêu Ngọc Lâu nói xong, chính hắn cũng không có lí do từ chối,
Ngô Mông lại càng cười to nói rằng những lời của Tiêu Ngọc Lâu rất hợp
với tính khí gã.
Hư Linh không lên tiếng. Thần Nữ Vu Sơn lại
không mở miệng nói chuyện, chỉ đứng trên vách đá gật đầu với Trần Cảnh.
Trên mặt nàng, từ đầu đến cuối đều là một vẻ bi thương nhàn nhạt. Tuy
nàng không tỏ thái độ, nhưng cùng đi với bọn họ từ đầu tới giờ hiển
nhiên là đã đồng ý với mấy lời này.
Nói là phân tích chuyện này, không bằng nói đang phân tích cho Trần Cảnh nghe, chờ hắn lựa chọn.
Trần Cảnh nhìn về phía chân trời xa xôi, chính hắn cũng muốn biết xem rốt cuộc Thành Hoàng muốn làm cái gì.
- Diệp Thanh Tuyết là sư tỷ của ta, với pháp thuật của nàng, chắc chắn sẽ không có chuyện gì. Lúc này không nhìn thấy nàng, hẳn là đang đi cùng
Thành Hoàng. Tất nhiên ta phải qua đó nhìn xem.
Hắn vừa nói xong
mấy lời này, rồi quay qua nhìn cái quạt giấy trong tay Tiêu Ngọc Lâu,
hai mắt híp lại cộng với cái hình tượng thiếu mất nửa bên xương đầu tạo
ra một loại cảm giác hung ác, nói thêm:
- Hơn nữa, chân dung của sư tỷ ta, không phải kẻ nào cũng được phép vẽ.
Một luồng sát khí lạnh như băng đột nhiên tràn ra từ trên người Trần Cảnh.
Hư Linh lùi về sau một bước, Hồng đại hiệp nhấc Lang Nha bổng, Ngô Mông
nhìn chằm chằm vào thanh kiếm đeo bên hông Trần Cảnh. Bàn tay cầm quạt
giấy của Tiêu Ngọc Lâu đã ngừng phe phẩy, nét tươi cười tự tin trên
gương mặt y cứng ngắc lại.
Không người nào biết lúc này y cảm
nhận thế nào. Đến chính y còn không thể tin được Trần cảnh biến hóa lớn
đến như vậy. Cho dù lúc nãy y vừa mới nhìn thấy Trần Cảnh lưu loát chém
giết đám kỵ binh giáp đen, nhưng vẫn không ngăn được chấn động thật sâu
trong lòng. Cả người Trần Cảnh bây giờ như thật sự thoát thai hoán cốt,
cái sát khí nhắm thẳng vào linh hồn này làm y có cảm giác như đang phải
đối diện với vạn kỵ binh giáp đen.
Thật ra không phải Trần Cảnh
có biến hóa quá lớn, mà phần lớn mọi người đều chưa từng gặp qua bộ dạng của hắn lúc rời khỏi khúc sông thuộc về mình. Đối với Tiêu Ngọc Lâu,
Trần Cảnh trong Tú Xuân loan có pháp lực yếu nhược, lĩnh ngộ “thế” kém
hơn y, nhưng ở đây, pháp lực của Trần Cảnh lại cao hơn hẳn y, hơn nữa
kiếm thuật của hắn còn có thêm đột phá rất lớn.
Người ngoài không nhìn ra được khiếp sợ trong lòng Tiêu Ngọc Lâu, chỉ cảm nhận được sát
khí nhàn nhạt, rồi nghe được Tiêu Ngọc Lâu nở nụ cười khô khốc. Đồng
thời quạt giấy trong tay y đột nhiên biến thành bột phấn, tiêu tán trong không trung.
***
Gió lạnh không ngừng tới, thổi tan sát khí nhàn nhạt trên vách đá dựng đứng này.
Trời đất phân âm dương, chia tam giới. Nghe đồn rằng cõi trời đất này còn có lục đạo luân hồi, nhưng không ai biết rõ rốt cuộc nó có cái dạng gì, cả định nghĩa lục đạo cũng không rõ ràng lắm.
Trời tối tăm, núi đen kịt, sương đen xì.
Tử khí, đơn điệu, hoang vu, không có sinh cơ.
Một cỗ xe ngựa màu đen lặng yên lướt đi. Ngồi trên xe là một người mặc áo
gấm đen. Kéo xe là bốn con ngựa không có sức sống, móng ngựa như có từng ngọn lửa đen thiêu đốt, bốn vó ngựa tung bay lao nhanh về phía trước,
nhưng lại lặng yên không phát ra một tiếng động nào.
Đi trước cỗ xe này là khoảng một ngàn âm binh, ngọn thương tối tăm, yên lặng lại lạnh băng.
Lại có thêm vài người theo ngay sau cỗ xe. Nếu Trần Cảnh ở nơi này, có thể
nhận ra trong này có ba tiểu Thành Hoàng lúc trước từng có mặt trong phủ Thành Hoàng và Tần Hộ. Một tiểu Thành Hoàng còn lại thì đã xông ra chặn trăm kỵ binh lúc đầu rồi bị vạn kỵ binh phía sau tràn lên tiêu diệt.
Ngoại trừ mấy người này ra còn có thêm hai người nữa, một người tóc bạc cầm
trượng, một người trung niên luôn híp mắt. Bọn họ là hai người đã gây
khó dễ cho Trần Cảnh trong phủ Thành Hoàng.
Tổng số là sáu người, ngoài ra toàn bộ thần linh trong địa giới thành Bá Lăng đều không còn.
Mà nhóm tu sĩ tu đạo bao gồm cả Giang Lưu Vân cũng không thấy bóng dáng.
Đột nhiên, có một giọng nói từ phía trước truyền đến:
- Báo cáo Tần công, phía trước xuất hiện ba trăm kỵ binh giáp đen.
- Tiến lên.
Tần Thành Hoàng vừa dứt câu thì một ngàn âm binh đã xông lên.
Khói đen trên người những âm binh này tụ lại một chỗ, nhưng không có thêm cử động gì đặc biệt nữa, như không nhìn thấy phía trước có đám kỵ binh
giáp đen đang ào ào cuốn tới. Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy ba trăm
kỵ binh giáp đen này như một mảng lửa đen điên cuồng bốc cháy, theo gió
lớn thổi đến mà bùng lên dữ dội, như muốn đốt hết cả không khí, rồi lao
thẳng vào đám âm binh đang vây quanh cỗ xe ngựa kia. Nhưng mới tới gần,
trên người các âm binh mặc giáp kia cũng bốc lên khói đen. Khói đen dày
đặc như nhấn chìm tất cả, khiến tất cả sinh mạng xông vào trong đám khói đen đều phải ngạt thở.
Ba trăm kỵ binh giáp đen xông vào màn
khói lại như đá ném vào biển rộng, chỉ còn thấy một mảng khói đen kinh
người đầy trời. Chốc lát sau, khói đen kia biến mất, để lộ ra đám âm
binh và cỗ xe ngựa như cũ. Nhưng nếu có người cẩn thận đếm lại, thì sẽ
phát hiện thiếu mất mười mấy âm binh.
Tất cả như không có chuyện
gì phát sinh. Âm binh giáp đen, ngựa màu đen, cỗ xe màu đen, Thành Hoàng mặc áo bào đen như một bậc đế vương, cứ thẳng tắp mà đi trong cõi trời
đất đen kịt này.
Một đường đi tới, không ngừng có kỵ binh giáp đen
ngăn trở. Số lượng kỵ binh giáp đen ở mỗi lần ngăn cản không nhiều,
nhưng cứ mỗi đợt như thế lại khiến âm binh lại giảm đi vài người.
Bầu trời không có mặt trời, cũng không chia ngày đêm.
Cuối cùng, đội quân với gần một ngàn âm binh của Thành Hoàng cũng dừng lại.
Trước mặt bọn họ xuất hiện một tòa thành màu đen mang theo tử khí nặng
nề.
Thành trì này to lớn mà vắng vẻ, sừng sững không biết bao
nhiêu năm tháng trong trời đất, mang đầy dấu tích của những đợt mưa gió
táp qua. Nhìn kỹ, trên tường có rất nhiều vết nứt, còn có một vết nứt
rất sâu như bị người cầm kiếm bổ ra vậy.
Tần Hộ đứng cạnh cỗ xe
ngựa, trong lòng khiếp sợ. Cuối cùng gã cũng biết được mục tiêu cho
chuyến đi này của chú mình. Chính là tòa “thành Tần Quảng Vương” này. Gã đương nhiên biết rõ, chú mình không phải vì bình loạn gì đó mà đến,
nhưng lại không biết mục đích thật sự là gì, chỉ biết có liên quan tới
Giang Lưu Vân mà thôi. Gã không biết thành Tần Quảng Vương này có lai
lịch gì, nhìn qua Tần Ương thì chỉ thấy lão yên lặng không chút biểu cảm trên gương mặt, căn bản sẽ không có khả năng giải thích.
Đoàn
người Tần Thành Hoàng đứng trên một sườn núi bên ngoài cách thành này
mấy dặm. Bọn họ không đi tới mà chỉ yên lặng nhìn, như đang chờ đợi gì
đó.
***
Bầu trời âm trầm nhìn không rõ trời, mặt đất tối
tăm như không phải đất, có vẻ là âm khí ngưng tụ thành. Nhìn qua, cái
không gian này cũng có núi non, sông ngòi, chỉ khác nhân gian ở chỗ nơi
này không có người, toàn bộ mọi thứ đều mang một màu sắc âm u.
Đám người Trần Cảnh men theo cái khí tức cảm ứng như có như không, đuổi
theo Thành Hoàng phía trước. Sau rất nhiều ngày, bọn họ vẫn không nhìn
thấy Thành Hoàng đâu cả, lại nhìn thấy được một tòa thành, trên cửa
thành có hai chữ “Tần Quảng“. Trong lòng tất cả đều nghĩ, nếu suy đoán
không lầm thì thành này chính là điện Tần Quảng Vương mà Thành Hoàng đã
nói đến lúc ở phủ Thành Hoàng.
Trần Cảnh chưa từng nghĩ lại có
một tòa thành như vậy tồn tại trên đời. Tên tuổi của Âm tào Địa phủ
trong nhân gian nổi danh không thua gì với Thiên đình, thậm chí còn đáng sợ hơn. Thế nhưng đến một vị thần như Trần Cảnh cũng cảm giác như
chuyện này quá xa xôi với mình, giờ lại thấy nó thật sự xuất hiện ở
trước mắt, nhất thời khiến hắn có một cảm giác chấn động mãnh liệt.
Nhìn thấy vết nứt trên tường thành kia, chóp mũi hắn tựa như còn ngửi thấy
được khí tức giết chóc hòa cùng máu tươi từ ngàn vạn năm trước.
- Thành này có thể trấn sinh linh vạn vật, có thể trấn chư thiên luân hồi.
Trần Cảnh lẳng lặng nhìn tòa thành, trong đầu chợt hiện lên cái ý nghĩ như vậy.
Tất cả mọi người đều chỉ đứng nhìn, không ai nói chuyện.
Trần Cảnh không cách nào tưởng tượng ra, phải là dạng người gì mới có thể bổ nứt được tòa thành như vậy? Đột nhiên hắn nhớ tới tảng đá đen mà Âm
Hoài Nhu tế luyện năm đó, sát khí kinh người trên tảng đá là bị nhiễm từ sát khí của một thanh kiếm từ trên trời giáng xuống.
Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Trời đất một ngàn năm trước là cái thế giới có dạng gì?
Nhất định là nhân vật thiên kiêu xuất hiện tầng tầng lớp lớp, như sao trời
sáng chói. Vô số nhân vật theo đuổi đại đạo, hỗn loạn mà đặc sắc.
Nhìn vết kiếm trên thành Tần Quảng này, Trần Cảnh như thấy được trận đại
chiến ngàn vạn năm trước, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại nhiệt
huyết sôi trào. Đồng thời, hắn có một loại ý nghĩ: “Nếu ta cũng sinh ra
trong thời đại đó, trong đám thiên kiêu đông đảo theo đuổi thiên địa đại đạo sẽ có một người tên là Trần Cảnh hay không đây?” Cái ý niệm này vừa sinh ra trong đầu, đã như nước tràn mở tung ra. Trước mắt hắn như hiện
lên một cảnh tượng đầy hỗn loạn, những nhân vật trong truyền thuyết kia
lần lượt xuất hiện, một cái phất tay khiến thiên địa biến sắc, vật đổi
sao dời.
Những người khác cũng đều ngây ngốc trợn mắt há miệng,
không nghĩ là đã thực sự tới điện Tần Quảng Vương, một trong mười điện
Diêm Vương trong truyền thuyết cõi âm. Bọn họ còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, thì cửa thành Tần Quảng Vương đột nhiên mở rộng ra, không một tiếng động nào.
Trần Cảnh tức thì dùng phép vọng thần, nhìn kỹ
từ cửa thành vào đến phía trong, nhưng vẫn không thấy gì ngoài một màu u tối. Một luồng khí tức lạnh lẽo âm u từ trong thành tản ra ngoài, mà
bên trong tấm màn u tối kia, lại như đang có một con mãnh thú viễn cổ ẩn nấp.
Trong lúc nhất thời, sâu trong mỗi người đều có một loại
cảm giác như mình lẻ loi trong bóng tối, quay mặt đối diện với một con
mãnh thú cắn nuốt người. Nhịp thở của mọi người bất giác trở nên gấp
gáp.
Đột nhiên, Trần Cảnh nhìn thấy trong bóng tối có người bò ra ngoài. Người đó còn chưa bò ra khỏi bóng tối thì lại có một một người
quấn một chiếc áo bào trắng nhiễm đầy máu quanh thân thất thểu đi ra.
Theo sát phía sau người này là một người tóc đen rối tung, áo đen trùm
kín người cũng đang chậm rãi bước ra.
Trong lúc Trần Cảnh còn
đang nghi hoặc, trong thành đã đi ra hơn mười người dày đặc quỷ khí,
quần áo khác nhau, hơn nữa số lượng cũng không ngừng tăng lên, nối liền
không dứt.
- Đây….đây là chuyện gì vậy?
Ngô Mông nhìn đủ thứ người tuôn ra từ trong thành Tần Quảng Vương, khiếp sợ và nghi hoặc hỏi.
Trần Cảnh không cách nào trả lời gã. Hắn cũng đang nghi hoặc, thì nghe Hư Linh đáp:
- Hôm nay là ngày xá tội vong nhân, cô hồn chịu tội trong địa ngục có được một ngày tự do.
- Xá tội vong nhân? Khi chúng ta tới đây đã là đúng ngày rằm tháng bảy,
tới hôm nay ngày này phải qua lâu lắm rồi mới phải, sao lại vẫn còn có
cô hồn xuất hiện?
Ngô Mông hỏi, những người khác cũng có cùng thắc mắc bèn yên lặng lắng nghe.
- Thời gian ở Âm tào Địa phủ khác với trên nhân gian. Một ngày trên nhân
gian bằng một năm ở Địa phủ. Cho dù chúng ta ở đây một năm, cũng chỉ là
một ngày trên nhân gian mà thôi.
Hư Linh trả lời, không chỉ khiến Trần Cảnh bất ngờ, mà người khác cũng vậy. Bọn họ chưa từng nghe nói
đến việc một ngày nhân gian bằng một năm dưới Địa phủ cả. Ánh mắt cả bọn đều có chút khác thường, vì những chuyện này đến bọn họ còn không biết, vậy mà một linh quỷ như Hư Linh lại biết rõ.
Đột nhiên, không
trung phía trên thành trì có một mảng mây đỏ vọt lên. Mây đỏ còn có thêm ánh sáng ngũ sắc chiếu sáng cả một góc trời, rồi rơi thẳng xuống phía
dưới thành Tần Quảng Vương. Lại có một ánh chớp lóe sáng lên rồi biến
mất, chìm vào trong bóng tối của tòa thành. Tiếp đó là mấy bóng người
nhoáng lên, cũng tiến vào trong thành. Trần Cảnh nhìn thấy đám mây đỏ và ánh chớp lóe lên kia, không cần nghĩ cũng biết đó là Giang Lưu Vân và
Diệp Thanh Tuyết.
Ngay sau đó, tại một hướng khác, một cỗ xe ngựa kéo được bao bọc bởi gần một ngàn âm binh cũng từ trên cao nhảy vào tòa thành chìm trong bóng tối.